Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 288

Ai vừa bảo Diệp Thần Hi sẽ đánh cuối thế hả? Trương Thư Bình và Tô Đồng cảm thấy bị tự vả.

Thường thì lôi đài chiến của Lạc Hoa Từ vẫn luôn là Diệp Thần Hi đánh cuối, hôm nay đội trưởng Diệp lại nhất thời quật khởi cố tình ra đầu tiên, khiến ai cũng bất ngờ.

Trên màn hình lớn hiện ra ID “Thẩm Khê” của Diệp Thần Hi, nghe nói trước đây Diệp Thần Hi thường sinh bệnh, có thầy tính được mệnh hắn thiếu nước, vì thế cha mẹ đặt cho hắn tên ở nhà là “Thẩm Khê”, sau này Diệp Thần Hi liền dùng hai chữ “Thẩm Khê” này đăng ký làm ID trong liên minh chuyên nghiệp, mang ý nghĩa “chìm vào trong dòng suối”. Cũng không biết đây có phải trùng hợp hay không, Lạc Hoa Từ thường chọn bản đồ thủy chiến, rất nhiều đội mạnh tại sân nhà Thượng Hải đã bị dìm trong nước chết đuối đoàn diệt.

Khán giả tại hiện trường thấy ID quen thuộc này của đội trưởng Diệp, lập tức kích động vỗ tay.

Biểu tình trên mặt Ngô Trạch Văn vẫn rất bình tĩnh, với cậu mà nói, đối thủ mạnh hay yếu đều như nhau, vì trong mắt cậu mỗi trận đấu đều là cơ hội tốt để luyện tập, có thể giao thủ với đại thần như đội trưởng Diệp, cơ hội lại càng thêm quý giá.

Sau khi Ngô Trạch Văn đi lên đài liền bắt đầu điều chỉnh trang bị, Diệp Thần Hi cũng nhanh chóng điều chỉnh xong số liệu nhân vật. Trọng tài bật đèn xanh yêu cầu đội tuyển Lạc Hoa Từ chọn bản đồ, Diệp Thần Hi chọn ra tấm bản đồ vô cùng quen thuộc trong kho bản đồ – Mê Vụ sâm lâm.

“…” Lưu Xuyên thiếu chút nữa phun hết trà trong miệng ra.

Tối hôm qua khi gọi điện thoại Diệp Thần Hi mỉm cười “Chúng tôi chọn Mê Vụ sâm lâm”, đương nhiên Lưu Xuyên cho rằng Diệp Thần Hi đang nói bậy, không ngờ rằng Diệp Thần Hi thật thà như thế, nói chọn Mê Vụ sâm lâm là chọn Mê Vụ sâm lâm thật.

Loại bản đồ cây cối rậm rạp này khá khó đánh đối với Ngô Trạch Văn, rõ ràng Diệp Thần Hi đã đoán được Ngô Trạch Văn sẽ là người lên đôi đài đầu tiên, cố ý chọn bản đồ này để nhằm vào Ngô Trạch Văn.

Ngô Trạch Văn thấy tấm bản đồ Mê Vụ sâm lâm khiến người ta đau đầu này, biểu tình vẫn trấn định như trước, mặt không đổi sắc ấn nút chuẩn bị.

Tô Đồng nhịn không được nói: “Quý vị hẳn cũng biết, bản đồ rừng cây rậm rạp đối với Ngũ Độc Cổ sư là khó đánh nhất, nhưng tuyển thủ Ngô Trạch Văn của đội tuyển Long Ngâm thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, liệu có phải cậu đã sớm liệu được việc mình sẽ bị nhắm vào?”

“…” Trương Thư Bình cười mà không nói.

Anh không muốn nói với khán giả rằng:  Tiểu đồ đệ nhà tôi bị mặt than. Dù đối phương có chọn bản đồ núi đao biển lửa thì mặt cậu ấy vẫn sẽ như thế mà thôi.

Trận đấu bắt đầu, Ngô Trạch Văn và Diệp Thần Hi cùng xuất hiện tại hai điểm hồi sinh hướng Đông Bắc và Tây Nam trên bản đồ.

Sau khi bị đội tuyển Thịnh Đường lợi dụng bản đồ rừng cây nhắm vào trong trận đấu lúc trước, Ngô Trạch Văn đã nghiêm túc nghiên cứu đấu pháp để chơi trên bản đồ này. Mấy hôm trước khi Trương Thư Bình tới thăm Long Ngâm cũng nói cho cậu vài ý tưởng ứng phó trong bản đồ loại này. Vì thế dù bị đối thủ nhắm vào, Ngô Trạch Văn không hề run sợ.

