Lâm Phàm sợ Gà con ngốc nghếch nói ra lai lịch của ba đứa con nó.
Nếu để bọn họ biết ba tên nhóc biến thái này là do gà mái thông thường sinh ra, không biết họ sẽ có vẻ mặt gì.
Lâm Phàm nghĩ đến đây, cảm thấy sắp loạn lên rồi.
- Chết như thế nào?
Tử Phượng hỏi.
- Khó sinh mà chết. Gà con trả lời.
Một con gà mái có thể thuận lợi dựng dục ra ba tên biến thái, điều này vẫn luôn làm Lâm Phàm nghĩ không thông.
Theo lý thuyết, trong quá trình dưỡng dục, cần rất nhiều linh khí, nhiều tới mức có khả năng hút khô con gà mái kia, nhưng sao nó có thể kiên trì đến trình độ này.
Có điều Lâm Phàm không biết, khi gà mái đang mang ba đứa con trai biến thái của Gà con, bọn người Trương Nhị Cẩu cũng náo loạn cả lên.
Vô số thần đan quý giá đều cho gà mái kia ăn.
Chuyện này nếu để ngoại nhân biết, tuyệt đối sẽ phun ra một ngụm máu tươi vì bọn phá của này.
- Aiii con trai, con không nên quá thương tâm, chỉ là mẫu thân không biết nàng là chủng tộc nào? Chờ có cơ hội, ta với cha con sẽ đi bái phỏng một hồi.
Tử Phượng thổn thức.
Gà con nháy mắt một cái rồi như nhớ lại cái gì sau đó mở miệng nói.
- Hình như là Kê tộc.
- Ngạch!
- Kê tộc? Đây là chủng tộc gì?
Long Tổ Chi Thần và Tử Phượng mờ mịt không biết gì, hai người chưa từng nghe qua chủng tộc này.
Lâm Phàm nghe đến, không biết gì hơn, Kê kê cái em gái ngươi à.
Kê tộc chính là mấy con gà sau khi lớn lên rồi cho vào nồi, vào bụng các chủng tộc khác chứ còn tộc gì nữa.
- Kê tộc này là một chủng tộc ở Huyền Hoàng Giới, mặc dù không mạnh mẽ như thập đại hung thú nhưng ngược lại cũng có chút năng lực.
- Ánh rạng đông đầu tiên vừa hiện, gà trống sẽ gáy to báo cho mọi người bình minh bắt đầu, tất cả sinh linh thức dậy, là một bộ tộc cực kì trọng yếu trên Huyền Hoàng Giới, có công lao bằng trời.
Lâm Phàm giải thích một chút.
Hai người Tử Phượng sao biết được Kê tộc là cái dạng gì, nhưng nghe Lâm Phàm nói bọn cao quý, ngược lại cũng gật gật đầu.
Tuy có chút chênh lệch với thập đại hung thú, nhưng không coi quá kém.
Lúc này, Lâm Phàm cũng không muốn nói nhiều nữa, quay qua nháy mắt với Gà Con.
Gà con cũng hiểu thấu triệt ý tứ Lâm Phàm, bắt đầu làm nũng nói.
- Mẫu thân ta đói rồi.
- Được, được, bây giờ mẫu thân sẽ dẫn ngươi đi.
Long Tổ Chi Thần nghe nói như thế cảm thấy hơi khó chịu, bảo khố của mình để người ta tùy tiện đi vào lấy, thật có chút không bỏ ra được.
Nhưng dưới hung uy của bà vợ, hắn nào dám phản đối, chỉ có thể yên lặng đồng ý.
Nguyên bản, Lâm Phàm không có tư cách đi vào, nhưng dưới sự giúp đỡ của ba tên nhóc của Gà con hắn vẫn thành công tiến vào.
Long Tổ Chi Thần coi như có trăm nghìn cái không muốn nhưng không có bất kỳ cái biện pháp nào.
Lúc Lâm Phàm nhìn của đá trước mắt, cả người kích động.
