Tối Cường Hệ Thống ( Dịch Full )

Chương 997 - Chương 997: Trở Về

Tối Cường Hệ Thống Chương 997: Trở về

Thăng Long Thành...

Thăng Long Thành từng là một toà thành thông thường, nhưng từ khi Lâm Phàm xuất hiện, bỗng nổi như cồn, khiến thiên hạ kinh sợ.

Lâm Gia trở thành gia tộc đứng đầu tám đại gia tộc tại Thăng Long Thành, đây không phải áp chế về mặt thực lực mà là áp chế trên danh tiếng.

Bảy gia tộc lớn khác cũng không bất mãn, Lâm gia chủ, Lâm Hào Minh không để ý quyền lực, để bảy gia tộc khác cảm kích rơi nước mắt.

Bọn họ muốn Lâm gia dẫn đầu, tự nhiên là bởi vì Lâm gia có một thiên kiêu chi tử được Thiên Địa Tông thu vào tông môn làm Thần tử, nhưng ba năm qua chưa từng thấy hắn trở về, việc này để mấy gia tộc lớn nghi hoặc một chút.

Thậm chí, bọn họ còn nghĩ đến một số trường hợp có thể xảy ra với vị thiên kiêu chi tử kia, chẳng lẽ Lâm thiếu gia đã bị người ta giết chết rồi hay sao?

Tuy gia nhập tông môn là thiên đại phúc khí, nhưng tông môn cũng không an toàn, trong đó cũng tràn đầy nguy hiểm.

Không biết có bao nhiêu đệ tử chết ở bên ngoài, số lượng này đếm không hết.

Bảy gia tộc kia mặc dù có ý nghĩ như thế nhưng vẫn luôn giấu trong lòng, đây chỉ là suy đoán của bọn họ thôi.

Hơn nữa, đại tiểu thư Lâm gia ra du ngoạn, số trời run rủi thế nào cũng tiến nhập vào một tông môn, chuyện này ngược lại để Lâm gia rất hưng phấn, một gia tộc sinh ra song kiệt, quả thực nghịch thiên.

Con gái lớn của Lâm gia, Lâm Hàm Ngọc rất hay trở về, thỉnh thoảng còn mang về một ít đan dược trong tông môn cho Lâm gia, không những thế, bọn họ còn phân cho bảy gia tộc lớn khác, bảy gia tộc kia cảm giác Lâm gia thật sự rất tốt.

Bùm bùm!

Thăng Long Thành phi thường náo nhiệt, giấy đỏ bay đầy trời.

Cửa thành tụ tập rất nhiều người, giống như đang chờ đón ai đó.

Trong đám người, có người của các đại gia tộc, có một ít phú hào quyền quý của Thăng Long Thành, bách tính bình dân cũng có. Lâm gia Đại tiểu thư lại từ tông môn trở về, hơn nữa lần này còn mang đến tin tức tốt gì đó, nên mọi người tụ tập rất đông chào đón.

- Lâm huynh, chúc mừng a, nhất môn song kiệt, từ nay về sau, Lâm gia nhất phi trùng thiên rồi.

Hoàng gia gia chủ, Hoàng Nham chúc mừng Lâm gia gia chủ, trong lòng cũng có ước ao nho nhỏ.

Nhìn lại nhi tử nhà mình một chút, trong lòng hắn bi thương, từ sáng đến tối chỉ du thủ du thực, lêu lổng chơi bời, thực lực một chút cũng không có, ngay cả một người vợ cũng không cưới được.

- Quá khen, quá khen.

Giờ khắc này, tâm tình Lâm Hào Minh thật sự rất tốt, hắn không nghĩ tới Lâm gia ở trong tay hắn lại quật khởi như thế.

Lâm Hào Minh phát hiện, mình thật sự quá cường đại, sinh ra nhi nữ cũng mạnh mẽ như vậy.

Đặc biệt là con trai mình, càng được Thiên Địa Tông thu làm đệ tử, nhưng có một chuyện để Lâm Hào Minh không vui chính là tiểu tử này ra ngoài đã ba năm, ngay cả một chút tin tức cũng không có gửi về, chuyện này thật khiến người ta lo lắng.