Biết rằng bản thân mình không có ưu thế trên bản đồ này, khi bước đi Ngô Trạch Văn rất cẩn thận, pet cũng chưa triệu hồi, dùng khinh công nhảy vài cái nhanh chóng đi tới trung tâm bản đồ, sau đó mới triệu hồi cóc độc, tạo tư thế phòng ngự.

Diệp Thần Hi cũng đi tới giữa bản đồ cùng lúc, liếc nhìn thấy một bóng người màu tím mang theo một con cóc chờ ở đó, khóe môi Diệp Thần Hi giương lên, cầm cây ngọc tiêu xanh biếc trong tay, làm bộ muốn thổi một khúc tiêu để công kích Ngô Trạch Văn. Ngô Trạch Văn lập tức mở kỹ năng bảo hộ chủ nhân của cóc độc, muốn để con cóc hấp thu thương tổn đợt đầu, nhưng cậu không ngờ rằng Diệp Thần Hi không trực tiếp công kích cậu, mà lại làm động tác giả!

“Oành” một tiếng, cóc độc phóng ra kỹ năng hấp thụ thương tổn vào không khí!

Tô Đồng sửng sốt nói: “Đây là chiêu thức giả?”

Trương Thư Bình gật đầu: “Đúng vậy, đây chính xác là động tác giả mà đội trưởng Diệp thích dùng nhất, Trạch Văn rõ ràng đã bị lừa!”

Khi PK cố ý làm động tác giả khiến đối phương hiểu nhầm, lừa đối phương phải dùng tới chiêu thức đặc biệt nào đó, đây là hành động mà cao thủ thường làm. Nhưng cuối cùng có thể lừa được đối thủ hay không còn phải xem năng lực dự đoán của người kia.

Rõ ràng trong một khắc vừa rồi, Ngô Trạch Văn không hề nghĩ nhiều, cho rằng Diệp Thần Hi muốn công kích mình, đúng lúc mở kỹ năng của pet. Không ngờ Diệp Thần Hi đang lừa cậu, kỹ năng cuối cùng đánh vào không khí.

Diệp Thần Hi thấy đối phương bị lừa, lúc này mới mỉm cười, lập tức thổi ra một khúc tiêu dễ nghe – Trường phong xuy tuyết!

Đây chính là kỹ năng công kích sóng âm có cự ly dài nhất của Tiêu Dao, sóng âm vô hình xuyên thấu hết thảy chướng ngại kích thẳng vào đối phương, Ngô Trạch Văn trúng chiêu, máu tụt xuống một đoạn!

Lưu Xuyên ngồi trong phòng cách âm bất đắc dĩ nhìn Lam Vị Nhiên nói: “Cậu thấy sao?”

Lam Vị Nhiên sờ sờ cằm: “Động tác giả của Diệp Thần Hi rất giống thật, thực ra cậu ta đã xuất chiêu ‘Trường phong xuy tuyết’ này rồi, nhưng trong nháy mắt lại lập tức mạnh mẽ đình chỉ chiêu thức, nhìn qua giống như thực sự xuất chiêu, Trạch Văn mắc mưu cũng là bình thường.”

Lưu Xuyên nhìn cảnh tượng trên màn hình lớn nhíu mày.

Ngô Trạch Văn am hiểu số liệu và giải toán không gian, đấu với các thành viên khác của Lạc Hoa Từ còn có phần thắng, nhưng nếu đấu với dạng tuyển thủ vương bài chuyên đánh cuối như Diệp Thần Hi, lại thêm bản đồ lựa chọn có mục đích của Lạc Hoa Từ, ngay từ khi bắt đầu thi đấu, rõ ràng Trạch Văn đã ở trong tình thế bất lợi. Hơn nữa, Diệp Thần Hi còn rất thích làm động tác giả lừa người, chắc chắn Trạch Văn sẽ rất khó phòng bị, chỉ trong nửa phút, cậu đã bị Diệp Thần Hi lừa hai lần, dùng kỹ năng của pet đánh vào không khí.

Đổi lại là người khác, bị lừa hai chiêu liên tục có lẽ sẽ rất tức giận, cũng may Ngô Trạch Văn vẫn bình tĩnh như trước, sau khi bị lừa lại gọi rắn ra đuổi theo bắt Diệp Thần Hi.