Bảo khố của Long Tổ Chi Thần nha, không biết trong này sẽ có bao nhiêu bảo bối đây.
- Mở cửa đi!
Tử Phượng trừng mắt với chồng, Long Tổ Chi Thần trong lòng đau nhói, không nỡ, nhưng cũng chỉ biết thở dài một tiếng, mở cửa lớn bảo khố ra.
Ầm ầm!
Bảo khố mở ra, vô số bảo khí từ trong dâng trào.
Lâm Phàm cảm giác linh khí bàng bạc của bảo khí, trong lòng không khỏi cảm thán, vẻn vẹn là một chút khí tức của bảo khí bị lộ ra ngoài, đã có uy thế cỡ này rồi, trong kia rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối đây?
Cự Long tộc có thể nói là chủng tộc giàu có nhất.
- Cứ thoải mái đi không cần khách khí đâu.
Tử Phượng nói.
Lâm Phàm cũng không biết nên nói cái gì, hắn chỉ có thể yên lặng gật đầu, còn ba con gà con không có chút do dự trực tiếp vọt vào bảo khố.
Lâm Phàm cũng theo sát phía sau.
- Tử Phượng, cái này không tốt lắm đâu để một tên Nhân tộc tiến nhập bảo khố, nếu...
Lúc này, giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, nên Long Tổ Chi Thần mở miệng hỏi.
- Làm sao, không nỡ à?
Tử Phượng hỏi ngược.
- Không, ta không có ý này, nhưng ta cảm giác để một tên Nhân tộc vào bảo khố có chút không hay lắm.
Trong lòng Long Tổ Chi Thần nhức nhối, tất cả bảo bối đều do hắn nhọc nhằn khổ sở tích lũy, nếu tên Nhân tộc này lấy hết, hắn phải làm như thế nào mới được.
- Có cái gì không được, chẳng lẽ ngươi không thấy hài tử và Nhân tộc kia có quan hệ rất tốt sao? Còn nữa, ngươi tích lũy nhiều bảo bối như vậy muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn chờ sau khi ta chết, đi tìm người khác?
- Tử Phượng nàng nói nhăng gì đấy? Hoang Vô Sinh ta sao có thể là loại người như vậy.
- Hừ, nhìn ngươi không thấy thành thật chút nào, những gia sản này của ngươi còn không phải để lại cho hài tử sao? Bây giờ hài tử đồng ý cho người nào thì cho người đó, ngươi đừng nói nhảm nữa, chỉ cần thiên địa đại kiếp nạn lần này kết thúc, ngươi thoái vị đi.
- Được.
...
- Con mẹ nó, cái này so với một thế giới còn muốn giàu có hơn.
Thời điểm Lâm Phàm tiến nhập bảo khố, hắn đã bị hình ảnh trước mặt làm hoa hết cả mắt.
Trong hư không, trôi nổi vô số bảo bối, phải dùng từ rậm rạp chằng chịt mới đúng. Đạo khí, toàn bộ đều là Đạo khí, hơn nữa, đều là Đạo khí vô chủ.
Mấy đầu khí linh của những Đạo khí này bồng bềnh ra dạo chơi trong bảo khố.
Thậm chí, ngay cả những đan dược bởi vì được bồi dưỡng trong thời gian dài, tích lũy dược lực, sinh ra đan linh.
Lâm Phàm đang tìm kiếm hình bóng Gà con thì thấy nó đang nhào vào một đống đan dược, liều mạng dập đầu.
- Quả nhiên giàu có, xem ra Gà con quá tốt số rồi.
Lâm Phàm cảm thán.
Chỉ bằng lượng tài nguyên trong cái bảo khố này, coi như mười ngàn cái tông môn cũng không đuổi kịp.
Lâm Phàm vẫn đang tìm kiếm Thánh Dương Đan, còn những bảo bối và đan dược này, căn bản không lọt nổi vào mắt xanh của hắn, chỉ cần có đầy đủ nguyên liệu, Lâm Phàm cũng có thể rèn ra những bảo bối này.