Nếu như không phải đường đi Thiên Địa Tông quá xa, hơn nữa tràn ngập các loại nguy cơ, hắn cũng muốn đi Thiên Địa Tông nhìn một chút, nhìn tên tiểu tử này rốt cuộc làm ra đại sự gì rồi mà không dám về.

Những thường dân xung quanh đều hâm mộ nhìn Lâm Hào Minh.

- Lâm gia mệnh thật tốt, hai đứa bé đều tiến nhập tông môn, thật sự song hỉ.

- Đúng đấy, trước đây Lâm gia là gia tộc nhỏ yếu nhất trong tám đại gia tộc nhưng bây giờ lại được ngẩng cao đầu.

- Lâm đại tiểu thư hàng năm đều trở về một lần, nhưng Lâm thiếu gia sao ba năm cũng không có chút tin tức chứ?

- Ta nghe người khác nói Lâm thiếu gia đã bỏ mình ngoài tông môn rồi.

- Lời này ngươi không thể nói lung tung được, nếu để người ta nghe được, ngươi sẽ gặp chuyện khủng khiếp đó.

- Ai, ta cũng không muốn nói lung tung, nhưng chuyện này từ nửa năm trước đã truyền tới, hình như Lâm thiếu gia đã ngã xuống trong một bí cảnh nào đó thì phải, ngay cả mấy người trong Thiên Địa Tông cũng không biết tung tích của Lâm thiếu gia.

- Xuỵt, đừng nói nữa.

...

- Cha, là tỷ tỷ sao?

Lúc này, ngón tay tiểu muội Lâm Lan Nhi chỉ về một hướng ở phương xa, hưng phấn nói.

Ba năm trôi qua, Lâm Lan Nhi dáng ngọc ngày càng yêu kiều, xinh đẹp động lòng người.

Người tới cửa cầu hôn nhiều tới mức sắp đạp vỡ đại môn Lâm gia rồi, nếu là lúc trước, Lâm Hào Minh tự nhiên sẽ tìm một nhà chồng tốt rồi gả Lâm Lan Nhi đi, nhưng bây giờ, Lâm Phàm đã không phải người bình thường, mục tiêu của hắn chính là bồi dưỡng hai đứa bé còn lại hết mức, nếu như hai đứa nó cũng có thể đi vào tông môn, hắn quá mãn nguyện rồi.

- Có lẽ vậy.

Lâm Hào Minh tươi cười nói.

Hào quang ngày càng gần.

Cửa Thăng Long Thànhm có mấy bóng người từ hư không hạ xuống.

Lâm Hàm Ngọc tự nhiên ở trong đó, bên cạnh nàng còn có ba nữ tử và một người đàn ông.

Lâm Hào Minh đại hỉ hô to.

- Nã pháo.

Ầm!

Ầm!

Khói, hoa rơi vào không trung tạo ra khung cảnh vô cùng trang trọng.

Lâm Hào Minh lập tức lên trước cười nói.

- Con gái trở về rồi à.

- Cha, mẹ, muội muội.

Lâm Hàm Ngọc tươi cười, tuy một năm mới trở về một lần, nhưng mỗi lần trở về, nàng đều rất kích động, cảm giác gặp được thân nhân thật sự rất thích.

Sắc mặt bốn người sau lưng Lâm Hàm Ngọc lạnh nhạt, đối với những người phàm tụcm các nàng không để trong lòng, theo bọn họ, những người phàm tục này đều là giun dế.

Lần này họ đi theo Lâm sư muội chỉ là muốn xem một chút thế giới phàm nhân mà thôi.

Lâm Hàm Ngọc tiến vào tông môn gọi là Bách Hoa Cung, nó không phải đại tông môn, chỉ thuộc về tông môn trung đẳng mà thôi.

Chín tông lục phái đều là đại tông môn có truyền thừa mấy trăm ngàn năm, còn Bách Hoa Cung là tông môn mới quật khởi mấy vạn năm gần đây mà thôi, nếu mang nó ra so sánh với Thiên Địa Tông, đó chính là khác nhau một trời một vực không có cái gì có thể so sánh.

