Sau khi rời khỏi chỗ lão đầu, Lâm Phàm tính toán Thánh Dương Đan của mình.
Bây giờ toàn bộ gia sản của mình chỉ có 1.5 triệu tỷ Thánh Dương Đan, số này nhìn qua có vẻ rất nhiều, nhưng khi nghĩ đến trăm năm có thể cần mười triệu tỷ Thánh Dương Đan, thì 1.5 triệu này, ít đến đáng thương.
- Thí chủ...
Lâm Phàm vừa xuất hiện, Thích Già Tôn giả lại chạy tới, gương mặt ngại ngùng, giống như rất biết điều.
- Ai, tội nghiệt, đường đường là cao tăng Phật Tộc, vì một môn công pháp mà bỏ qua mặt mũi của mình.
Lâm Phàm cảm thán.
- Vậy, thí chủ hãy thương hại bần tăng đi.
Thích Già Tôn giả khổ sở cầu khẩn, cái này đúng là lĩnh ngộ đau đớn với Thích Già Tôn giả.
- Ta đói bụng.
Lâm Phàm sờ bụng một cái nói.
- Ta mời khách.
- Vai của ta hơi đau.
- Chân cũng hơi mệt.
- Thí chủ, ngươi đừng nói nữa, bần tăng cho ngươi đại bảo toàn thân.
Thích Già Tôn giả không hề nghĩ ngợi, vì học được Đại Độ Hóa Phật Quang, hắn đồng ý vứt bỏ tất cả, có thể làm trâu làm ngựa.
- Việc này không vội, ta cho ngươi nhận biết vài người đã.
Lâm Phàm cười nói.
Sau đó Lâm Phàm thả Huyền Vân Tiên, Chỉ Kiều, U Cửu Linh, còn có Gà Con và ba con trai kéo ra ngoài.
Một đám người đi ra, mặt vẫn ngơ ngác, không hiểu gì, mới vừa rồi họ vẫn còn ở nơi nào đó, đột nhiên mắt tối sầm, khi mở mắt thì đã tới nơi này rồi.
Bây giờ, Lâm Phàm nắm Huyền Hoàng Giới trong tay, nhất cử nhất động đều trong một ý nghĩ, từ bên trong Huyền Hoàng Giới mạnh mẽ kéo một người đi ra, cũng là chuyện rất dễ dàng.
- Phu quân, đây là nơi nào?
Huyền Vân Tiên kiến thức rộng lớn, nhưng hôm nay, trong nháy mắt lại đi tới một nơi xa lạ, mà không giải thích được, cũng hơi sợ, nếu không có Lâm Phàm đứng bên cạnh, cũng bị doạ sợ rồi.
- Sư phụ, đây là đâu?
Chỉ Kiều và U Cửu Linh mở miệng nói.
Hai người bây giờ biến hóa rất nhiều, hai tay vẫn nắm với nhau nhưng không thấy khó chịu nữa, hình như đã quen rồi.
Bên này, Gà Con nhảy đến bả vai Lâm Phàm, đối với việc ở nơi nào, nó không quan tâm, chỉ cần có lão đại ở đây, đều có thể mặc kệ.
- Thí chủ, chuyện này…
Thích Già Tôn giả nhìn Lâm Phàm biến ra người sống, không khỏi sững sờ, có chút không hiểu, chẳng lẽ thực lực của Lâm thí chủ đã biến thái đến trình độ này rồi?
Kinh khủng, thật sự quá kinh khủng.
- Đây là phu nhân của ta Huyền Vân Tiên, còn hai người kia là đồ nhi của ta.
Lâm Phàm giới thiệu.
- Ác ác.
Gà Con có chút không phục, dùng đầu cọ vào mặt Lâm Phàm, tỏ vẻ kháng nghị khi hắn không giới thiệu nó.
- Biết rồi, biết rồi, ngươi cũng phải giới thiệu.
- Đây là Gà Con, là tiểu đệ của ta.
- Ác ác!
Gà Con hí dài một tiếng, duỗi ra một cánh, giống như muốn nắm tay.
Mà lúc này, Thích Già Tôn giả ngơ ngác, không tự chủ đưa tay ra.
- Đây là con lừa trọc.
Lâm Phàm tùy ý nói.
Bản thân Huyền Vân Tiên tu dưỡng rất cao, cho nên chỉ cười yếu ớt một tiếng.
- Chào đại sư.
Huyền Vân Tiên cảm giác nơi này có chút kỳ dị, mà vị hòa thượng trước mặt này có khí tức khổng lồ, vô cùng vô tận, sâu không thấy đáy.
- Há, hóa ra là vợ của Lâm thí chủ, bần tăng là Thích Già Tôn giả.
Vẻ mặt Thích Già Tôn giả biến đổi, tỏ vẻ cao tăng đắc đạo.
- Ác ác!
Lúc này, ba con gà khác ôm bắp đùi Lâm Phàm, cũng hí dài, giống như cũng phải cần giới thiệu.
