Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 70

Cá chỉ kiên trì được 20 giây dưới tay Lưu Xuyên liền ngậm ngùi hi sinh, tốc độ hồi máu không theo kịp tốc độ gây sát thương, Lưu Xuyên dùng tốc độ cực nhanh để dồn đòn tạo sát thương rất cao, Cá phát hiện là mình kéo máu không nổi.

Tần Dạ rất kiên nhẫn hướng dẫn "Nga My có rất nhiều kỹ năng bị động, cậu thử nhìn kỹ lại xem. Tỷ như dưới 50% máu mà tự buff nhạc dương tam tuý có thể giúp hiệu quả thanh tâm chú trên người lập tức có hiệu lực. Ngư chu xướng vãn ngoại trừ hồi máu còn có cộng thêm giảm 40% sát thương phải gánh chịu. Những hiệu quả ẩn này cậu phải thuộc nằm lòng. Lên 50 cấp sẽ học được phong thu từ, là kỹ năng chủ động giảm 50% sát thương. Kỹ năng bình sa lạc nhạn dùng cho cả ba lưu phái có thể dùng ngắt đối phương vận công. Kỹ năng Nga My rất nhiều, lúc thi đấu thì cần phải tuỳ cơ ứng biến. Nếu như đã có hứng thú với PVP, cậu phải đánh ít nhất bảy tám trăm trận mới có thể thoát khỏi hàng ngũ tân thủ."

Cá thực lòng gật đầu cảm ơn "Ừm, đã hiểu! Cảm ơn sư tỷ!"

Bởi vì cùng là đồng môn, xưng hô sư tỷ sẽ cảm thấy thân thiết hơn. Nhưng Cá của chúng ta lại không nghĩ tới, độc tỷ mà hồi bữa cậu gọi là một tên nhân yêu, "sư tỷ" Nga My mà hôm nay gặp phải cũng là nam nhân...

Tần Dạ liếc nhìn đại sư cọ đứng bên cạnh mình, thuận miệng chỉ đạo một chút "Đại sư, nếu đã quyết định theo Thiếu Lâm phật vậy cậu đi xem clip thi đấu của chiến dội Trường An đi, trong giới liên minh hiếm gặp tuyển thủ chơi Thiếu Lâm phật, nhưng trong chiến đội Trường An có một tuyển thủ theo lưu phái này, trình độ cũng xem như hàng đầu, ID là Hân nhiên tự đắc.

Lý Tưởng nói "Tui biết nè! Tui quen thuộc nhất là Trường An mà, tui là fan cứng của nữ thần Dạ Sắc nè, siêu thích Dạ Sắc luôn!"

Tần Dạ "..."

Fan của nữ thần Dạ Sắc?

Nghe câu này, Tần Dạ rất muốn túm tên này lại đánh cho một trận bờm đầu.

Lưu Xuyên cười nói "Dạ Dạ có muốn thử pk vài trận 1v1 với đại sư không?"

Tần Dạ vẻ mặt bình tĩnh trả lời "Ok, tôi sẽ không nương tay, ăn hành đừng khóc."

Lý Tưởng cũng phát cái mặt tươi cười "Không sao cả! Cứ hành tui đi, coi như giúp tui tiến bộ!"

Tần Dạ lập tức mở hình thức luận bàn xông tới, Lý Tưởng bị rượt chạy toé khói... Cơ hồ có thể dùng "vắt chân lên cổ mà chạy" để hình dung.

Ngô Trạch Văn cũng nghiêm túc nói "Đạo trưởng, chúng ta pk thử không?"

Đạo trưởng nghe vậy cũng mở luận bàn, cùng Ngô Trạch Văn đứng một góc so chiêu.

Lưu Xuyên bên này cũng không nương tay tiếp tục giết Cá, Cá bị giết chết đến quằn quại khóc thành dòng sông, được cái là thao tác buff máu ngày càng quen thuộc hơn.

