Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 23

Bình thường Tô Khuyết có thể tìm cách tránh né, thế nhưng lúc quay phim thì muốn trốn cũng không được.

Trong phim ‘ánh trăng nói dối’ Biện Huy sắm vai anh trai Lộ Tuấn của Tô Khuyết, là tổng tài đương nhiệm của tập đoạn Lộ thị, là đứa con trai hoàn mỹ xuất sắc trong mắt cha, hơn nữa còn là một người anh yêu chiều em trai. Mà Lộ Thiếu Kỳ do Tô Khuyết sắm vai thì hoàn toàn ngược lại, vì theo đuổi giấc mộng của mình mà bướng bỉnh từ bỏ thân phận đại thiếu gia để trở thành tuyển thủ thi đấu cơ giáp.

Hôm nay Tô Khuyết cùng Biện Huy diễn phân cảnh Lộ Tuấn đi tìm đứa em bỏ nhà đi, khuyên nhủ nó trở về.

Cảnh này, Tô Khuyết vốn đã chuẩn bị rất kĩ càng.

Chính là bởi vì Biện Huy cố ý phá rối nên cứ NG không ngừng…

Nguyên do chính là không hiểu vì sao Biện Huy hoàn toàn không nhập vai, căn bản không lột tả được tính cách ôn nhu tao nhã của Lộ Tuấn, ngược lại cả người sặc mùi thuốc súng chạy tới tìm Lộ Thiếu Kỳ.

Nếu Biện Huy vốn diễn kém thì cũng thôi đi, Tô Khuyết có thể chịu đựng, bởi vì bản thân cậu cũng diễn kém, phải bao dung cho đồng nghiệp.

Chính là Biện Huy xuất đạo nhiều năm như vậy, mặc cho là ai cũng không thể bới móc được chút sai sót nào trong diễn xuất của anh… Này rõ ràng là Biện Huy cố ý nhắm vào Tô Khuyết.

Biện Huy từ trên cao nhìn chằm chằm Tô Huyết: “Em làm sao vậy? Sao không chịu về nhà?”

Diễn xuất của Tô Khuyết do cần cù tập luyện mà ra, căn bản không thể linh hoạt phạt ứng, lập tức bị khí thế của Biện Huy trấn áp… không ngoài dự kiến, lại NG.

“Tô Khuyết, cậu sao thế hả? Sao không chịu nói lời thoại, chú ý trạng thái của mình một chút!” Lần này ngay cả Trầm Ngưng cũng có chút bực bội, bà không thể trách cứ vị Biện Huy gia cảnh lớn này nên quay qua mắng Tô Khuyết.

Tô Khuyết chỉ đành nhận lỗi: “Thực xin lỗi đạo diễn, là lỗi của tôi.”

“Cậu nghiêm túc một chút cho tôi, đừng có mà kênh kiệu phách lối, thấy ai không vừa mắt liền cáu kỉnh, ở ngoài muốn làm sao thì làm, lúc quay phim phải nghiêm chỉnh, còn nếu không muốn quay thì lăn đi!” Trầm Ngưng thoạt nhìn như đang mắng Tô Khuyết, bất quá rõ ràng đang nói bóng nói gió Biện Huy.

Tô Khuyết hiểu ý Trầm Ngưng, cũng biết bà đang tức giận, vì thế cẩn thận xin lỗi, cam đoan lần sau mình sẽ không mắc lỗi này nữa.

Một lần nữa đứng trước ống kính, Tô Khuyết vốn tưởng lần này Biện Huy sẽ thu liễm.

Thật không ngờ, Biện Huy vẫn như vậy, dùng bộ dáng cà phất cà phơ hùng hùng hổ hổ nói lời thoại: “Lộ Thiếu Kỳ, em rốt cuộc làm sao vậy hả? Sao không chịu về nhà?”

Quả nhiên là đại thiếu gia, không thiếu tài nguyên cũng không sợ chọc giận đạo diễn.

“Anh rốt cuộc có biết diễn không hả?” Tô Khuyết phẫn nộ, lần này đạo diễn còn chưa kịp bùng nổ thì cậu đã bạo phát trước: “Anh không muốn diễn thì đừng diễn nữa, đừng có ở đây lãng phí thời gian cùng tài nguyên của mọi người trong đoàn.”

Cho dù là đắc tội Biện Huy, Tô Khuyết cũng mặc kệ.

Mọi người lẳng lặng nhìn hai người tranh chấp, không dám lên tiếng.

Mà đạo diễn cũng vì NG quá nhiều nên tâm tình không tốt, quyết định không ngăn cản… Loại đại thiếu gia này nên có người mắn một trận, chỉ là không ai có được lá gan như Tô Khuyết.

Biện Huy nhìn bộ dáng tức giận của Tô Khuyết mà buồn cười: “Thế nào, không đọc được lời thoại bị đạo diễn mắng nên giờ giận cá chém thớt lên tôi à? Không hổ là người được nâng đỡ, quả nhiên lợi hại, bản lĩnh đổi trắng thay đen thực xuất sắc.”

“Tôi không thể nói ra lời thoại là vì trạng thái cùng thái độ của người đối diễn không đúng, đúng chỉ có lời thoại mà thôi.” Tô Khuyết trừng mắt, một chút sợ hãi cũng không có.

Cậu chưa từng người nào làm cao đến vậy. Trước giờ khi quay phim, mỗi khi NG đều là vì diễn xuất không tốt, là lỗi của cậu nên cậu sẽ lập tức xin lỗi.. Tuyệt đối sẽ không như Biện Huy, rõ ràng là lỗi của mình mà thái độ vẫn ngang ngược.

Cho dù sau có lẽ sẽ bị đối phương chèn ép nhưng Tô Khuyết vẫn quyết tâm nói: “Anh diễn căn bản không phải Lộ Tuấn, đó là anh.” Uất ức này, cậu không thể nào nhịn nổi.

“Nếu tôi diễn tốt Lộ Tuấn thì cậu có thể diễn tốt Lộ Thiếu Kỳ à? Bản thân diễn không tốt thì đừng có trách cứ người khác, nam chính chỉ là một bình hoa di động, bộ phim này ngay từ đầu đã hỏng bét rồi, có hỏng thêm cũng chẳng sao cả. Diễn viên hạng bét dựa dẫm kim chủ thì đóng nam chính, còn diễn viên tài năng thực thụ lại không được trả công xứng đáng, thế giới này thực bất công a.” Biện Huy lạnh lùng nhìn Tô Khuyết, chế nhạo.

Anh chướng mắt nhất chính là loại diễn nhờ bao dưỡng mà chiếm đoạt tài nguyên này.

Trước đó Biện Huy xem không ít tin tức, biết Tô Khuyết dựa vào kim chủ đoạt đi vai diễn của một diễn viên giỏi tên là Lâm Khinh Vũ, mà Lâm Khinh Vũ kia hiện giờ đang đóng nam ba của bộ phim này. Vì thế anh mới đặc biệt chướng mắt Tô Khuyết.

Tô Khuyết không chút nghĩ ngợi nói: “Chỉ cần anh diễn tốt Lộ Tuấn, tôi tự nhiên sẽ diễn tốt Lộ Thiếu Kỳ.”

“Tốt lắm, tôi thực muốn xem thử loại bình hoa như cậu làm thế nào diễn tốt vai Lộ Thiếu Kỳ.” Biện Huy cười nhạo, cũng không tiếp tục làm khó làm dễ.

Đối với người có diễn xuất có thực lực, Biện Huy anh trước giờ rất kính trọng…

Mà loại diễn viên bình hoa này, anh mới không tin….

Trở lại trước máy quay, Biện Huy không hổ là phái diễn xuất lão làng, chỉ trong vòng một giây đã hoàn toàn rút bỏ khí thế cao ngạo, mạt khinh miệt trong đáy mắt cũng biến mất không còn tăm hơi, hoàn toàn biến thành người trai Lộ Tuấn ôn nhu đang lo lắng cho đứa em yêu dấu: “Thiếu Kỳ, em rốt cuộc làm sao vậy? Sao không chịu về nhà, em không biết anh với cha vẫn thực lo lắng cho em sao?”

“Anh—-” Lúc bình thường Tô Khuyết kỳ thực có chút sợ Biện Huy, thế nhưng khi quay phim, nhìn ánh mắt ôn nhu lo lắng của đối phương, cậu vô thức bật ra một tiếng anh.

Lộ Tuấn là anh trai Lộ Thiếu Kỳ, cách biệt tuổi tác giữa hai người rất lớn, mẹ mất từ rất sớm, Lộ Thiếu Kỳ có thể nói là do một tay anh trai Lộ Tuấn mang lớn, tình cảm giữa hai anh em rất sâu sắc.

So với người cha cố chấp cứng ngắc, tình cảm của Lộ Thiếu Kỳ với anh trai Lộ Tuấn thâm sâu hơn rất nhiều.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh trai, biểu tình bướng bỉnh trên mặt Lộ Thiếu Kỳ lập tức thu lại, trở thành đứa em trai ngoan ngoãn nghe lời: “Anh, anh không cần lo cho em. Em có giấc mộng của mình, em muốn giật giải quán quân thi đấu cơ giáp, cha vĩnh viễn sẽ không hiểu em, cho dù có về nhà… thì cũng cãi nhau với cha thôi.”

“Em vĩnh viễn không phải đứa con ngoan ngoãn quy củ mặc cha xếp đặt, mà cha cũng không phải người cha có thể lý giải em… Bất quá, may mắn em có anh, may mắn có người anh trai là anh nên em mới không cố kỵ theo đuổi giấc mộng của mình.” Tô Khuyết ngẩng đầu nhìn Biện Huy, nhìn ánh mắt ôn hòa thân thiết của đối phương, lời thoại lập tức nói ra thực trôi chảy.

Nhìn ánh mắt ỷ lại của Tô Khuyết, Biện Huy kìm lòng không được nảy sinh ra ý nghĩ muốn bảo hộ người trước mắt…

Biện Huy nhu hòa nhìn Tô Khuyết, vị anh trai lớn hơn nhiều tuổi này căn bản xem em trai là con mình mà đối đãi: “Bên cha cứ để anh giải quyết, Thiếu Kỳ, anh ủng hộ em, vô luận em muốn làm cái gì, anh sẽ là chỗ dựa lớn nhất của em, là hậu viện vững chắc nhất.”

“Anh sẽ luôn ủng hộ em.”

Tô Khuyết không có anh trai, bất quá trong phim thực sự bị Lộ Tuấn cảm động, cơ hồ nghẹn ngạo nói: “Anh… cám ơn anh, thực cám ơn anh.”

“Thiếu Kỳ, về nhà đi. Anh sắp kết hôn rồi, chẳng lẽ ngay cả hôn lễ của anh mà em cũng không muốn tham gia sao?” Biện Huy vạn phần ôn nhu nhìn Tô Khuyết, rõ ràng là một người anh trai đang mong chờ đứa em yêu thương quay về nhà tham dự hôn lễ của mình.

Lộ Thiếu Kỳ mà Tô Khuyết thủ diễn rõ ràng đã bị Lộ Tuấn đả động, nảy sinh ý tưởng muốn cùng anh về nhà, thế nhưng khi nghe tới hôn lễ thì sắc mặt lập tức biến đổi, một tia thống khổ thoáng lóe lên rồi nhanh chóng bị giấu đi, thái độ có chút cứng ngắc: “Anh, em không theo anh về đâu, thực xin lỗi, hôn lễ của anh em cũng không thể tham gia, bất quá ở phương xa em sẽ chúc phúc cho anh!”

“Chúc anh tân hôn vui vẻ!” Lộ Thiếu Kỳ quật cường dời tầm mắt, không nhìn tới Lộ Tuấn, ở một góc độ anh không nhìn thấy liền lộ rõ biểu tình thống khổ, thế nhưng lúc đối mặt với đối phương vẫn miễn cưỡng vui cười.

Mà nguyên nhân Lộ Thiếu Kỳ thống khổ như vậy chính là đối tượng kết hôn của Lộ Tuấn, vai nữ phụ của bộ phim, cũng là bạn gái cũ của Lộ Thiếu Kỳ.

Lúc còn ở nước ngoài, Lộ Thiếu Kỳ từng cùng cô gái này yêu nhau ba năm, thậm chí còn vì cô ta mà muốn từ bỏ giấc mộng giật giải quán quân thi đấu cơ giáp.

Chính là trong một lần ngoài ý muốn quen biết anh trai Lộ Thiếu Kỳ, người thừa kế tập đoàn Lộ thị, cô gái này liền từ bỏ Lộ Thiếu Kỳ rồi nhanh chóng tiến tới với Lộ Tuấn…

Lộ Tuấn không hề hay biết gì cả.

Thế nhưng Lộ Thiếu Kỳ thì lại đau đớn thống khổ không thôi.

Một màn này Tô Khuyết diễn rất tốt, tâm lý thống khổ rối rắm cùng miễn cưỡng vui cười đểu diễn hệt như thật, Trầm Ngưng cùng nhân viên công tác nhìn mà không dám phát ra chút âm thanh nào, sợ nếu mình đánh gãy thì hiệu quả lần sau sẽ không tốt như vậy nữa…

Giờ phút này, Tô Khuyết chính là Lộ Thiếu Kỳ.

“Thiếu Kỳ, vì sao?” Biện Huy nhíu mi, hiện giờ anh đang diễn Lộ Tuấn, người anh trai hoàn toàn không biết gì về quan hệ giữa em trai và hôn thê, chỉ thực khó hiểu, không biết vì sao khi nhắc tới chuyện về nhà cùng tham gia hôn lễ của mình, em trai lại bài xích tới vậy.

Lộ Thiếu Kỳ không để Lộ Tuấn có cơ hội nói tiếp, trực tiếp đánh gãy: “Không nghe anh nói nữa, em đi trước đây. Chúc anh cùng chị dâu tân hôn vui vẻ, bạch đầu giai lão.”

Nói xong, Lộ Thiếu Kỳ xoay người bước đi, ở nơi Lộ Tuấn không thể nhìn thấy nữa, cậu rốt cuộc cũng có thể bộc lộ nỗi đau trong lòng.

“Tốt, thực sự diễn quá tốt.” Cảnh quay chấm dứt, sau khi hô ‘cut’ Trầm Ngưng liền vỗ tay tán thưởng, không ngừng khen ngợi Tô Khuyết.

Tô Khuyết thoát khỏi vai diễn, có chút ngượng ngùng.

Mà Biện Huy thì tựa hồ vẫn chưa thoát khỏi vai Lộ Tuấn, ánh mắt nhìn Tô Khuyết không hề khôi phục mạt khinh miệt cũng xem thường vốn có, ngược lại vẫn là ôn nhu lo lắng của Lộ Tuấn dành cho Lộ Thiếu Kỳ.

Sau khi diễn xong Tô Khuyết không dám nhìn Biện Huy, trực tiếp chạy tới chỗ trợ lý Tiểu Vương. Tiểu Vương vừa nãy cũng quan sát toàn bộ, cũng không ngừng khen ngợi: “Tô Tô diễn tốt quá, vừa nãy thực sự diễn rất tuyệt.”

“Nào, nào có tốt như vậy.” Tô Khuyết nhận ly nước trong tay Tiểu Vương, ngại ngùng nói.

Đúng lúc này thì Biện Huy đột nhiên đi tới: “Quả thực diễn rất tốt.”

Tô Khuyết có chút kinh ngạc nhìn đối phương.

“Vừa nãy cậu quả thực đã diễn rất tốt.” Biện Huy sợ Tô Khuyết không nghe rõ nên lặp lại.
Bình Luận (0)
Comment