Sở Tự là fan trung thành của Đinh Thành Bân, trong tất cả các vai diễn của ông, Sở Tự thích nhất là vai Hạ Côn.
Đó là một vị chiến thần nổi danh trong thời loạn lạc của ngân hà, từ một tên lưu manh đầu đường xó chợ trở thành một vị chiến thần có thể ngăn cản sóng dữ, có thể đánh lùi cả trăm vạn địch nhân, sau đó cũng vì công cao chấn chủ mà không xem hoàng đế ra gì, đối với thành viên hoàng thất, muốn giết liền giết, độc tài quyền to lấn áp thiên tử điều khiển chư hầu, người gặp người sợ, là người cầm quyền lớn nhất của Địch Á Tư hơn trăm năm.
Cả hệ ngân hà, cơ hồ không có ai không biết nhân vật lịch sử này.
Bất quá đối với nhân vật Hạ Côn này, lịch sử vừa khen lại vừa chê, mà mọi người có ấn tượng đại anh hùng gian hùng cũng nhờ một quyển tiểu thuyết nổi tiếng, còn có không ít học giả đặc biệt nghiên cứu nhân vật lịch sử này.
Mà đối với Hạ Côn, Sở Tự rất yêu thích.
Bất kể là những bộ phim lớn hay nhỏ, nổi hay không, chỉ cần liên quan tới Hạ Côn hoặc niên đại kia, Sở Tự cơ hồ đều xem qua. Cũng xem không ít diễn viên nổi tiếng đóng vai người anh hùng lịch sử này, thế nhưng làm Sở Tự có ấn tượng kinh diễm nhất, diễn tốt nhất, giống Hạ Côn nhất…. chỉ có Đinh Thành Bân.
Đến bây giờ Sở Tự vẫn còn nhớ rõ, đó là đoạn thời gian sau cùng trước khi cậu trọng sinh, bộ phim được chiếu trên TV cũng không phải tác phẩm lớn, đó là một bộ phim truyền hình dài tập về quân sự có tên là
‘Tù Nhân Hoàng Thất’, viết về đứa cháu Hạ Dương của Hạ Côn. Đinh Thành Bân diễn vai Hạ Côn lúc về già, cho dù phân diễn còn chưa tới nửa tập nhưng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Sở Tự.
Đinh Thành Bân đóng Hạ Côn không giống những phiên bản khác, không cố ý cường điệu khí thế cùng uy áp hay hung hãn đáng sợ, anh hùng tuổi xế chiều cũng chỉ là một ông lão bình thường đến không thể bình thường hơn, vẻ mặt từ ái ôm đứa cháu khờ dại Hạ Dương trong lòng, cưng chiều kể chuyện xưa cho bé, quả thực là hình tượng một người ông hiền lành.
Hạ Dương tuổi còn nhỏ cũng thực hồn nhiên, không hề hay biết ông mình là một nhân vật cực kỳ lợi hại, bé tựa hồ ghét bỏ Hạ Côn kể chuyện chậm nên đưa tay giật giật chòm râu của ông, thúc giục ông mau mau kể tiếp.
Đinh Thành Bân sắm vai Hạ Côn không hề tức giận, hiền lành xoa xoa đầu đứa cháu, tiếp tục kể.
Có thể là đã dốc hết tâm trí nghiên cứu cuộc đời Hạ Côn, biết vị kiêu hùng trong lịch sử này xuất thân phố chợ chịu đủ áp bức của đám quý tộc nên rất chán ghét những thứ lễ giáo quy củ, Hạ Côn của Đinh Thành Bân có rất nhiều động tác mộc mạc, không hề có nửa điểm quý tộc.
Nhưng chính một ông lão như vậy khi đối mặt với đám người ám sát do hoàng thất phái tới lại không chút e dè sợ sệt.
Ôm đứa cháu nhỏ trong lòng, mí mắt chớp cũng không chớp một chút, tựa hồ biết mình có thể dễ dàng thu thập đám người này, Hạ Côn tùy tính ôm đứa cháu, trực tiếp tiến cung châm chọc chất vấn vị Đế hậu một thân đẹp đẽ quý giá vẫn luôn sống trong nhung lụa, mà vị Đế hậu tôn quý nhất Địch Á Tư kia vừa thấy Hạ Côn liền sợ tới run rẩy.
