Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Sở Tự mỉm cười nhìn Viên Tiệp: “Đúng rồi, hôm nay sao anh lại muốn dùng Tương Tư? Nghe nói từ sau giải đấu cơ giáp đầu tiên, anh chưa từng dùng tới nó… vì sao hôm nay lại lấy ra?”
“Em nói xem?” Viên Tiệp mỉm cười nhìn cậu, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Tương Tư rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Lần này anh lên đài thi đấu là vì Sở Tự.
Hai người cùng nhìn nhau mỉm cười.
Sở Tự đưa ra yêu cầu: “Có thể cho em xem cơ giáp của anh không?”
Viên Tiệp không chút do dự đưa hạt xúc xắc khảm những hạt đậu đỏ nhỏ xinh cho Sở Tự.
Lúc này trông nó vô cùng bình thường, căn bản không hề có chút bắt mắt, thực khó tưởng tượng vật nhỏ này lại chính là đài cơ giáp khổng lồ đã cắn nuốt ngàn vạn quân địch, thống nhất hệ ngân hà năm đó.
“Anh nói xem, truyền thuyết Tương Tư liệu có phải thật không? Nó thực sự chính là vật đính ước mà Trường Đế Khanh Đặc Lạc Y Tạp Mễ Nhi Nhĩ, phản tặc đã gây nên cuộc phản loạn của công nhân trí năng năm đó đã đưa cho Cố soái không?” Sở Tự vuốt ve những hạt đậu đỏ được dùng phương pháp đặc biệt khảm vào viên xúc xắc, tò mò hỏi.
Thứ được khắc vào viên xúc xắc này kì thực chính là tình cảm sâu đậm của họ sao?
Viên Tiệp khá khách quan nói: “Thật giả không biết thế nào, bất quá đài cơ giáp trí năng này quả thực do Trường Đế Khanh, một kẻ cuồng cơ giáp năm đó chế tạo ra. Theo lịch sử thì Trường Đế Khanh cùng Cố soái đều là người đồng tính, năm đó dưới trướng Trường Đế Khanh có không ít người muốn hướng về thế lực mới, đồng thời vì bị thế lực của Hạ Côn bức bách, Cố soái không thể không làm chó săn của Hạ Côn. Thời điểm đó Trường Đế Khanh đặc biệt yêu thích vị chó săn này, bất quá ông vẫn không ngừng gọi đàn ông tới phủ… Bất quá kỳ quái là lúc Cố Trạm bị bắt tòng quân, sau đó liên kết với đế quốc tung ra tin tử vong giả thì vị Trường Đế Khanh vẫn luôn yêu thích hoan lạc này đột nhiên chấm dứt hẳn mối quan hệ với những người đàn ông khác.”
“Sau đấy tính tình Trường Đế Khanh trở nên đặc biệt cố chấp, ông muốn làm thí nghiệm trên cơ thể người, vì thế đã ngấm ngầm cấy con chíp trí năng vào não người bình thường, muốn biến họ thành người trí năng siêu cấp chỉ biết chém giết. Lúc âm mưu bại lộ Trường Đế Khanh đã phát động mệnh lệnh làm tất cả số cơ giáp bị mình chỉnh sửa xuất hiện dị biến, bắt đầu điên cuồng giết hại nhân loại, đồng thời tranh quyền thống trị với Áo Tạp Tư đại đế… Cố soái vì chính nghĩa đã đứng về phía Áp Tạp Tư đại đế cùng nhân loại ngăn chặn Trường Đế Khanh. Theo lịch sử thì Cố Trạm đã tự mình giết giết Trường Đế Khanh Đặc Lạc Y Tạp Thước Hi Nhĩ.”
“Bất quá kì quái là những đài cơ giáp bị Trường Đế Khanh chỉnh sửa đều xảy ra vấn đề rồi phát nổ, thế nhưng Tương Tư do Trường Đế Khanh chế tạo cho Cố Trạm lại không hề phát sinh vấn đề gì cả.” Viên Tiệp kể lại: “Đầu mối không gian trọng yếu của Tương Tư chính là những hạt đậu đỏ được khảm lên xúc xắc, có một bài thơ nói về nó…
‘hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi. Bằng quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư.’ [nước nam sinh đậu đỏ, xuân về nở cành xinh. Chàng ơi hái nhiều nhé, nhớ nhau tha thiết tình – Tương Tư của Vương Duy đời đường – Ỷ Sương Lâu], còn có một câu nữa là
‘linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri’ [xúc xắc lung linh hòa đậu đỏ, thương nhớ sâu đậm người có hay – Ôn Đình Quân]. Đại khái đều có nghĩa là tương tư nên các tài liệu lịch sử đ6ù nói rằng Trường Đế Khanh yêu thích Cố Trạm.”