Từ 20 giây liền gục ban đầu dần dần đã tăng lên 25 giây.

Chống đỡ thêm những 5 giây, thực sự rất tiến bộ!

***

Cả đám làm ầm ĩ đánh nhau như vậy mãi cho đến 12 giờ đêm, Lưu Xuyên mới nói trên kênh đội ngũ "Ok mọi người, nên nghỉ ngơi."

Trạch Văn với Lý Tưởng lần lượt rời mạng, đạo trưởng với Cá thời gian lên mạng có phần giống nhau, đều online thêm một lát nữa mới nghỉ.

Trước lúc rời mạng, Lưu Xuyên có tư tán gẫu với Tần Dạ "Hôm nay sao tự dưng lại lên? Đừng bảo là lại cãi nhau với Dương Kiếm à?"

Tần Dạ nói "Không phải, về phòng rồi nhưng chưa muốn ngủ, nên mới vào game chơi một lát thôi."

Lưu Xuyên ngừng một chút, lại nói "Phải rồi, bên Võng Thông cũng có một đội phá kỷ lục Danh Kiếm Các, nhớ không?"

Tần Dạ nói "Nhớ, làm sao vậy?"

Lưu Xuyên nói "Đội ngũ bên kia cũng không vừa đâu, là tập thể chiến đội FTD bên Thần Tích chuyển sang bên đây, đội trưởng của họ là Lão Miêu, lúc trước tôi từng gặp anh ta ở giải lớn T.G.A, có nhắc với cậu một lần rồi, tốc độ tay của anh ta cực nhanh, theo class triệu hoán sư, còn nhớ không?"

Tần Dạ nghĩ một lát, rốt cuộc mới lục lọi được từ trong trí nhớ một đoàn bóng dáng mơ hồ "Hình như còn chút ấn tượng, có phải cái cậu Lão Miêu da đen cao cao không?"

Lưu Xuyên cười nói "Chính hắn, anh ta dẫn cả chiến đội chuyển game, nên bên tôi phải đẩy nhanh tốc độ thành lập chiến đội. Tôi tính bước đầu gầy dựng chiến đội trước kỳ nghỉ đông ăn tết năm nay, tôi nhớ hợp đồng của cậu đến nghi đông này là hết kỳ mà đúng không? Tới lúc đó chúng ta gặp nhau thương lượng, nếu như cậu còn chưa quyết định chuyển đi đâu, vậy gia nhập đội của tôi đi."

Tần Dạ nói "Ừ, tới đó rồi tính đi."

Lưu Xuyên nói "Vậy tôi out trước, cậu cũng đi ngủ sớm chút đi, ngủ ngon."

Tần Dạ nói "88"

Lưu Xuyên rời mạng rồi, Tần Dạ cũng tắt máy tính, nằm bệt trên giường, trong lòng có chút mâu thuẫn.

Hôm nay quản lý chiến đội có gặp riêng anh, chủ động yêu cầu Tần Dạ ký gia hạn với chiến đội, còn đưa cho anh xem trước hợp đồng gia hạn, điều kiện rất tốt, lương năm cùng tiền thưởng đều tăng lên rất nhiều. Thật lòng mà nói thì Tần Dạ đã ở Trường An ngay từ những ngày đầu chiến đội thành lập, phòng ký túc xá này ở cũng đã muốn năm năm, bảo anh phải rời bỏ anh cũng không nỡ. Nhưng mà bảo anh thoái nhượng, bỏ mặc quan niệm của mình để phối hợp với Dương Kiếm, Tần Dạ lại làm không được.

Tiếp tục ở lại Trường An, sẽ khiến cho mâu thuẫn nội bộ của chiến đội càng lúc càng lớn, chẳng lợi ích gì cả. Điều duy nhất mà anh có thể làm là tranh thủ thời gian trước lúc mình rời đi, toàn lực giải quyết các vấn đề trong đội, để đội ngũ dưới sự dẫn dắt của Dương Kiếm có thể tiếp tục bước đi về phía trước.