- Cha, ba vị này là sư tỷ của con trong tông môn, họ chăm sóc con rất nhiều.

Lâm Hàm Ngọc giới thiệu sau đó chỉ vào nam tử bên cạnh nói.

- Vị này chính là con trai của tông chủ Thiết Kiếm Tông.

Lâm Hào Minh vừa nghe thấy thế, càng thêm khách khí.

- Hoan nghênh, hoan nghênh.

Hắn làm sao biết Thiết Kiếm Tông là tông môn thế nào chứ, nhưng vừa nghe thấy người kia là con trai tông chủ, hắn đã biết cái thân phận này cư nhiên khủng khiếp rồi.

Con trai tông chủ chính, một địa vị siêu cấp, không phải gia tộc phàm thế như bọn họ có thể so sánh.

Ninh Thiết Khôn gật gật đầu, ngay cả một lời nói khách sáo cũng không nói.

- Tỷ tỷ.

Lâm Phi Tuyết cùng Lâm Lan Nhi lao tới ôm lấy tỷ tỷ.

Các nàng cách biệt thời gian thật dài, tự nhiên nhớ nhung vô cùng.

Thời điểm tên nam tử nhìn thấy Lâm Lan Nhi, trong mắt chợt lóe sáng, nhưng sau đó hắn ẩn giấu nó ngay.

- Sư muội, trước tới nhà ngươi ngồi một chút đi.

Sư tỷ Lâm Hàm Ngọc lên tiếng.

- Được.

Lâm Hàm Ngọc gật đầu.

Lúc này Lâm Hào Minh cũng mở miệng.

- Hàm Ngọc, mấy vị thúc thúc của bảy gia tộc lớn khác cũng đã chuẩn bị một bữa tiệc tẩy trần cho các ngươi, không bằng trước tiên đi ăn chút cơm đi?

Thời khắc này, gia chủ bảy gia tộc lớn đang rất mong đợi, có thể cùng đối phương trò chuyện một vài câu, để bọn họ rất vui rồi, nhưng điều này cũng làm bọn họ có chút lúng túng.

Nhưng, một trong ba sư tỷ của Hàm Ngọc, một người có khuôn mặt gầy gò mở miệng nói.

- Đồ ăn phàm tục không có món gì ngon cả, trước tiên cứ về Lâm gia các ngươi nhìn một chút đi.

Lâm Hàm Ngọc nghe nói như thế thì lúng túng gật gật đầu.

- Cha, quên đi thôi.

Trong lòng Lâm Hào Minh mặc dù không quá cao hứng, nhưng cũng cười ha hả nói.

- Tốt, tốt, vậy về nhà trước.

- Đúng rồi con gái, có tin tức gì tốt muốn nói cho cha mẹ đấy?

Lâm Hào Minh hỏi.

- Cha, con đã trở thành ngoại môn đệ tử của tông môn rồi.

Lâm Hàm Ngọc hưng phấn nói.

- Tốt, tốt, đệ tử ngoại môn, rất tốt, rất nhanh có thể đuổi kịp em trai ngươi rồi. Lâm Hào Minh cười cười rồi nói.

- Cha, đệ đệ cũng chưa trở về sao?

Lâm Hàm Ngọc hỏi, trong lòng nàng vẫn hết sức lo lắng.

- Không có.

Lâm Hào Minh lắc đầu.

Lúc này Ninh Thiết Khôn lên tiếng nói.

- Hàm Ngọc, em trai ngươi được Thiên Địa Tông thu làm đệ tử, nhưng ngươi cũng biết, trong những đại tông kia cũng không an toàn tuyệt đối, ví dụ như bí cảnh gian nguy vạn phần, tỉ lệ tử vong rất lớn.

Lời nói này của Ninh Thiết Khôn làm không khí tại hiện trường trở nên lúng túng.

Trong lòng Lâm Hào Minh cũng đốt lên một đoàn lửa giận, tên này chẳng lẽ cho rằng nhi tử mình chết rồi?

Nhưng sau khi cân nhắc đến thân phận đối phương, Lâm Hào Minh cũng lộ ra nụ cười, rồi nói.

Bình Luận (0)
Comment