“Thực khó tưởng tượng một kẻ biến thái phản nhân loại như ông ta cũng có đối tượng thương nhớ, năm đó gây ra trận cơ giáp phản loạn, hại nhiều người vô tội chết đi, sinh linh đồ thán… Khoa học kỹ thuật cùng kinh tế của hệ ngân hà thụt lùi hơn hai ngàn năm. Tôi cứ nghĩ giấc mộng cuối cùng của ông ta là làm tất cả nhân loại phải nghe theo mình, chấp hành mệnh lệnh của mình chứ?” Sở Tự không khỏi thổn thức: “Thực không ngờ người như ông ta cũng có chân ái.”
Viên Tiệp lại nói: “Cho dù là loại người gì, trong lòng nhất định sẽ có một nơi mềm yếu nhất, có lẽ đối với Trường Đế Khanh mà nói, Cố soái chính là người đặc biệt nhất đi.”
“Đáng tiếc đường lối bất đồng… cuối cùng chỉ có thể thù đồ đồng quy.”
Sở Tự khẽ thở dài một tiếng: “Không biết Trường Đế Khanh có từng muốn biến Cố Trạm thành
‘nhân loại tiến hóa’ để bồi bên cạnh mình vĩnh viễn không nhỉ?”
“Ai biết được?” Viên Tiệp đáp khẽ: “Chuyện năm đó đã sớm bị vùi lấp theo lịch sử rồi.”
Viên Tiệp nghỉ ngơi một chốc rồi lại lên sân thi đấu.
Bởi vì vị quán quân liên tục mười mấy năm này thực sự quá lợi hại, để anh đấu với nhóm tân sinh chẳng khác nào tiền bối bắt nạt hậu bối… vì thế quân bộ đề nghị Viên Tiệp đổi một đài cơ giáp khác thi đấu.
Bất quá Viên Tiệp đã cự tuyệt, vì thế để công bằng hơn… quân bộ để một mình Viên Tiệp điều khiển ‘Tương Tư’ quyết đấu với một quân đoàn loại nhỏ do nhóm tân sinh phối hợp.
Lần này Sở Tự không tới khu học viên nữa mà ở nguyên chỗ ngồi của mình xem say sưa, ngay cả chớp mắt cũng không dám.
Đúng lúc này, đột nhiên có ngồi ngồi xuống bên cạnh chào hỏi Sở Tự: “Lâu rồi không gặp a Sở thiếu.”
“…Nhị hoàng tử điện hạ, sao anh lại hóa trang như vậy a, đúng là lâu rồi không gặp.” Đối phương vừa đeo khẩu trang lẫn kính râm, Sở Tự nhìn nửa ngày mới nhận ra đối phương là ai.
Nhị hoàng tử Tây Mông Tạp Mễ Hi Nhĩ của An Sâm đế quốc, con yêu của đương kim đế hậu.
So với người anh trai vẫn luôn mơ hão đắm chìm trong quang huy của tổ tiên, nhị hoàng tử là một người thanh tỉnh hiếm có.
Tính tình thoải mái cởi mở, cứ hệt như một đứa trẻ lớn xác vậy… Trước đây có quan hệ rất tốt với cậu, Viên Tiệp cùng Viên Hà.
Không ít người cho rằng Tây Mông cùng Uy Nhĩ Sâm đã sinh sai thời điểm, thân phận cùng địa vị của hai người nên đổi cho nhau mới đúng. Nếu không phải nhóm trưởng lão hoàng thất cùng nội các kiên trì lập con trưởng làm thái tử thì dân chúng đã duy trì việc sắc lập Tây Mông làm thái tử, trong mắt không ít quý tộc, Tây Mông cũng thích hợp làm thái tử hơn anh trai mình.
Chỉ tiếc Tây Mông lại sinh muộn hơn.
Bất quá, thân là bạn tốt, Sở Tự cảm thấy trong tình cảnh khó xử hiện giờ, mỗi năm hoàng thất nhận được năm triệu phí sinh hoạt, lúc cưới gả tiền mừng nhận được còn không đủ mua một căn hộ tốt ở thủ đô, hoàng thất vốn chỉ là vật biểu tượng mà thôi, làm nhị hoàng tử cũng không có gì không tốt.
Thậm chí Sở Tự còn cảm thấy, với năng lực của Tây Mông, sinh ra trong hoàng thất chính là một loại xui rủi.
Hiện giờ đã khác ngày xưa, sau khi Áo Tạp Tư đại đế thống nhất hệ ngân hà, để tránh phát sinh hỗn loạn, ông đã chủ động thiết lập nền quân chủ lập hiến, để hoàng thất trở thành vật biểu tượng cùng đại diện cho quốc gia. Địa vị của hoàng thất sớm đã suy giảm.