Đinh Thành Bân sắm vai Hạ Côn, tuy quần áo trên người thực bình thường, thái độ vô cùng tự tin, ngoài cười nhưng trong không cười, từ người ông tỏa ra khí thế bễ nghễ thiên hạ làm người ta khiếp sợ tới kinh hồn táng đảm, tựa hồ vị Đế hậu tôn quý nhất kia trong mắt ông chẳng qua chỉ là một con kiến giẫm một phát thì chết tươi.
Tất cả mọi người đều sợ ông.
Chỉ có đứa cháu Hạ Dương mà ông ôm trong lòng không sợ.
Cuối cùng lúc bầu không khí giằng co khẩn trương giữa hai bên kết thúc vì một câu nói của Hạ Dương: “Ông nội, con mệt quá, muốn ngủ.” Vị kiêu hùng lớn tuổi ngay thời khắc nghe thấy tiếng nói non nớt của cháu trai cư nhiên không tiếp tục làm khó Đế hậu, sau khi cảnh cáo một phen thì dễ dàng từ bỏ vị Đế hậu âm mưu ám sát mình.
Mà sau khi cháu trai đã ngủ rồi, ông lại sai người đưa thủ cấp của tên ám sát tới chỗ Đế hậu.
Sở Tự có ấn tượng rất sâu sắc về nhân vật Hạ Côn trong bộ phim này, Đinh Thành Bân cũng trở thành Hạ Côn tuyệt vời nhất trong lòng cậu.
Bởi vậy sau khi ký kết Đinh Thành Bân, tuy đời này đối phương vẫn chưa diễn qua vai Hạ Côn nhưng Sở Tự muốn vai diễn đầu tiên của ông chính là nhân vật này.
Sở Tự biết hai tháng sau đạo diện nổi tiếng Uông Hiệp sẽ bắt đầu quay một bộ phim điện ảnh có tên là
‘Truyền Thuyết Chiến Thần Ngân Hà’, mà nội dung của bộ phim là cuộc chiến tư tưởng giữa hai vị chiến thần đời trước và đời sau trong thời loạn thế, Hạ Côn cùng Cố Trạm.
Đời trước vì không tìm được diễn viên tốt nên vai Hạ Côn do một vị ảnh đế kỳ cựu đảm nhiệm.
Vị ảnh đế này diễn xuất rất tốt, thế nhưng diện mạo cùng khí chất quá nho nhã nên cho dù diễn xuất tốt cũng không diễn ra khí chất lưu manh phố chợ của Hạ Côn, nhìn thế nào cũng không giống người xấu, không giống một vị gian hùng mà cứ như đế vương thiên mệnh, ngược lại làm vị anh hùng Cố Trạm nhẫn nhục phụ trọng trở thành một kẻ xấu xa.
Cũng vì thế, mặc dù nội dung kịch bản tốt, nhóm chế tác thực dốc tâm dốc sức, đánh giá trên mạng cũng không thấp nhưng lại không đạt đến ngưỡng cửa phong thần. Ít nhất, vẫn kém xa những bộ phim điện ảnh khác của Uông Hiệp.
Cái tên Uông Hiệp ở trong giới chính là một khối chiêu bài, ông coi trọng diễn xuất thích dùng người mới, là vị đạo diễn mà vô số người muốn bấu víu trèo lên.
Sở Tự cảm thấy đối với phái diễn xuất như Đinh Thành Bân, đây là một cơ hội không tồi.
*****
‘Truyền Thuyết Chiến Thần Ngân Hà’ là một bộ phim tâm lý đấu trí, yêu cầu diễn xuất của hai diễn viên chính rất cao. Vì thế lần này vị đạo diễn Uông Hiệp thích dùng người mới này không tuyển chọn ngoài giới mà thông báo thử kính phạm vi rộng trong giới, cơ hồ tất cả các công ty giải trí nổi danh đều có vài người tham gia.
Diễn viên đóng vai Cố Trạm thì Uông Hiệp đã định ra từ sớm, là người mà ông thường xuyên hợp tác, Biện Huy.
Vì thế, vai diễn mà nhóm diễn viên trong giới tranh giành tới sứt đầu mẻ trán chỉ còn lại một, chính là vai chính còn lại, Hạ Côn.