Chiến đội Trường An lúc này rối loạn vô cùng, Tần Dạ mỗi ngày phải đối mặt với vô số vấn đề, bận đến không kịp thở.

Nhưng đêm nay cùng đám người Lưu Xuyên đánh một trận 3v3 thôi, chỉ là đánh chơi thôi, nhưng lại khiến Tần Dạ thoải mái vô cùng.

Quả nhiên, là do đội hữu không giống nhau sao... Cùng một game, nhưng chơi cùng những người khác nhau, tâm trạng cũng sẽ hoàn toàn khác nhau...

***

Chiều hôm sau, đám người Lưu Xuyên lục tục lên mạng, ai nấy đều tự giác tập trung ở cổng vào Thập Bát La Hán Trận.

Lý Tưởng thấy bảng đội ngũ trống một vị trí, có chút thất vọng hỏi "Hôm nay Dạ Dạ không onl hả?"

Lưu Xuyên nói "Dạo này cậu ta bận rộn lắm, sẽ không onl thường xuyên được."

Lý Tưởng nói "Ài, đội có năm người cứ cảm thấy thiếu thiếu sao đó, cảm giác có thêm Dạ Dạ thì đội ngũ mình mới đầy đủ hoàn chỉnh."

Lưu Xuyên cười nói "Sao đấy? Nhớ người ta à?"

Lý Tưởng nói "Không phải, chỉ là cảm thấy đấu pháp của Dạ Dạ có hơi giống Dạ Sắc, rất sắc bén. Đệ tử muốn nhờ bạn ấy hành mình thêm mấy trận nữa, đề cao trình độ của mình."

Lưu Xuyên nghe mà bó tay "Bị hành tới nghiện à?"

Tối qua Lý Tưởng chủ động muốn ăn hành, Tần Dạ cũng không khách khí ra tay giết chết cậu ta cả chục lần, giết tới Lý Tưởng suýt chút cuộc sống không thể tự gánh vác.

Vậy mà vị này lại hoàn toàn chẳng tức giận, ngược lại còn vô cùng cao hứng, không thấy hôm nay Tần Dạ không onl cậu ta thất vọng lồ lộ như vậy sao.

Cơ mà cũng đúng, mỗi vị đại sư sắc bén đều là từ nồi hành bò ra, bị hành càng nhiều thì tiến bộ càng mau, Lý Tưởng có thể suy nghĩ rõ ràng được như vậy âu cũng là chuyện tốt.

Lưu Xuyên cười nói "Muốn pk chứ gì? Để sư phụ đến dạy đệ tử chịu không?"

Lý Tưởng lập tức sáng rực hai mắt "Thật sao? Sư phụ cầu ban hành!"

Cá cũng hưng phấn xen vào "Đội trưởng cùng cầu! Tối qua sau khi anh out tui có đi luyện cọc một lát, tui cảm thấy hôm nay tui có thể sống được 30 giây!"

Từ 25 giây ngày hôm qua lên tận 30 giây... thật sự là tiến bộ lớn!

Ngô Trạch Văn cũng nói "Tôi cũng muốn pk, đánh với tôi vài trận được không?"

Lưu Xuyên "..."

Đồng bọn đều xếp hàng cầu hành, hôm nay là ngày gì vậy?

Lưu Xuyên đành phải nói "Ok ok, từ từ từng người một!"

Vì thế ba tên đồng bọn bắt đầu xếp hàng chờ ăn hành của Lưu Xuyên, mà Lưu Xuyên cũng không khách khí vung tay giết chết từng người một.

Sau đó ba đồng bọn lại đứng dậy xếp hàng chờ hành, cả đám hai mắt chăm chăm giống như đám trẻ mầm non chờ cô giáo phét kẹo vậy.

Lưu Xuyên "..."

Thân làm đội trưởng, thấy như vậy Lưu Xuyên quả thực rất bất đắc dĩ, đồng thời cũng cảm thấy vui mừng.

Mấy tên nhóc này rõ ràng nhờ sự kiện ngày hôm qua mà kích ra ý chí chiến đấu, hiển nhiên với bọn họ, phụ bản bây giờ không còn sức hấp dẫn nhiều nwh hồi trước nữa, nên phụ bản ngày hôm nay ai nấy đều đánh xìu xìu ển ển không có miếng tinh thần nào, ngược lại pk thì hăng say vô cùng.

Này hoàn toàn là nhờ vào trận đấu 1v1 phấn khích tối qua giữa Lưu Xuyên với Tần Dạ, cùng trận đoàn chiến mini 3v3 trước đó.

—— không thử không biết, thử một cái liền kinh thán!

Tự thân trải nghiệm, mới phát hiện pk khó hơn mình nghĩ nhiều lắm, khi thấy một cao thủ thực sự đánh về phía mình, Ngô Trạch Văn thậm chí cảm giác cả đầu óc đều trở nên trống rỗng, mười ngón tay cứng ngắc không biết nên phản ứng thế nào. Cá cũng vậy, đối mặt với lối công kích dồn dập của Đường Môn, chân tay cứ quýnh quáng cả lên, không cách nào buff máu được, mười ngón ấn loạn bàn phím để rồi bị đánh úp mặt xuống đất...

Đánh với người, hoàn toàn khác với đánh với những boss khuôn mẫu cố định.

Pk yêu cầu kỹ xảo di chuyển, cách vận dụng kỹ năng, cách vận dụng chiến thuật, phải giết ai trước giết ai sau... rất nhiều thứ, phức tạp hơn so với bọn họ tưởng nhiều lắm.

Đến bây giờ họ mới biết, những thứ họ đã tiếp xúc trong game chỉ mới là một góc rất nhỏ mà thôi.

Cho nên ba tên tân thủ này dù pk thua liên tù tì, cũng là rất vui vẻ, bởi vì họ thua nhưng lại học được rất nhiều thứ!

Lưu Xuyên cực kỳ kiên nhẫn giết tới giết lui 3 tên tân thủ này, vừa đánh vừa chỉ đạo.

Sau vài vòng như vậy, Lưu Xuyên mới bảo ba người đi sang một bên tiêu hoá những kiến thức mới hấp thu vừa nãy, sau đó cả đám lại đến tập họp dưới gốc nhân duyên thụ ở Nam Cương, mục đích tất nhiên là chuẩn bị cho trận tranh đoạt boss thế giới thứ tư tuần sau.

Lý Tưởng, Ngô Trạch Văn với Giang Thiếu Khuynh trước đó đều được huấn luyện qua, nhưng Cá mới vào nhất định phải luyện lại từ đầu.

Lưu Xuyên dẫn theo Cá từ động nhền nhện bay tới nhân duyên thụ, qua lại vài lượt.

Mới đầu Cá không theo kịp được tốc độ, sau Lưu Xuyên phải đích thân chỉ từng ly từng tý, làm mẫu nên khinh công khi nào, đáp xuống chỗ nào, đi một lát lại dừng một lát, cậu ta mới đuổi kịp.

Sau đó Lưu Xuyên lại bắt đầu đuổi theo Ngô Trạch Văn từ phía sau, bắt chước boss truy kích để Cá tập buff máu cùng giải debuff.

Lưu Xuyên nói "Tới chừng đó tôi sẽ xếp thêm vài người nữa cùng cậu buff máu cho Ngũ Độc, cậu là buff chính, sẽ phải chỉ huy bọn họ làm việc, cho nên lộ tuyến cậu đi nhất định không được sai, giải debuff trúng độc cũng phải kịp thời, tầng độc bị dồn càng cao Ngũ Độc chết càng nhanh, mà một khi Ngũ Độc chết, kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại."

Cá nghiêm túc nói "Đã hiểu, đội trưởng."