Diệp Thần Hi tại bản đồ rừng cây như cá gặp nước, lợi dụng khinh công bay xung quanh, hành tung bất định như quỷ mị, lại thêm sóng âm công kích của Tiêu Dao có thể xuyên qua mọi chướng ngại, hắn chỉ cần trốn sau tàng cây là có thể công kích Ngô Trạch Văn.

Ngô Trạch Văn rất khó để định vị chuẩn xác vị trí của hắn, đánh hơn một phút, chênh lệch máu càng ngày càng lớn.

Cứ đánh tiếp như vậy cũng không phải cách, Ngô Trạch Văn dừng lại bình tĩnh nghĩ nghĩ, bên tai vang lên âm thanh dễ nghe, Ngô Trạch Văn vểnh tai cẩn thận nghe ngóng… là hướng Tây Nam!

Sau khi phán đoán được phương hướng, Ngô Trạch Văn lập tức xoay người, tung ra chiêu đặc biệt của Ngũ Độc về phía Diệp Thần Hi – Minh điệp chi tế!

Đàn bướm tím bay rợp trời nhào vào Diệp Thần Hi, khiến hắn mất tầm nhìn, màn hình biến thành một màu đen.

Ngô Trạch Văn nhân cơ hội dùng tổ hợp khinh công “Phi hạc xung thiên” cộng với “Phiêu tuyết xuyên vân” bay tới phía sau Diệp Thần Hi, bùng nổ tốc độ tay đánh ra một đợt bạo kích. Diệp Thần Hi khi bị dính trạng thái mù liền theo bản năng dùng khinh công lùi về sau, lại không ngờ Ngô Trạch Văn đã để mắt tới, vừa lúc bay tới phía sau hắn triệu hồi rết độc, dùng kỹ năng định thân cố định hắn một chỗ!

Hai lần bùng nổ của Ngũ Độc tạo ra thương tổn rất lớn, thu hẹp sự chênh lệch máu của hai bên.

Nhưng thời gian khống chế của hiệu ứng này chỉ có bốn giây, thêm khống chế di chuyển của rết thành bảy giây nữa, dù thương tổn Ngô Trạch Văn đánh ra trong bảy giây này rất hiệu quả đi nữa, sau khi hết bị khống chế, Diệp Thần Hi lập tức quay đầu lùi về sau kéo dãn cự ly.

Hai người đánh rất kịch liệt, tuy Ngô Trạch Văn ở thế bất lợi, nhưng cậu vẫn rất bình tĩnh, tiêu diệt được khoảng 60% máu của Diệp Thần Hi, cuối cùng bị tiếng tiêu của Diệp Thần Hi xuyên thấu, bất đắc dĩ bại trận.

Ngô Trạch Văn xoay người đi xuống, Lưu Xuyên tiến lên một bước, vỗ vỗ vai cậu nói: “Đánh tốt lắm.”

Ngô Trạch Văn ngẩng đầu nhìn hắn: “Thua mà cũng tốt sao?”

Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Trước đây cậu chưa từng đấu với Diệp Thần Hi, đánh như thế đã không tồi rồi. Động tác giả của Diệp Thần Hi rất khó ứng phó, cậu không có kinh nghiệm, trúng kế là chuyện bình thường.”

Ngô Trạch Văn gật đầu: “Ừ. Anh ta cứ như u linh lả lướt trong rừng, rất khó đối phó.”

Lam Vị Nhiên nói: “Tiêu Dao hệ Ngọc tiêu chính là chơi đấu pháp xuất quỷ nhập thần như vậy, tôi vốn nghĩ Diệp Thần Hi sẽ đánh cuối như lúc trước, muốn để cho Từ Sách ứng đối cậu ta, không ngờ cậu ta lại đột nhiên thay đổi thứ tự lên đài để đấu với cậu. Có lẽ cậu ấy cũng đoán được suy nghĩ của tôi, dùng gậy ông đập lưng ông… Đây là do tôi sơ xuất.”

Lưu Xuyên nói: “Không sao, đợi lát nữa cậu chỉ huy đoàn chiến, chắc chắn Diệp Thần Hi cũng sẽ rất shock.”

Sau khi Ngô Trạch Văn đi xuống, đội tuyển Long Ngâm phái tuyển thủ thứ hai lên đài là Lâm Đồng.

So với người đánh tầm xa như Ngô Trạch Văn mà nói, Lâm Đồng chơi Cái Bang đánh cận chiến tại loại địa hình này đấu với Diệp Thần Hi càng không có ưu thế nào.