Tuy độ tuổi chỉ định của vai Hạ Côn này khá lớn, hình tượng lại là gian hùng, không tốt như Cố Trạm, thế nhưng đạo diễn lại là Uông Hiệp a… Bởi vậy, cho dù vai diễn không quá tốt, thế nhưng là song nam chính, lại có Biện Huy được xưng là con trai Uông Hiệp đảm nhiệm một trong hai vai nam chính, đám người đại diện cho dù tranh tới vỡ đầu cũng muốn giành cơ hội thử kính này cho nghệ nhân nhà mình.
Tinh Quang cũng chỉ có vài chiếc vé, tăng nhiều thịt thiếu, nhóm người đại diện cùng nghệ nhân cũng vì thế mà tranh đoạt nảy lửa.
Cho dù năng lực giao tiếp của Sở Tự không tồi, hơn nữa còn là người đại diện cấp S của Tinh Quang, dưới tay còn có hai diễn viên đang nổi là Tô Khuyết cùng Phan Nghiên Nghiên, lại có quan hệ tốt với Phương Lệ, đồng thời cũng rất được Phương Lệ thưởng thức nhưng vẫn phải phí không ít công phu khẩu chiến mới đánh bại được quần hùng, thuyết phục nhóm cao tầng Tinh Quang vì lão công nhân Đinh Thành Bân tranh thủ cơ hội thử kính hiếm có này.
Sau khi công bố danh sách diễn viên tham gia thử kính
‘Truyền Thuyết Chiến Thần Ngân Hà’, vài người đại diện thấy Sở Tự giành được một chiếc vé thì liền mượn cớ mời cơm mời rượu.
Tuy chỉ mới là thử kính chứ chưa bắt được vai diễn nhưng đạo diễn bộ phim này chính là Uông Hiệp a. Lăn lộn trong giới này, có cơ hội nhận thức vị đạo diễn này thì rất tốt a.
Sở Tự đang vui vẻ nên cũng sảng khoái một trận, hơn nữa bị đồng sự không ngừng mời rượu, khó tránh uống quá chén.
Lúc về tới nhà, Sở Tự đã say khướt.
Lắc lư lảo đảo bước tới bên giường rồi ngã nhào xuống, cũng không biết mơ mơ màng màng bao lâu thì cửa lớn bị ai đó mở ra, Sở Tự mê mang nhìn về phía cửa thì thấy Viên Tiệp đi về phía mình, cậu không quá xác định gọi một tiếng: “Anh… anh Viên?”
“Là anh, Tiểu Tự, anh để quên đồ nên không báo trước đã chạy tới.” Vốn đêm nay Sở Tự đã báo trước là có tiệc xã giao, Viên Tiệp không cần tới.
Thế nhưng Viên Tiệp ở nhà chờ đợi cứ hốt hoảng lo sợ, bắt đầu vô thức suy nghĩ miên man, nhất định là Sở Tự lén anh ở ngoài thân thiết với người khác. Anh có uống thuốc cũng không ổn định được tinh thần, căn bản ngủ không yên, lăn qua lộn lại tới hơn mười hai giờ thì không thể khống chế chạy tới nhà Sở Tự, ngay cả cái cớ cũng không có, chỉ tùy tiện nói mà thôi, nếu bình thường Sở Tự chắc chắn sẽ nhận ra sơ hở.
May mắn, may mắn đêm nay Sở Tự say rượu…
Hiện giờ anh nói cái gì, Sở Tự sẽ tin cái đó.
Quả nhiên, ánh mắt Sở Tự có chút đờ đẫn nhìn anh, không nghĩ ngợi nhiều đã nói: “Ồ, hóa ra là vậy a.”
“Tiểu Tự, em say rồi, để anh nấu chút canh giải rượu cho em uống, sau này uống ít thôi, mấy thứ thức uống có cồn không tốt cho thân thể.” Vừa nhìn gương mặt đỏ bừng của Sở Tự, Viên Tiệp đã biết Sở Tự say không nhẹ, liền đưa tay gạt gạt phần tóc trên trán cậu, tâm tình hậm hực bất an thoáng chốc bình ổn lại.
Sở Tự ở nhà thì tốt rồi, Sở Tự ở nhà, Sở Tự không ở cùng một chỗ với người khác.