Vừa lúc đó, Lâm Phàm dừng bước trước một cái bảo bối, chỉ thấy trước mặt là một con Cự Long không biết được rèn luyện từ tài liệu gì, vờn quanh trên bầu trời, hấp thu linh khí, còn cái miệng rồng thì mở to, nhả ra vô số Thánh Dương Đan.
- Chuyện này... Này...
Lâm Phàm thấy cảnh này cũng bị ngốc trệ giây lát, chỉ cần một hơi thở, trong miệng rồng đã phun ra một lượng Thánh Dương Đan đếm không xuể, đây nhất định là bảo bối nghịch thiên rồi, đây mới thật sự gọi là Thánh Dương Đan tích tụ thành sông nha.
Từng con từng con Cự Long biến ảo từ Thánh Dương bay lên, mỗi con Cự Long Thánh Dương này đều do trăm tỉ Thánh Dương Đan tổ hợp mà thành.
Thời khắc này, Lâm Phàm có một loại ước muốn, thu sạch tất cả Thánh Dương Đan ở đây.
Nhưng vừa nghĩ tới mình bây giờ vẫn còn trên địa bàn người khác lại thấy không ổn lắm, nếu tham quá vẫn không tốt.
Lâm Phàm vung tay áo, thu mười đầu Cự Long Thánh Dương vào Động Thiên.
Một ngàn tỷ Thánh Dương Đan tới tay.
Lâm Phàm không biết cực hạn của Long Tổ Chi Thần là bao nhiêu, nên hắn nhìn thái độ của Long Tổ Chi Thần mà từ từ thu lấy.
Bên ngoài!
- Tiểu tử này dĩ nhiên trực tiếp cầm một ngàn tỷ Thánh Dương Đan của ta.
Long Tổ Chi Thần vẫn một mực ở bên ngoài, qua sát chăm chú vào bên trong, nhìn xem tên nhân tộc kia lấy gì, nhưng hắn phát hiện tên Nhân tộc này không đ- ng những vật khác mà chỉ lấy Thánh Dương Đan.
Tuy Thánh Dương Đan không phải đồ vật quá trọng yếu, nhưng một ngàn tỷ này vẫn là con số khủng khiếp.
- Một ngàn tỷ mà đã đau lòng rồi? Ngươi còn là Long Tổ Chi Thần sao?
Tử Phượng khinh bỉ.
- Một ngàn tỷ đấy bà vợ, cho dù có Thiên Long đại trận nhưng cũng phải cần ngàn năm mới ngưng luyện ra đến từng đó thôi.
Long Tổ Chi Thần đau lòng nói.
- Không tốt, tiểu tử này lại động thủ rồi, một ngàn tỷ nữa, không được, ta phải ngăn hắn lại.
Long Tổ Chi Thần thấy đối phương lại thu một ngàn tỷ Thánh Dương Đan, nhất thời cuống lên.
- Nhìn cái bộ dạng ngươi kìa, nếu ngươi không muốn ta tức giận thì hãy ngoan ngoãn câm miệng lại.
Tử Phượng nhíu lông mày, ra vẻ không vui nói.
- Ta... Ta. Long Tổ Chi Thần đau lòng.
Chỉ một chút công phu nho nhỏ mà hai ngàn tỷ Thánh Dương Đan đã không còn.
Lúc này, lá gan Lâm Phàm to lên, khi hắn lấy đến hai ngàn tỷ, trong lòng không khỏi chột dạ, hắn cảm giác mình cầm hơi nhiều rồi, nhưng lúc sau, không thấy Long Tổ Chi Thần có thái độ, lá gan của hắn lại lớn hơn.
- Còn nhiều như vậy a.
Lâm Phàm nhìn xuống dòng sông Thánh Dương Đan trong bảo khố, thấy mình đã cầm hai ngàn tỷ nhưng vẫn như muối bỏ bể, không thấm vào đâu, so với chỗ còn lại thi...