Dù cho có là Thần Cái Lộc Tường, tại sân nhà của Lạc Hoa Từ gặp phải Diệp Thần Hi cũng rất khó giành lợi thế. Tỉ lệ thắng của Lộc Tường khi PK với Diệp Thần Hi tại sân nhà Thượng Hải không được 40%, huống hồ là trình độ của Lâm Đồng còn kém Lộc Tường rất nhiều.

Trong rừng cây rậm rạp này, muốn tìm được Diệp Thần Hi xuất quỷ nhập thần là bài toán rất khó, khi Lâm Đồng xông tới tiếp cận thì Diệp Thần Hi đã sớm không thấy bóng dáng. Sóng âm đặc biệt của Tiêu Dao xuyên thấu mọi thứ rất thích hợp đánh trong bản đồ đầy chướng ngại này, bốn phương tám hướng vang lên tiếng thổi tiêu thực sự khiến người ta thấy rất phiền.

Cũng may là bình thường Lâm Đồng thường xuyên giao thủ với Lam Vị Nhiên, Lam Vị Nhiên lại tinh thông ba hệ Tiêu Dao, cũng dạy cô cách đánh với hệ Ngọc tiêu, Lâm Đồng kiên nhẫn đấu với Diệp Thần Hi được vài phút, cuối cùng dùng toàn lực thừa dịp gần người bùng nổ liên chiêu đánh cho Diệp Thần Hi tàn phế, đáng tiếc là máu của cô cũng chạm đáy.

– [Ngô Đồng Mộc] kích sát [Thẩm Khê]!

– [Thẩm Khê] kích sát [Ngô Đồng Mộc]!

Hai dòng thông báo chỉ chênh lệch hai giây hiện ra, rõ ràng Diệp Thần Hi lợi dụng tiếng tiêu của Tiêu Dao để tạo nên trạng thái hỗn loạn giết được Lâm Đồng.

Tiếng vỗ tay tại hiện trường bùng nổ, đội trưởng Diệp lợi dụng ưu thế sân nhà một giết hai, chiến tích này khiến fan của Lạc Hoa Từ vô cùng tự hào.

Lưu Xuyên đăm chiêu sờ cằm, nhìn Lam Vị Nhiên nói: “Đột nhiên Diệp Thần Hi thay đổi thứ tự lên đài, chắc là muốn biểu hiện thật tốt trước mặt sư phụ nhỉ, khiến cậu phải nhìn cậu ta với cặp mắt khác xưa đúng không?”

Lam Vị Nhiên nói: “Chắc thế.”

Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Cậu không còn gì để nói à?”

Lam Vị Nhiên quay đầu nói: “Tôi có thể làm thế nào? Chạy tới khen cậu ta ‘Đồ đệ cậu giỏi quá’ à? Đừng quên là chúng ta đang ở trong đất của địch đấy.”

Lưu Xuyên nhún vai, không nói nữa. Có lẽ đúng như hắn đoán, Diệp Thần Hi đột nhiên thay đổi thứ tự đánh lôi đài để lên đầu tiên là vì muốn thể hiện cho sư phụ Lam Vị Nhiên của mình, đồng thời thị uy với đội tuyển Long Ngâm!

Nhưng Lưu Xuyên tin tưởng rằng, trò hay còn ở phía sau!

Sau khi Lâm Đồng ngã xuống, đại tướng Từ Sách của Long Ngâm rốt cuộc cũng ra sân, còn phía Lạc Hoa Từ, người thứ hai ra sân là Hồ Bân.

Hai người Trần, Tiết là đồ đệ của Lão Tiêu và Luân thần, Lăng Đông cũng là ái đồ của Tạ Quang Nghị, có thể nói ba người này là tuyển thủ hạt giống mới nhận được ngàn vạn sủng ái. Hồ Bân không phải đồ đệ của Diệp Thần Hi, có lẽ giống như đệ đệ của hắn, bối cảnh cụ thể của chàng trai này không có nhiều người nắm được, chỉ biết rõ rằng cậu ta là tuyển thủ được Diệp Thần Hi chú tâm bồi dưỡng.

Sở dĩ Lưu Xuyên chú ý tới Hồ Bân là vì hắn thấy được trên người chàng trai này có sự trầm ổn quá tuổi thật của mình, dù gặp phải bao nhiêu đối thủ mạnh, Hồ Bân vẫn bình tĩnh, dù thi đấu thua cũng mỉm cười bắt tay đối phương, tuổi còn nhỏ nhưng đã có phong phạm của một đại tướng.