Nhìn thấy Sở Tự chỉ có một mình, anh liền an tâm.
Nói xong, Viên Tiệp xoay người định vào phòng bếp nấu canh giải rượu.
Sở Tự bị men rượu làm choáng váng đầu óc, thấy Viên Tiệp xoay người muốn rời đi liền bật dậy từ phía sau ôm lấy anh: “Anh Viên, anh đừng đi!”
Cậu không muốn để Viên Tiệp rời khỏi mình.
“Làm sao vậy Tiểu Tự?” Bất thình lình bị ôm, một luồng điện lưu mang theo cảm giác tê dại từ sống lưng lủi thẳng lên trên, làm cả người Viên Tiệp hệt như bị điện giật, thế nhưng anh vẫn phải cường ngạnh chống đỡ, không dám lộ ra chút khác thường nào trước mặt Sở Tự.
Gần nhất Sở Tự vẫn luôn làm ra những hành động cực kỳ thân mật với anh.
Viên Tiệp nhìn ra được, Sở Tự cố ý làm vậy, chỉ là anh không hiểu được ý Sở Tự, cũng không dám nghĩ nhiều… Anh sợ mình nghĩ quá nhiều, cuối cùng hết thảy chỉ là ảo tưởng của anh mà thôi.
Sở Tự không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Viên Tiệp, cảm giác thực an tâm: “Anh Viên, anh đừng đi!”
“Anh không đi, Tiểu Tự, em say rồi.” Viên Tiệp biết Sở Tự đã say, anh hít sâu một hơi, muốn gỡ tay Sở Tự ra khỏi eo mình.
Bất quá Sở Tự lại nhất quyết không chịu buông tay: “Tôi không có say.”
“Ừm, em không say.” Viên Tiệp thuận theo, đỡ Sở Tự quay về giường: “Em ngồi xuống trước đã, anh đi rót nước cho em.”
Sở Tự hơi thả lỏng tay ra khỏi eo Viên Tiệp, bất quá lại kéo anh lại: “Đừng đi, ở lại với tôi!”
Viên Tiệp không lay chuyển được, chỉ đành ngồi xuống bên giường: “Rồi rồi, anh cùng em.”
“Anh nói đi, vì sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy? Vì sao chứ? A, anh nói nha!” Sở Tự đưa tay qua nâng mặt Viên Tiệp, dần dần áp sát, nhìn thẳng vào mắt anh, phà ra hơi rượu nồng nặc hỏi.
Tuy biết rõ Sở Tự đang say.
Thế nhưng nháy mắt Sở Tự áp tới gần, khoảng cách giữa hai người cơ hồ là mặt dán mặt, môi áp môi, rõ ràng cảm nhận được hơi thở của đối phương, Viên Tiệp vẫn không thể khống chế mà căng thẳng.
Từ trước tới giờ, Sở Tự chưa từng… chưa từng ở gần anh như vậy.
“Anh nói a, anh rốt cuộc vì cái gì mà đối xử tốt với tôi như vậy?” Nhìn đôi môi Sở Tự, Viên Tiệp có xúc động muốn hôn lên, thế nhưng Sở Tự lại cứ hồn nhiên không ngừng lặp lại vấn đề này.
Viên Tiệp rốt cuộc vì cái gì lại đối xử tốt với cậu như vậy?
Tốt đến mức, hiện giờ cậu không muốn rời xa anh nữa.
Viên Tiệp hít sâu một hơi, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, sau đó mới nói: “Làm gì có lý do chứ?”
Trên đời này làm gì có nhiều lý do như vậy? Một người thích một người, căn bản không cần lý do.
Sở Tự lúc say, vẻ mặt ngây ngô khờ dại hệt như một đứa nhỏ, cậu nghiêng đầu nhìn Viên Tiệp hồi lâu, cũng không biết có nghe lọt tai lời anh nói hay không, bất quá cuối cùng có men say kích thích, Sở Tự liền hỏi ra vấn đề vẫn luôn ấp ủ trong lòng: “Anh—– anh là đồng tính luyến sao? Anh Viên!”
Hô hấp Viên Tiệp bị kiềm hãm, không ngờ Sở Tự lại hỏi mình như vậy, anh bình tĩnh nhìn Sở Tự, thật lâu không lên tiếng.