Hiện giờ quốc gia vẫn còn cấp dưỡng cho hoàng thất đơn giản chỉ vì quang huy cùng chiến công cùng tín ngưỡng mà dân chúng dành cho tổ tiên bọn họ mà thôi.
Có lẽ đối với đại đa số dân chúng, hoàng thất vẫn là một điểm đến lý tưởng, năm triệu phí sinh hoạt một năm cũng có thể xem là khá cao, nhưng đối với đại đa số quý tộc thì con số này chẳng là gì.
Vài năm trước, hoàng thất thậm chí còn xuất hiện một vị công chúa không thể gả đi, thế gia quý tộc không chịu cưới, còn nhóm thương gia tài phiệt có chút tiền của thì nhóm trưởng lão lại chướng mắt, cảm thấy họ sẽ làm bẩn đi huyết thống cao quý của hoàng thất, còn công chúa thì lại chướng mắt đám dân chúng bình dân.
Khi ấy vị công chúa kia kéo dài tới tận sáu mươi tuổi thì gả cho một vị gia chủ thế gia đáng tuổi cha mình, lại còn có đứa nhỏ. Trong mắt trưởng lão cùng không ít người thì cuộc hôn nhân này có thể xem là môn đăng hộ đối, đã tốt hơn những cô cháu gái khác bị gả cho nhóm dân chúng bình dân.
Quả thực làm người ta thổn thức.
Thẳng đến mấy năm gần đây, vì các đại gia tốc bắt đầu cảnh tranh kịch liệt, gia tộc mới nổi thì không ngừng quật khởi, vì lợi ích gia tộc bọn họ bắt đầu quay qua mượn sức hoàng thất, hơn nữa hiện giờ nền kinh tế quốc gia khá ổn định, vì tín ngưỡng cùng súng kính tổ tiên hoàng thất, độ hảo cảm của dân chúng đối với hoàng thất đột ngột tăng mạnh, họ bắt đầu kháng nghị nên đãi ngộ của hoàng thất ngày càng nâng lên, hoàng tử cùng hoàng đế được cho phép tham gia chính sự, hoàng tử cũng có thể giống như con cháu các gia tộc, có thể tòng quân, tiến vào quân bộ hoặc cơ quan chính phủ, bất quá cho dù là vậy cũng không thể lợi dụng thân phận hoàng thất mà yêu cầu ưu đãi, bọn họ phải bắt đầu từ con số không như tất cả mọi người…
Thế hệ hoàng thất này có thể xem là đời tốt nhất, bởi vì được nhà mẹ đẻ của hoàng hậu cùng Viên gia không ngừng tiếp tế nên hoàng thất mới có thể vẻ vang đến vậy.
Vì thế Sở Tự quả thực không thể nào hiểu được lý do Uy Nhĩ Sâm chướng mắt Viên Hà, cảm thấy cuộc hôn ước này chỉ vì muốn quản chế mình… Lẽ nào anh ta bị đám fan não tàn trên mạng ảnh hưởng nên cảm thấy công lao vĩ đại của tổ tiên chính là của mình, nếu không phải Áo Tạp Tư đại đế thành lập nền quân chủ lập hiến thì hiện giờ anh ta chính là một vị hoàng thái tử chân chính, có thể nghênh ngang kiêu ngạo vì chiến công của tổ tiên?
Nói thật lúc nhìn thấy vị hoàng thái tử này ủng hộ lý lẽ ngang ngược của Lâm Khinh Vũ mà phẫn hận Áo Tạp Tư đại đế trong
‘Trọng Sinh Chi Nam Thần Công Lược’, Sở Tự đã sợ tới sững người.
Cậu chưa từng nghĩ tới vị hoàng tử này lại là một người tệ hại đến vậy.
Nói thực, nếu không phải vì hoàng đế Lôi Đốn Tạp Mễ Hi Nhĩ lúc trẻ từng giúp đỡ Viên lão soái, vì nợ nhân tình cộng thêm hoàng đế lại chỉ điểm đích danh Viên Hà làm thái tử phi, người tài hoa như Viên Hà mà có một đối tượng hôn ước chỉ có mỗi cái tên dễ nghe nhưng rỗng não như vậy đúng là quá đáng tiếc.
“Đến xem trận đấu của Viên Tiệp à? Nghe nói hai người hòa hảo lại rồi, còn đính hôn nữa… có thực không?” Thấy Sở Tự thực chăm chú quan sát trận đấu, Tây Mông trêu ghẹo hỏi.
Sở Tự gật đầu: “Ừ, trải qua nhiều năm như vậy, lúc quay đầu nhìn lại tôi mới phát hiện ra hóa ra anh ấy chính là người phù hợp với mình nhất.”