Trước đây khi thi đấu, số lần Hồ Bân ra sân không nhiều, cho cậu ra sân thứ hai, rõ ràng Diệp Thần Hi muốn cho cậu thêm cơ hội luyện tập.

Đội tuyển Long Ngâm đấu lôi đài mất hai người, kế tiếp chỉ còn Từ Sách.

Khán giả hiện trường rất kích động, cơ hồ muốn hoan hô trước cho thắng lợi của Lạc Hoa Từ. Một chọi hai phần thắng rất nhỏ, trong lòng Từ Sách cũng biết điểm này, nhưng hắn không hề để ý, đội trưởng đã nói từ trận đấu trước, hắn phải bắt đầu làm quen với loại áp lực gió đổi chiều này. Trước đây khi đấu với Hoa Hạ cũng gặp cục diện một chọi hai, có rất nhiều kỹ năng không khống chế cho tốt, hôm nay vừa lúc có thể luyện thêm.

Ngay từ khi bắt đầu thi đấu, Hồ Bân liền chủ động kéo dãn cự ly với Từ Sách, rõ ràng tuyển thủ trẻ tuổi này rất thông minh, biết Từ Sách thích đấu pháp liều mạng bùng nổ, vì thế muốn chơi diều Từ Sách từ xa trong rừng.

Nhưng Từ Sách không cho cậu cơ hội đó, vừa mở màn đã mở khinh công môn phái của Minh Giáo “Huyễn quang bộ”, ba lần đột tiến vòng tới phía sau, loan đao sắc bén trong tay không khách khí bổ vào cổ họng cậu!

Bạt đao trảm, mãn nguyệt trảm!

Hai chiêu liên tiếp khiến ánh đao trắng bạc trong nháy mắt bao phủ toàn thân đối thủ, Tiêu Dao máu mỏng liền bị Minh Giáo bùng nổ chém mất 20% máu.

Hồ Bân nhanh chóng dùng khinh công môn phái “Tiêu dao du” kéo dãn cự ly, cầm lấy ngọc tiêu thổi ra kỹ năng công kích của Tiêu Dao – Trường phong xuy tuyết, Liêm động hà phong!

Từ Sách bị tiếng tiêu đánh trúng, lại khinh công đột tiến, Hồ Bân lại lùi về sau kéo dài cự ly, hai người đuổi bắt trong rừng cây, đánh rất kịch liệt.

Khi phải đối diện với nghịch cảnh lấy một địch hai, dùng kỹ năng nào, tiết kiệm kỹ năng nào, tính toán thời gian hồi chiêu, khống chế mana… đều cần rất nhiều kiến thức. Nếu ngay từ đầu đã dùng toàn bộ kỹ năng bùng nổ, tuy có thể nhanh chóng miểu sát tuyển thủ đầu tiên, nhưng khi gặp tuyển thủ thứ hai thì toàn bộ chiêu lớn đều đang phục hồi, chỉ có thể đứng đó chờ người ta đánh.

Phân phối kỹ năng hợp lý rất quan trọng, hiển nhiên Từ Sách cũng đang mò mẫm điểm này.

Lần trước khi đấu với Hoa Hạ, hắn đánh người đầu tiên liền mở kỹ năng “Thị huyết” của vũ khí, hôm nay lại không có, rõ ràng chính hắn cũng phát hiện kỹ năng này tốn quá nhiều mana, giờ mà dùng thì sau này sẽ rất khó đánh.

Từ Sách vừa đánh vừa kiên nhẫn tính toán, điều khiến Lưu Xuyên vui mừng là con ngựa hoang khó phục tùng nhất trong đội này cũng đã dần dần nỗ lực để trở thành một tuyển thủ đại tướng chân chính.

Dù cục diện có lợi hay bất lợi đi nữa, tâm tính bình tĩnh nắm chắc đại cục mới là điểm mấu chốt của người đánh đại tướng.

Từ Sách ý thức được điểm này, cuối cùng sự khổ tâm bồi dưỡng nhân tài của Lưu Xuyên cũng không uổng phí.

Rất nhanh, Từ Sách liền dùng 65% máu đánh bại tuyển thủ thứ hai Hồ Bân của Lạc Hoa Từ, nghênh chiến tuyển thủ thứ ba, Lê Quân.