“Anh thích nam nhân sao? Viên Tiệp!” Sở Tự chờ tới mất kiên nhẫn, vừa vươn tay đẩy đẩy Viên Tiệp vừa hỏi lại.
Qua hồi lâu, Viên Tiệp mới nói: “….anh không phải đồng tính luyến.”
Anh không thích nam, cũng không thích nữ, từ đó đến giờ, anh chỉ thích Sở Tự…
“…..tôi hiểu rồi.” Lần này tới phiên hô hấp Sở Tự bị kiềm hãm, bởi vì say rượu nên hốc mắt cậu có chút ửng đó, tuy đầu óc bị men rượu huân tới choáng váng nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu.
Cố gắng nén nước mắt vào lòng, muốn mượn cớ say rượu bẻ chủ đề đang lệch hướng trở về chính đạo, ngoài cười nhưng trong lòng không cười hỏi: “Kia vì sao anh vẫn chưa tìm bạn gái? Anh Viên, anh thích dạng con gái thế nào… em quen rất nhiều cô gái tốt, có thể giới thiệu cho anh a… anh Viên.”
Viên Tiệp nhìn Sở Tự, không hiểu sao cảm thấy đau lòng, thậm chí còn có ảo giác đối phương tựa hồ cũng thích mình. Bất quá nghĩ lại thì lại cảm thấy không có khả năng.
“…. anh cũng không thích nữ nhân a Tiểu Tự.” Viên Tiệp nắm lấy tay Sở Tự, anh chỉ thích Sở Tự mà thôi.
Sở Tự sửng sốt nửa ngày mới tiếp thu được ý tứ của Viên Tiệp, ngây ngốc nói: “Kia anh là asexuality à?”
[người vô tính]Nếu là vậy thì có thể giải thích được vì sao trước kia tính tình Viên Tiệp lại lãnh đạm tới vậy, cho dù là xem phim sex cũng không có phản ứng…
“Anh không phải.” Viên Tiệp thấy Sở Tự hiểu lầm, liền vội vàng giải thích.
Thế nhưng Sở Tự đang say căn bản không nghe thấy lời anh nói, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, Sở Tự đột nhiên ôm lấy Viên Tiệp, đầu óc trống rỗng, giống như mê sảng mà tựa vào bên tai anh thì thầm: “Không sao, không sao cả, chỉ cần anh không phải dị tính luyến là được… anh không phải dị tính luyến, tôi nhất định phải nói cho anh biết, tôi nhịn hết nổi rồi, anh Viên, Viên Tiệp, tôi thích anh.”
Vô tính luyến cũng tốt, lãnh đạm cũng OK.
Đời trước trúng kế của Lâm Khinh Vũ, đối với chuyện kia Sở Tự cũng không còn hứng thú… Hiện giờ cậu chỉ muốn Viên Tiệp, chỉ cần là Viên Tiệp, mặc kệ là vô tính luyến hay Plato luyến gì đó, cậu đều có thể tiếp thu…
[tình yêu Plato là tình yêu thuần khiết, trong sáng, chỉ có quan hệ tinh thần, không hề có nhục dục]Lúc xác định bản thân yêu thích Viên Tiệp, Sở Tự đã hạ quyết tâm, chỉ cần xác định Viên Tiệp không phải dị tính luyến, cậu sẽ lập tức thổ lộ, còn lại cứ mặc cho số phận.
Mà hiện giờ, cậu quả thực đã làm như vậy.
Đại não Viên Tiệp bị đóng băng, sau khi Sở Tự nói ra câu kia, ngay cả hô hấp thế nào anh cũng quên mất, khoảnh khắc đó anh cơ hồ nghĩ rằng vì bệnh cũ tái phát mà anh đã nghe nhầm, anh muốn tìm thuốc…
Tới lúc hồi phục lại, anh lập tức túm lấy Sở Tự, anh muốn xác nhận những gì mình nghe thấy là sự thật chứ không phải ảo giác: “Tiểu Tự, em vừa mới nói cái gì? Em lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa được không? Tiểu Tự.”
‘Khò—–khò—–‘Thế nhưng sau khi thổ lộ xong, áp lực trong lòng tan biến, Sở Tự liền tựa vào đầu giường mơ mơ màng màng ngủ mất.
Mặc cho Viên Tiệp gọi thế nào cũng không tỉnh lại.