Bốn người ngồi xuống bàn nói chuyện mua bán, Thu Trảm Ngư và Nấm Kim Châm ngồi bên cạnh Lâm Phàm nhìn ngang ngó dọc, có chút ngạc nhiên, bọn họ vẫn chưa tới Thần Vận Thiên thương hội lần nào, những lần họ đi ngang qua Hoàng Thiên Thành, cũng chỉ nhìn một chút thôi.
Tuy bọn họ dùng Thiên La Địa Võng cướp không ít người, nhưng toàn những người có thực lực bình thường thôi, đồ đạc cướp được không có nhiều đồ tốt, hơn nữa họ cũng không dám lấy ra bán, sợ bị lộ hành tung.
Ai biết có bị người khác phát hiện hay không, nếu như bị phát hiện, lúc đó bọn họ sẽ gặp bi kịch a. Bởi vậy, chỉ cần có đan dược, họ sẽ chia nhau rồi phục dụng luôn.
Nếu như thứ khác, có thể sử dụng thì dùng, nếu không thể liền cất trên người, chưa từng bán ra ngoài.
- Không biết ba vị cần bán gì?
Nam tử kia cười hỏi.
Ba người này, hai người trong đó hắn có thể nhìn thấu, còn Lâm Phàm, hắn lại không nhìn ra thứ gì, trong lòng bắt đầu ngưng lại, vì hắn biết nam tử trước mắt này không đơn giản, trong ba người này, nam tử trẻ tuổi kia hẳn là đầu lĩnh.
Tu vi của mình hiện tại là Chân Tiên cảnh, những người mình nhìn không thấu, chỉ có thể là tồn tại trên Chân Tiên cảnh.
- Chúng ta muốn bán một viên đan dược, có thể trong nháy mắt khôi phục pháp lực.
Lâm Phàm nói rằng.
Nam Dương Tử vừa nghe thế, trong lòng có chút thất vọng, đan dược khôi phục pháp lực ở đây không thiếu, nhưng có thể trong chớp mắt này lại để nam tử sững sờ, không dám tin.
Đan dược có thể khôi phục pháp lực trong nháy mắt, chẳng lẽ tiên đan hay sao.
Lâm Phàm cười nhạt, sau đó không nói thêm gì mà lấy ra một viên Hỗn Nguyên Pháp Đan, đặt trên bàn.
Nam Dương Tử nhìn viên đan dược trên mặt bàn, khẽ cau mày, đây không phải tiên đan, trên mặt bất kỳ tiên đan nào cũng đều có tiên đạo pháp tắc, cho dù Hạ phẩm tiên đan thì ở bề ngoài đan dược cũng có một đạo hoa văn pháp tắc, còn viên đan dược trước mắt này không có tiên đạo pháp tắc, xem ra nó cũng chỉ là một đan dược cực kỳ bình thường, không nhìn ra nó có chỗ khác thường nào cả.
- Chuyện này...
Nam Dương Tử có thể trở thành chủ quản một cửa hàng của Thần Vận Thiên thương hội, tự nhiên có ánh mắt nhìn hàng, viên thuốc này mặc dù không có tiên đạo pháp tắc nhưng khí tức tản ra lại không bình thường chút nào.
Đan lực rất nồng nặc, một số loại đan dược khác không thể so sánh với nó được.
- Xin thứ cho ta mắt mũi vụng về, đan dược này ta xem không thấy có gì thần kỳ cả.
Nam Dương Tử lên tiếng.
Hắn đã thấy qua vô số đan dược, cho dù tuyệt phẩm tiên đan hắn cũng có thể nhìn ra một chút nguyên cớ, nhưng hắn lại không nhìn ra viên đan dược trước mắt này có bất kỳ điều gì không bình thường.
Lâm Phàm cười nhạt, sau đó nắm vai Thu Trảm Ngư.
- Đại ca, ngươi làm gì vậy?
Thu Trảm Ngư sững sờ, không biết đại ca đang muốn làm gì?
Nam Dương Tử cũng hơi kinh ngạc, không biết đối phương có ý gì.
Trong chớp mắt, Lâm Phàm mạnh mẽ vận chuyển pháp lực, đánh tan toàn bộ pháp lực trong cơ thể Thu Trảm Ngư.
Thực lực Lâm Phàm mạnh mẽ hơn Thu Trảm Ngư rất nhiều, việc đánh tan pháp lực toàn thân của hắn cũng là chuyện dễ dàng.
- Nuốt viên thuốc này đi.
Thu Trảm Ngư còn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đại ca đã lên tiếng, hắn tự nhiên không có chút do dự, cầm đan dược bỏ vào miệng.
Nam Dương Tử nhìn Thu Trảm Ngư, trên mặt cũng lộ vẻ khiếp sợ, hắn biết người trước mắt này đã bị đánh tan pháp lực, hoặc có thể nói là pháp lực hắn đã tiêu hao hết.
- Hỗn Nguyên Pháp Đan này tuy không phải tiên đan, nhưng nó có hiệu quả mà tiên đan không thể có.
Lâm Phàm nói tiếp.
Sau khi Thu Trảm Ngư phục dụng đan dược, pháp lực đã tiêu hết khôi phục lại như cũ trong nháy mắt.
Nam Dương Tử thấy cảnh này, bị dọa chấn kinh.
- Sao có thể...
- Làm sao? Ngươi cho rằng đan dược này có giá trị như thế nào?
Lâm Phàm cười hỏi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Nam Dương Tử không tiện mở miệng, tuy pháp lực Thu Trảm Ngư thật sự khôi phục, nhưng loại đan dược này nếu không tự mình dùng một lần, thật sự khiến người ta khó tin được.
- Bất kỳ cảnh giới nào, pháp lực cũng đều có thể khôi phục trong nháy mắt sao?
Nam Dương Tử hỏi.
- Ha ha.
Lâm Phàm cười to.
- Ngươi nói nó có khả năng này không? Nếu như bất kỳ cảnh giới nào cũng đều có thể khôi phục pháp lực trong nháy mắt, hiện tại ta cũng không ngồi ở đây nói chuyện với ngươi rồi.
Thời khắc này, Nam Dương Tử cũng cảm giác lời mình hỏi có chút ngao ngáo.
Nếu như pháp lực bất kỳ cảnh giới nào cũng có thể khôi phục ngay lập tức, vậy đan dược này thật sự quá kinh khủng rồi.
- Chân Tiên cảnh trở xuống, trong nháy mắt khôi phục.
- Chân Tiên cảnh có thể khôi phục năm phần mười.
- Huyền tiên có thể khôi phục ba phần mười, còn cao hơn nữa liền vô dụng.
Nam Dương Tử nhìn Lâm Phàm nói.
- Các hạ có bao nhiêu?
Lâm Phàm dựng thẳng một ngón tay.
- Một trăm viên.
Những đan dược này Lâm Phàm tự mình luyện chế, nhưng không có chỗ dùng, vẫn để trong túi trữ vật.
Nam Dương Tử nghe được số lượng này, thì nhất thời đứng lên nói.
- Làm phiền ba vị chờ một chút, loại chuyện này ta không thể làm chủ.
- Được.
Lâm Phàm gật gật đầu.
Lúc Nam Dương Tử rời đi, cố ý sai người đưa ba người Lâm Phàm an bài trong một gian phòng khác sang trọng hơn.
Cũng không lâu lắm, Nam Dương Tử lại mang theo một ông già lại đây.
Ông lão kia có tu vi Huyền tiên, thời điểm thấy Lâm Phàm, trong mắt cũng loé tinh quang, lão dĩ nhiên cũng không nhìn thấu tu vi Lâm Phàm.
- Vị này chính là chưởng quỹ của Thần Vận Thiên thương hội.
Nam Dương Tử giới thiệu.
Lâm Phàm gật đầu.
- Tốt lắm, có thể nói một chút về giá tiền không?
Ông lão lại gần, ôm quyền, sau đó mở miệng nói.
- Làm phiền ba vị cấp cho lão một viên đan dược, để ta thử một chút có được không? Nếu quả thật có chút hiệu quả, như vậy, hai viên tiêu hao này đều tính lên thương hội Thần Vận Thiên đi.
Lâm Phàm lấy ra một viên đan dược ném cho lão.
Lão giả cầm đan dược, cẩn thận nhìn một chút, nhưng không nhìn ra trong đó có dị dạng gì, tuy lai lịch ba người này không rõ, nhưng hắn tin tưởng không ai dám làm càn trong Hoàng Thiên Thành.
Lúc này, thân thể ông lão run lên, tản đi ba phần mười pháp lực, sau đó nuốt đan dược vào trong bụng.
Trong chớp mắt, sắc mặt lão đột nhiên biến đổi, sau đó kinh ngạc nhìn Lâm Phàm.
- Dĩ nhiên có thể khôi phục ba tầng pháp lực.
Ông lão thở dài nói.
Khóe miệng Lâm Phàm lộ vẻ tươi cười
- Nếu đã thí nghiệm qua, vậy ra giá đi.
Ông lão trầm tư một chút nói.
- Loại đan dược này mặc dù không có tiên đạo pháp tắc nhưng hiệu dụng của nó có thể so với Hạ phẩm tiên đan.
Lâm Phàm tự nhiên biết chỗ quý giá của Hỗn Nguyên Pháp Đan là việc khôi phục pháp lực trong nháy mắt.
Nhưng Hỗn Nguyên Pháp Đan này có một tai hại, cảnh giới càng cao, hiệu quả lại càng kém.
Đặc biệt, đối với cường giả Kim Tiên cảnh, một chút tác dụng cũng không có.
Nguyên nhân chủ yếu trong này là do linh thảo không đủ tốt, nếu như linh thảo đầy đủ, hoặc tiên thảo, xem như cường giả Kim Tiên hay thậm chí trên Kim Tiên, cũng có thể khôi phục pháp lực trong nháy mắt.
- Mười vạn Tiên tinh một viên, đây là giá tiền lớn nhất Thần Vận Thiên thương hội có thể đưa ra.
Ông lão nói rằng.
Tiên tinh tiền thông dụng trên Vô Tận đại lục, muốn có được Tiên tinh, nhất định phải tìm tới tiên mạch mới có.
Nhưng tiên mạch lại bị mấy thế lực lớn khống chế, ngày đêm đào móc.
Trong Tiên tinh, ẩn chứa tiên lực, có thể cung cấp cho việc tu luyện, đồng thời còn có thể xuống đại trận và vô số tác dụng khác nữa.
Coi như Hạ phẩm tiên đan, có thể khôi phục pháp lực của Thiên Địa Tông, Thần Vận Thiên thương hội cũng chỉ trả chín mươi ngàn Tiên tinh một viên thôi.
Hiển nhiên, đan dược của Lâm Phàm đắt hơn so với tiên đan kia rất nhiều.
- Tốt, không thành vấn đề, hế nhưng ở đây ta còn có một loại đan dược thể trân quý hơn nhiều so với Hỗn Nguyên Pháp Đan, không biết Thần Vận Thiên thương hội có thể cho ta một cái giá vừa ý hay không?
Lâm Phàm cười nói.
Hiện tại, đan dược trân quý nhất hắn có thể luyện chế chính là Ly Vẫn Đan.