ID của Lê Quân là “Quân Tử Phiến”, chơi Tiêu Dao Chiết phiến cận chiến, dùng quạt làm vũ khí. So với Lam Vị Nhiên, Lê Quân cũng là tuyển thủ số một số hai trong hệ Chiết phiến của Tiêu Dao. Tuyển thủ này luôn mỉm cười, nhìn rất có phong thái quân tử, vì thế đội tuyển Lạc Hoa Từ được rất nhiều người yêu thích. Chỉ là không giống đấu pháp liên chiêu hoa lệ của Lam Vị Nhiên, đấu pháp dùng quạt của cậu nhu hòa hơn, là loại tuyển thủ cận chiến “lấy nhu thắng cương” điển hình.

Từ Sách dùng 35% máu đấu với Lê Quân đầy máu đầy mana, hai bên đều là cận chiến, chưa kể Lê Quân là dạng bốn lạng chọi ngàn cân, đấu pháp lấy nhu thắng cương rất khó giải quyết, hắn cũng không chiếm được bao nhiêu lợi thế trong tay Lê Quân.

Cuối cùng, Từ Sách dùng hết toàn lực tiêu diệt nửa lượng máu của đối phương mới xuống đài.

Không giống bộ dạng ủ rũ uể oải lúc trước, hôm nay khi đi xuống, biểu hiện của Từ Sách rất bình tĩnh, Giang Thiếu Khuynh vốn muốn đến an ủi hắn, nhưng thấy ánh mắt bình tĩnh của người này, lại ngượng nghịu không tiến tới nữa.

Lưu Xuyên tiến lên vỗ vai hắn, mỉm cười nói: “Cậu đánh tốt lắm, hiểu được ý của tôi rồi.”

Từ Sách liếc nhìn Lưu Xuyên, gật đầu nói một cách rõ ràng: “Tôi hiểu.”

Trước giờ Từ Sách vốn không ưa Lưu Xuyên, Lưu Xuyên cũng không thích loại người cực đoan kiêu ngạo này. Nhưng một khắc đó, giữa bọn họ lại sinh ra một loại ăn ý ngầm – Từ Sách hiểu được Lưu Xuyên muốn khích lệ hắn, Lưu Xuyên cũng biết hôm nay Từ Sách thu hoạch được gì.

Lưu Xuyên muốn tập trung bồi dưỡng người đánh đại tướng cho đội tuyển, Từ Sách là đối tượng cũng không muốn đội trưởng và đội hữu thất vọng. Bọn họ đều hiểu rằng, vì đội tuyển Long Ngâm, cần phải loại bỏ hết tạp niệm trong lòng, sóng vai mà chiến đấu!

– đó là sự ăn ý chỉ cần liếc mắt cũng đã đạt thành.

– có lẽ bọn họ không phải những người bạn tốt nhất, nhưng nhất định sẽ là những đồng đội tốt nhất.

Sau khi Từ Sách trở về chỗ ngồi, Giang Thiếu Khuynh nhìn hắn một cái, cười nói: “Xem ra tâm tình cậu rất tốt? Tôi không an ủi cậu nữa.”

Từ Sách gật đầu nói: “Thua mấy trận cũng không sao, một ngày nào đó, tôi sẽ để mọi người nhìn thấy sự lợi hại của mình!”

Ánh mắt tự tin của người này giống như loài sói đứng trên đỉnh núi cong đuôi, bộ dạng kiêu ngạo giống y như cậu trai ngồi cùng bàn trong trí nhớ. Giang Thiếu Khuynh mỉm cười, nhẹ nhàng cầm tay hắn nói: “Được, vậy tôi sẽ chờ đến ngày cậu biểu hiện xuất sắc.”

Đáy lòng Từ Sách vui vẻ, vừa định nắm lại tay cậu, Lưu Xuyên lại đột nhiên nói: “Nào lại đây!”

Giang Thiếu Khuynh lập tức đứng lên đi tới trước mặt Lưu Xuyên.

Từ Sách: “…”

Lưu Xuyên chủ động vươn tay nói: “Kế tiếp là đoàn chiến, mọi người cố lên!”

Cả đội cùng phối hợp nắm lấy tay hắn, la lớn: “Cố lên!”

Lưu Xuyên quay đầu nhìn về phía Lam Vị Nhiên hỏi: “Từ khi trở về đến giờ đây là trận đầu cậu chỉ huy, có lo lắng không?”

Lam Vị Nhiên nheo mắt liếc nhìn phòng cách âm đối diện, cười nói: “Tôi không lo lắng gì cả, ngược lại đợi lát nữa, Diệp Thần Hi mới là người phải sợ.”
Bình Luận (0)
Comment