Chớp mắt, Lâm Phàm đã đi tới nơi này mười một năm rồi.
Xoạt xoạt!
Một tiếng động lanh lảnh đang vang lên trong cơ thể Lâm Phàm, phong ấn đã hóa thành tro tàn, tiêu tán không còn một chút.
- Thực lực cuối cùng đã khôi phục rồi.
Lâm Phàm mừng rỡ trong lòng.
Mười một năm, ngày đêm mài mòn, cuối cùng cũng tiêu diệt được phong ấn, nếu cứ mặc cho nó tự tiêu tán thì ít nhất phải cần đến hai mươi năm.
Thời gian dài như vậy Lâm Phàm không chờ được.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn thế giới đầy xa lạ này.
Đại lục Vô Tận.
Một thế giới vô cùng rộng lớn, cường giả trong đó nhiều vô số, Lâm Phàm đều không quen biết tất cả bọn họ.
- Tiên sư nó, thực lực rốt cục cũng được khôi phục, trong đại lục Vô Tận này, tiểu gia tuy không phải người mạnh nhất nhưng tuyệt đối có thực lực cường hãn, phải làm theo kế hoạch kế tiếp thôi.
- Gia nhập một tông môn.
Võ đạo thần thông mà thế giới này tu luyện khác với cách tu luyện của Huyền Hoàng Giới và Cổ Thánh Giới.
Nếu muốn nhanh chóng tăng cao thực lực, chỉ có biện pháp này.
Nếu chỉ dựa vào một mình mình, muốn trở thành cường giả đứng đầu, tuy không phải vấn đề lớn, nhưng tốc độ chắc chắn sẽ không nhanh bằng dựa vào tông môn.
...
Thăng Long Thành.
Ba bóng người diễm lệ xuất hiện trên đường phố.
Ba người này thu hút sự chú ý của người dân xung quanh.
Ba đóa kim hoa của Lâm gia.
Trong đó em gái ra đời cùng Lâm Phàm có dáng ngọc yêu kiều, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.
- Mua một món lễ vật cho tiểu đệ đi.
Đại tỷ Lâm gia năm nay đã mười lăm, thân là nữ tử trong đại lục Vô Tận, ở độ tuổi này đã có thể nói đến chuyện cưới gả.
Có điều đại tỷ này thiên phú không tệ, thực lực cũng đã là Thần Thiên Vị tầng bốn, nếu như có cơ duyên tiến nhập tông môn, chắc chắn có thể phát triển nhiều hơn nữa.
- Đúng a, tiểu đệ nhiều năm như vậy đều rất ít nói chuyện, ngươi nói xem tiểu đệ có phải không thích nói chuyện hay không a.
Nhị tiểu thư Lâm gia, Lâm Phi Tuyết nói.
- Đại tỷ, Nhị tỷ, Tam ca không phải không thích nói chuyện, mà là thích trầm tư suy nghĩ.
Nha đầu nhỏ nhất của Lâm gia, Lâm Lan Nhi phản bác.
...
- U, Lâm gia có nữ tử mới lớn, quả nhiên một người so với một người còn xinh đẹp hơn.
Đúng lúc này, có một thanh âm của công tử bột truyền đến.
Lúc này, một bên khác có một người đàn ông đang lắc quạt giấy, phía sau hắn là một bầy chó, cười cười đi tới phía này.
Người dân xung quanh khi thấy nam tử này đều sợ hãi lùi về phía sau.
Đây là Đại thiếu gia Hoàng gia ở Thăng Long Thành, Hoàng Thái Long, năm nay tuổi mười bảy, tu vi đã đạt đến Thần Thiên Vị tầng bảy, thuộc về dạng kỳ tài ở Thăng Long Thành.
Mà Hoàng gia cũng không hề bình thường, thuộc tám đại gia tộc, một trong ba gia tộc tồn tại lâu đời nhất.
Lâm gia sao có thể so sánh với Hoàng gia, căn bản không thể sánh bằng.
- Hoàng Thái Long, ngươi muốn làm gì?
Đại tiểu thư Lâm gia, Lâm Hàm Ngọc bảo vệ hai muội muội phía sau, vẻ mặt cảnh giác nhìn Hoàng Thái Long.
Danh tiếng Hoàng Thái Long này vốn đã không tốt, hơn nữa thực lực lại rất mạnh, có không ít người chịu thiệt thòi trong tay hắn.
- Làm gì? Ta có làm gì đâu, chỉ là muốn tới Lâm gia đề nghị một hôn sự.
Hoàng Thái Long gập quạt giấy lại, tà khí nở nụ cười, dáng vẻ công tử bột vừa rồi biến mất hoàn toàn.
- Ngươi nằm mơ.
Lâm Lan Nhi sợ hãi trốn phía sau đại tỷ, nghe vậy liền đưa đầu ra, chán ghét nói.
- Ha ha!
Hoàng Thái Long cười lớn một tiếng, sau đó bước chân khẽ động xuất hiện trước mặt Lâm Lan Nhi, nắm lấy gương mặt mũm mĩm của nàng.
- Tiểu nha đầu, ngươi có tin hay không thiếu gia ta sẽ đi tới Lâm gia cầu hôn ngay bây giờ, để cho ngươi làm thê thiếp của ta, mà cha ngươi chắc chắn cũng không dám nói gì.