Lâm Phàm cúi đầu, gương mặt bất đắc dĩ, cuối cùng lắc đầu nói.
- Con đeo vàng, đeo bạc chính là Kê Đại.
- Con nhìn sành điệu là Kê Nhị.
- Con mập không thể mập hơn là Kê Mập.
Xoạt xoạt!
Sau khi Lâm Phàm giới thiệu xong, ba con gà biến thái, lập tức giang cánh hướng về Thích Già Tôn giả, ý tứ rất rõ ràng, chúng ta đến bắt tay làm quen đi.
Thích Già Tôn giả nhìn ba con gà quái dị, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó hơi ngồi xổm xuống, đưa tay ra.
- Ác ác!
Gà Con đứng trên bả vai Lâm Phàm kêu một tiếng, rồi hài lòng gật đầu, ba tên tiểu kê này không làm mình mất mặt, hết sức có lễ phép.
- Vân Tiên, nơi này chính là Thủ Hộ Chi Địa, là chỗ an toàn duy nhất trong Cổ Thánh Giới.
Lâm Phàm giải thích.
Vân Tiên cảm giác được bốn phía tồn tại sóng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.
Giống như bị một đám cường giả bao vây, nhưng ở bên cạnh Lâm Phàm, tất cả bất an đều tan thành mây khói.
- Con lừa trọc, đi ăn cơm.
- Thí chủ, cái này…
Lúc nào Thích Già Tôn giả cũng nhớ Đại Độ Hóa Phật Quang, nếu có thể học được nó, dù làm bất cứ chuyện gì, hắn đều cam tâm tình nguyện.
- Ăn cơm tối rồi nói.
Lâm Phàm cười nói.
- Được.
…
Trên bàn cơm.
Gà Con tinh tế thưởng thức mỹ thực, rất có hình thái của gà.
Kê Đại sửa sang lại đồ trang sức của mình.
Kê Nhị cắt tỉa tóc của mình.
Kê Mập ăn rất nhiều, đến nỗi cái bụng tròn vo.
Còn Lâm Phàm và Huyền Vân Tiên nở nụ cười, tràn ngập yêu thương.
Thích Già Tôn giả trừng mắt nhìn, cảm thấy mình quá dư thừa, vì giải quyết không khí ngột ngạt này, hắn muốn cùng hai học trò của Lâm Phàm hàn huyên một chút.
Nhưng lúc đưa mắt nhìn qua hai nàng, liền ngây ngẩn cả người.
- Cửu Linh, ta nghĩ ăn cái này.
Chỉ Kiều chỉ vào một đĩa thức ăn nói.
- Được, một miếng lớn luôn.
Cửu Linh cười híp mắt nói.
- Ăn nhiều như vậy sẽ mập.
- Không đâu, dáng người của Chỉ Kiều rất đẹp, sẽ không béo phì đâu.
- Oa, ăn ngon thật, Cửu Linh, ngươi cũng ăn đi.
Hai tiểu nha đầu, ngồi đối diện lẫn nhau, cười yếu ớt một tiếng, mà âm thanh êm tai kia, trong tiệm cơm này, như tiếng trời, vô cùng động lòng người.
Lâm Phàm và Huyền Vân Tiên nói chuyện rất vui vẻ, đột nhiên phát hiện có cái gì không đúng.
Nhìn cử chỉ của hai nha đầu, khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt ngọt ngào, nụ cười vui mừng, nhất cử nhất động đều rất thân mật.
- Khụ khụ!
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở chú ý hình tượng.
Nhưng các nàng như không nghe thấy, vẫn vừa nói vừa cười, nụ cười kia, khiến thực khách chung quanh nhìn không chớp mắt.
Mà các thực khách cũng cảm thấy hai vị này nữ tử thật có linh tính.
- Chỉ Kiều, Cửu Linh, không bằng vi sư đem bọn ngươi giải khai.
Ban đầu, Lâm Phàm vẫn không quan tâm hai nha đầu này, nhưng bây giờ hắn phát hiện, tình huống này có chút không đúng.
- A!
- Sư phụ, không cần đâu, như vậy rất tốt, con và sư tỷ đều quen rồi.
- Đúng đấy, con cảm thấy cùng sư muội như vậy rất tốt.
Chỉ Kiều và Cửu Linh lắc đầu nói, tỏ vẻ không cần.
- Nhưng cái này rất bất tiện.
Lâm Phàm xắp xếp lời nói một chút, cảm giác mình không thể nói trắng ra được.
- Thuận tiện mà.
- Đúng vậy, bọn con không hề có cảm giác đấy, còn nữa lúc tắm sẽ có người kỳ lưng cho.
- Đúng đấy! Đúng đấy!
Nghe hai người nói như vậy, Lâm Phàm cũng không muốn nói nhiều.
Sau đó Lâm Phàm nháy mắt với Huyền Vân Tiên, ra hiệu nàng làm sư nương nên nói gì đó đi.
Nhưng Huyền Vân Tiên chỉ cười yếu ớt.
- Phu quân, điều này không tệ đâu.
Lâm Phàm: