Giờ khắc này, thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.
Cánh cửa kia lúc này cũng tiêu tán, chuyện hiến tế này không ngờ sẽ có kết quả như thế.
Hiến tế không công, nếu sớm biết như vậy, chỉ sợ Sa Tổ đã liều mạng với Lâm Phàm rồi chứ đâu có chết tức tưởi như thế này.
Lỡ một bước chân thành nỗi hận thiên cổ, hiện tại cũng không còn hi vọng gì.
Nhìn thi thể nằm ở đó, Lâm Phàm lắc đầu, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.
Huyết mạch này tiêu tan, vậy mùi vị cá cũng thay đổi.
Ngẫm lại Sa Tổ đã rất già rồi, vậy con cá này khẳng định cũng rất già, không còn dinh dưỡng gì nữa.
Có mười mấy cái vây cá, cũng đủ cho cả Linh tộc ăn một bữa, thật không biết mùi vị nó ra sao, lát nữa cố gắng nếm thử mới được.
- Tiền bối.
Đám người Linh Vô Uy trầm mặt thật lâu, nay đi đến trước mặt Lâm Phàm, chắp tay cung kính.
Trận chiến này làm bọn họ sợ choáng váng.
Mạnh mẽ, thật sự quá mạnh mẽ.
- Hiện tại đã diệt sạch Cự Sa tộc, Linh tộc đã an toàn, các ngươi từ đâu tới?
Lâm Phàm cười nhạt, chắp tay sau lưng, phảng phất như những chuyện vừa phát sinh chỉ là chuyện nhỏ, không cần có vẻ kinh hãi như vậy.
- Tiền bối, chúng ta là đệ tử Linh Thiên Tông, tông môn Linh tộc ta mở ra.
Linh Vô Uy nói.
Lâm Phàm gật đầu, đối với cái tên Linh Thiên Tông này cũng không quá quen thuộc, chắc chỉ là một môn pháp nho nhỏ.
Lâm Phàm cười nói:
- Được rồi, sự tình đã giải quyết xong, coi như các ngươi số may, vừa vặn đi nếm một chút mùi vị của vây cá đi.
Linh Vô Uy sững sờ, không hiểu tiền bối nói vậy có ý gì?
Vây cá? Chẳng lẽ là cánh vai của Thiên Sa sao?
Sau đó đám người Linh Vô Uy nhìn nhau, lộ vẻ không dám tin tưởng.
Cái này thật muốn ăn cánh vai Thiên Sa nha.
Bọn họ xuất thân từ tông môn, cũng hiểu được công dụng của cánh Thiên Sa.
Vương tộc Cự Sa tộc chính là Thiên Sa.
Khi thực lực mạnh mẽ đạt đến một trình độ nhất định, huyết mạch thay đổi càng thêm mạnh mẽ, dày đặc, cuối cùng mọc ra một đôi cánh trên vai, trong đôi cánh này ẩn chứa sức mạnh cực kì khủng bố, dinh dưỡng của nó cũng vô cùng phong phú, điều này đối với sinh linh, vô cùng hữu ích.
Bất quá đây chính là hàng xa xỉ, không phải ai muốn ăn cũng được.
Mỗi một tên Thiên Sa đều là sự tồn tại vô cùng cường hãn, chỉ với bản lĩnh của bọn họ thì cả đời cũng không thể ăn được.
Bởi vì tu vi thấp nhất của Thiên Sa cũng là Thần Thiên Vị tầng tám.
Theo bọn họ, muốn chém giết một tên Thiên Sa Thần Thiên Vị bát trọng là nằm mơ nói mộng.
Bọn người Linh Vô Uy có chút kích động, thưởng thức Thiên Sa, chuyện này quả thật không dám tưởng tượng, cho dù tông chủ của bọn họ cũng không có được cái phúc này đâu a.
Trong thành trì.
Gà con đứng trên một đôi Thiên Sí, ngẩng cao đầu, cất giọng gào thét:
- Cho vào cái nồi bên kia.
- Bên kia có thể nhanh tay lên chút, tốc độ lên, cắt cái cánh vai mà cũng chậm như vậy, nhanh lên nào, nhanh lên nào.
- Đám nhóc bên kia, các ngươi làm gì vậy? Đừng có dùng đầu lưỡi liếm, nhanh nhanh đi kêu người đến phụ.
- Nồi nấu nước sôi không có? Cái lửa này là gì, nhiệt độ thấp như vậy, mau tránh ra nhường đường cho bổn gia đến.
Hô….
Gà con hiện tại rất bận nha, một đôi Thiên Sí thôi đã bận lắm rồi, mà nay lại có cả chục đôi, có chút xoay sở không kịp.
Một đôi cánh vai rất lớn, cần vô số người đến giúp mới có thể xong, tốc độ này thật sự là quá chậm.
- Gà con, có chuyện gì không tốt sao?
Lâm Phàm xuất hiện trong hư không, nhìn tình huống hiện tại, phát hiện cả toà thành của Linh tộc đều trở nên bận rộn.