“Vậy thì tốt rồi, tên nhóc Viên Tiệp kia thầm mếm cậu đã không ít năm, giờ cũng coi như được thỏa nguyện…” Nhìn ánh mắt Sở Tự, Tây Mông liền biết lần này Sở Tự thực lòng muốn ở cùng một chỗ với Viên Tiệp, giọng nói lộ rõ ủng hộ cùng ngưỡng mộ.
Dư quang khóe mắt Tây Mông vô thức nhìn về một người, bất quá rất nhanh liền trở nên ảm đạm.
Anh cùng người kia căn bản không có khả năng.
Sở Tự liếc nhìn theo ánh mắt Tây Mông, đột nhiên nói: “Biết đâu ngày nào đó điện hạ cũng được thỏa nguyện thì sao.”
Tây Mông sửng sốt, cười khổ.
Sở Tự vẫn luôn cảm thấy Tây Mông thích Viên Hà, từ rất nhỏ đã thích rồi. Cậu, Viên Tiệp, Tây Mông, Viên Hà, bốn người chơi chung với nhau, Tây Mông thân với Viên Hà nhất, lúc lớn lên rồi tình cảm bạn bè cũng chưa từng thay đổi… So với hoàng thái tử trước mặt công chúng tỏ ra thân thiết nhưng thực sự vẫn luôn lạnh nhạt, Viên Hà vẫn luôn lén kết bạn du lịch với nhị hoàng tử, thời gian hai người ở cùng nhau nhiều hơn bất kì ai khác.
Đây cũng là cái cớ mà Lâm Khinh Vũ dùng để hãm hại nhị hoàng tử cùng Viên Hà có tư tình, sau đó còn bày kế bỏ thuốc để hoàng thái tử bắt gian tại giường, mà mọi người cũng hoàn toàn tin tưởng, không hề có chút hoài nghi.
Tây Mông vốn rất thích Viên Hà, mà độ hảo cảm của Viên Hà với Tây Mông cũng rất cao, nếu không phải có hôn ước với hoàng thái tử…
Uy Nhĩ Sâm Tạp Mễ Hi Nhĩ là một người rất ích kỉ, cho dù gã không thích Viên Hà, thậm chí còn cảm thấy Viên Hà chính là một trong số thủ phạm hại mình trở thành một vị hoàng thái tử có danh vô quyền, thế nhưng sâu trong nội tâm, gã lại xem Viên Hà là vật sở hữu của mình, vì thế đã căm thù hành vi
‘phản bội’ của Viên Hà đến tận xương tủy… Sau này khi ở cùng một chỗ với Lâm Khinh Vũ, lại càng quyết tâm muốn tiêu diệt Viên gia, không chỉnh chết Viên gia quyết không bỏ qua.
Bất quá hiện giờ sẽ không có ngày đó.
Bởi vì trợ lực lớn nhất sau lưng Uy Nhĩ Sâm Tạp Mễ Nhĩ, Vạn gia đã bị Viên gia cùng Sở gia liên thủ tiêu diệt hoàn toàn.
“Không có khả năng đâu.” Tây Mông cười khổ.
Cho dù Viên Hà không phải thái tử phi tương lai thì anh cũng không xứng với Viên Hà… Tuy hiện giờ thành viên hoàng thất được phép tham gia chính trị nhưng cũng chỉ nằm trong phạm vi thỏa đáng mà thôi, quyền lực trong hội nghị đã bị hạn chế hoàn toàn.
Mà cha Viên Hà cùng Sở gia năm đó chính là người đi đầu trong việc phản đối hoàng thất tham gia chính sự.
Vào cái ngày anh chào đời trong hoàng thất, được quốc gia phụng dưỡng thì nó đã định trước cả đời này cao lắm anh chỉ có thể làm một hoàng nhị đại tự do tự tại vô ưu vô lo cả một đời mà thôi.
Sở Tự không đồng ý: “Chuyện vẫn chưa phát sinh, sao lại biết không có khả năng?”
Bây giờ là thời đại hòa bình, những thứ cần có Viên gia đều có cả rồi, Viên Hà căn bản không cần phải chọn một đối tượng môn đăng hộ đối, chủ yếu là tìm được một người thực lòng yêu thích cậu mà thôi.
Về phần hoàng thái tử—–
Sở Tự cảm thấy người này cùng Viên Hà căn bản không thể nào kết hôn.
Với gia thế Viên gia, nếu Viên Hà muốn, cho dù hoàng thái tử không muốn, đế hậu cùng trưởng lão sẽ bức bách gã phải kết hôn.
Bọn họ vẫn chưa kết hôn, chính vì Viên Hà không muốn.
Hoàn toàn không có nửa điểm quan hệ với hoàng thái tử.