- Ai u, Hàm Ngọc, ngươi sao lại thô lỗ như thế, táy máy tay chân thế này không tốt lắm đâu.
Hoàng Thái Long bất động tại chỗ, một tay nắm lấy tay ngọc của Lâm Hàm Ngọc, sau đó sờ sờ một cái.
- Bàn tay này mịn màng quá.
- Vô liêm sỉ...
Lâm Hàm Ngọc lạnh lùng nói.
- Ha ha, vô liêm sỉ cái gì, Lâm gia của ngươi trong Thăng Long Thành mặc dù là một trong tám đại gia tộc, nhưng cũng chỉ cẩu thả sống tạm bợ, nghe nói cái tên thiếu gia kia của Lâm gia chỉ là một tên phế vật, tới thế hệ này của các ngươi Lâm gia cũng xem như phế bỏ, ta thấy ba người các ngươi không bằng đều theo bản thiếu gia, chờ bản thiếu gia trở thành đệ tử tông môn, các ngươi cũng sẽ từ gà rừng biến Phượng Hoàng.
Hoàng Thái Long cười nói.
- Ngươi...
Lâm Hàm Ngọc tức giận.
- Ô ô...
Tiểu muội Lâm Lan Nhi phẫn nộ, viền mắt đỏ chót, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
- Muội muội đừng khóc.
Lâm Hàm Ngọc an ủi, sau đó nhìn Hoàng Thái Long
- Ngươi cuối cùng muốn thế nào.
- Ha ha, quên đi, thật vô vị, trở về nói cho người cha phế vật kia của các ngươi, bản thiếu gia mấy ngày nữa sẽ đến nhà bái phỏng, cưới ba người các ngươi làm thiếp.
Hoàng Thái Long cười lớn một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
- Tỷ tỷ...
Nhị muội, Lâm Phi Tuyết có chút sợ sệt.
Đặc biệt là câu nói vừa rồi của Hoàng Thái Long khiến nàng thật sự rất sợ hãi.
- Đừng sợ, hắn ta rõ ràng si tâm mộng tưởng, chúng ta về nhà thôi.
Lâm Hàm Ngọc oán giận nói.
Lâm gia.
Ba tỷ muội trở về, mỗi người mỗi sắc mặt khác nhau, hình như đã xảy ra chuyện gì.
Bọn người hầu và quản gia cũng đều cảm thấy khó hiểu.
- Tiểu thư, làm sao vậy?
Lão quản gia này đã ở Lâm gia rất nhiều năm, thấy thế quan tâm hỏi các nàng.
- Không có chuyện gì.
Lâm Hàm Ngọc lắc lắc đầu.
- Các khuê nữ bảo bối của ta đã về rồi à!
Lâm Hào Minh nhìn thấy ba khuê nữ của mình, vui vẻ nở nụ cười.
- Các ngươi làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?
Lâm thị vừa nhìn ba khuê nữ nhà mình, đã đoán được các nàng gặp phải chuyện gì bên ngoài rồi.
- Cha, mẹ, bọn con trên đường bị Hoàng Thái Long khi dễ, hắn ngắt mặt con, còn sờ soạng tay đại tỷ, nói mấy ngày nữa muốn tới Lâm gia cưới ba người bọn con làm thiếp.
Lâm Lan Nhi khóc sướt mướt nói.
- Tên vô liêm sỉ Hoàng Thái Long này khinh người quá đáng.
Lâm Hào Minh tức giận.
Nhưng hắn biết rất rõ tình cảnh bây giờ của Lâm gia, mặc dù là một trong tám gia tộc lớn nhất nhưng là gia tộc có thực lực yếu nhất.
Lâm gia bây giờ cũng chỉ có một mình hắn, không có thành tựu gì.
Hiện tại khuê nữ lại bị Hoàng Thái Long khi dễ, Lâm Hào Minh hiển nhiên không thể nhịn, nhưng nếu như muốn gây xích mích với Hoàng gia, bọn chúng sẽ tìm được một lý do để đối phó Lâm gia, đến lúc đó thì nguy.
- Hoàng gia ở đâu?
Vừa lúc đó, một thanh âm truyền đến.
- Hoàng gia ở thành tây.
Lâm Hào Minh nói, sau đó phản ứng lại.
- Nhi tử, con hỏi cái này để làm gì?
- Đệ đệ.
- Ca ca...
Thần sắc Lâm Phàm bình tĩnh, không buồn không vui, chắp hai tay sau lưng, sau đó nhìn về phía mọi người.
- Đợi mười một năm đúng là có chút buồn bực, đi tìm Hoàng gia đó giải sầu một chút.
Lâm Phàm cười nói, sau đó ngón tay khẽ động, một ánh hào quang bất ngờ từ phương xa xuất hiện.
Một thanh trường kiếm thường dùng để luyện võ phá không mà đến, sau đó xuất hiện trong tay hắn.
Thân thể Lâm Phàm khẽ động bay đi.
- Đệ đệ hắn...
Lâm Hàm Ngọc sững sờ, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Con trai của ta không phải phế vật sao? Nó bắt đầu tu luyện từ khi nào mà vậy, hôm nay lại nói được nhiều như thế nữa?
- Không được, đi mau...