Thế nhưng một đôi Thiên Sí thật sự quá lớn, lớn đến mức khiến bọn họ nhiều người mà cũng sợ lo không xong.
Một Thiên Sa dài mấy ngàn trượng, chỉ đôi cánh thôi cũng đã gần hết chiều dài, mà cánh này nhìn cũng bình thường, thậm chí còn cảm thấy hơi nhỏ.
- Lão ca, đã làm xong?
Gà con thấy Lâm Phàm, hưng phấn nhảy lên.
- Ngươi nói xem.
Lâm Phàm nói.
Gà con nhảy lên bả vai Lâm Phàm, nhìn mấy người phía sau hắn:
Chà, người của Linh tộc nha.
Ân, các vị, yên lặng nào.
Lâm Phàm gật đầu với gà con, sau đó phất tay áo, nới vói mọi người.
Thời khắc này, âm thanh của Lâm Phàm vang lên, truyền ra từ hư không.
Những người đang bận cắt Thiên Sí lập tức ngừng lại, nhìn đạo thân ảnh trong hư không kia.
- Cự Sa tộc đã bị bản Đế diệt toàn tộc, từ nay về sau, Cự Sa tộc sẽ không xuất hiện nữa.
Lâm Phàm nói.
Điều này đối với Linh tộc, là tin tức động trời.
Điều này như một quả lựu đạn, ném vào trong biển, làm nổi lên cơn sóng thần.
Trầm mặc trong chốc lát, một giây sau, sự yên lặng được thay thế bằng từng tiếng hoan hô vang dội.
Từng nguời Linh tộc đều lộ vẻ mừng như điên.
Có người hưng phấn nhảy múa, có kẻ mạnh mẽ nện l-ng ngực của mình, cũng có người kích động phát khóc.
Mà Tiểu Thạch Đầu đã đoàn tụ cùng tiểu muội muội, nhìn bóng người trong hư không, kích động không thôi.
- Quá chậm, thật sự quá chậm, xem ra chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Lâm Phàm nhìn những Thiên Sí to lớn chưa được xử lí một nửa, lại có chút cuống lên.
Những thứ này nếu đợi bọn hắn xử lí xong cũng không biết đến lúc nào.
Sau đó Lâm Phàm xòe năm ngón tay.
Một đôi cánh vai bay lên hư không.
Ngón tay Lâm Phàm hơi động, trực tiếp kéo chúng lên.
Xé tan!
Xé tan!
Từng giọt dịch trong suốt chảy xuống.
Lâm Phàm trực tiếp đưa Thiên Địa Dung Lôi ra.
Dùng Thiên Địa Dung Lôi làm nồi, ý tưởng này rất tốt, cũng không có gì xấu.
Đối với đám người Linh Vô Uy, một khắc khi Thiên Địa Dung Lôi xuất hiện, mỗi một người đều lộ vẻ kinh hãi.
Thiên Địa Dung Lôi tản mát khí tức viễn cổ, vừa nhìn đã biết là đồ không tầm thường.
Nhưng bây giờ tiền bối lại dùng nó làm nồi, bọn họ không có gì để nói.
Chấn động, thật sự quá chấn động.
Cũng không lâu lắm, một đôi Thiên Sí to lớn đã được xử lí xong.
Sau đó ngón tay Lâm Phàm khẽ động, từng đợt Tiên Thiên Chi Thủy ào đến, rót vào Thiên Địa Dung Lôi.
Bất kể nói thế nào, Thiên Sí cũng là một bảo vật, phụ liệu tự nhiên cũng phải là đồ tốt.
Tiên Thiên Chi Thủy một khi xuất ra, khí tức nồng nặc, nhất thời bạo phát.
- Đây là Tiên Thiên Chi Thủy.
Đám người Linh Vô Uy lại bị chấn kinh lần nữa.
Này cũng quá xa xỉ đi, dùng Tiên Thiên Chi Thủy làm phụ liệu.
Nếu để người ta biết, còn không phun máu ư?
Đối với đám người Linh Vô Uy, hôm nay thật sự quá giả rồi a, quá nhiều kinh diễm.
Cự Sa tộc bị diệt, cánh vai của chúng làm đồ ăn mà phụ liệu là Tiên Thiên Chi Thủy, thậm chí cái lô dùng làm nồi kia, tất cả đều là bảo bối.
Thật sự quá xa xỉ rồi.
Sau khi chuẩn bị hết thảy, Lâm Phàm điểm ngón tay, một đám lửa đột nhiên bạo phát.
- Tiên Thiên Chi Hỏa….
Thời khắc này, đám người Linh Vô Uy triệt để đứng hình.
Cũng quá xa xỉ đi….
Ùng ục! Ùng ục!
Chốc lát sau, một luồng linh khí nồng nặc bay ra, chỉ cần ngửi thôi, tinh thần tăng lên rất mạnh mẽ.
Mà những Linh tộc không có tu vi, thời điểm ngửi mùi vị này, mỗi một người đều phát sinh ra biến hóa.