Lưu Xuyên cười nói "Rảnh rỗi thì tập, trước hết là đem lộ tuyến này ghi nhớ vào đầu."

Cá lập tức gật đầu "Ừm ok! Mấy ngày này tui sẽ cố gắng luyện tập!"

Cả đám cứ như vậy vừa tán gẫu vừa kẻ dạy người học nguyên cả tối hôm đó.

Mà bên này, làm người duy nhất biết được thân phận thật của Lưu Xuyên, Giang Thiếu Khuynh cũng nhịn không được mà sinh lòng kính nể Xuyên đội!

Một đại thần hàng đầu liên minh như Xuyên đội, lại hoàn toàn không có chút nào ngạo mạn hay trịch thượng đối với đám đội hữu tân thủ lại gà mờ của mình, không có chút khinh bỉ hay cợt nhã, ngược lại vô cùng kiên nhẫn, hết sức thận trọng, tỉ mỉ từng chút một, làm mẫu hết lần này đến lần khác, không hề có một lần tỏ ra mất kiên nhẫn.

—— Từ một Ngũ Độc đến khinh công cũng không biết cách dùng, nhảy tới lui xiêu xiêu vẹo vẹo, vậy mà bây giờ đã có thể chuẩn xác nhảy đến bất cứ chỗ nào được chỉ định.

—— Từ một Thiếu Lâm ngay cả quái cũng không biết kéo, đánh phụ bản chỉ biết xông bừa, vậy mà bây giờ kéo một hơi mười tám cao tăng cũng có thể đối phó một cách tự nhiên.

—— Từ một thánh buff diệt đoàn, buff máu cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc, thao tác lúc này lúc khác, hiện tại có thể tự giữ mạng sống cho mình dưới những đòn tấn công sắc bén nhất, thời gian lại càng lúc càng kéo dài hơn.

Tiến bộ cùng biến hoá của những người này, Giang Thiếu Khuynh tự nhiên nhìn rất rõ, phương pháp chỉ đạo nhắm vào từng người cùng cách huấn luyện đặc biệt Xuyên đội cực kỳ có hiệu quả, lại thêm dù là tân thủ nhưng tốc độ tay đều cực nhanh, ngộ tính cao, chịu khắc khổ học hỏi, nên chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, cả ba người cơ hồ như đã hoàn thành một lần lột xác!

Chiến đội Hoa Hạ từng đạt được những huy hoàng như vậy, có lẽ là vì họ có được một vị đội trưởng tận chức tận trách như vậy...

Thấy Lưu Xuyên liên tục lặp lại không ngại phiền chỉ dẫn cả đám tân thủ, cùng một lộ tuyến không biết nhảy tới nhảy lui mấy trăm lần, Giang Thiếu Khuynh nhịn không được mật Lưu Xuyên "Xuyên đội, gần ba tiếng rồi đó, anh dạy bọn họ như vậy không thấy mệt sao?"

Lưu Xuyên bất đắc dĩ "Tất nhiên mệt rồi! Nãy giờ đánh chữ ngón tay muốn rút gân luôn, nhưng mấy tên này vẫn còn gà lắm, kiến thức trụ cột không vững được như anh, mấy thao tác căn bản này đều phải luyện từ từ, nếu không tranh thủ luyện cho họ bây giờ, tới chừng đoạt boss gặp trục trặc là coi như công sức đổ sông đổ bể hết."

Giang Thiếu Khuynh nói "Không thì nghỉ ngơi một lát rồi luyện tiếp?"

Lưu Xuyên "Không có gì, cường độ như vậy coi như xoàng rồi. Lúc trước còn trong chiến đội ngày nào cũng phải ngồi trước máy tính luyện khinh công kìa."

Giang Thiếu Khuynh kinh ngạc "Anh cũng cần luyện khinh công?"

Vốn cứ tưởng chỉ có tân nhân huấn luyện doanh mới cần tập những thứ này, không ngờ đội trưởng chiến đội mạnh như Xuyên đội cũng phải trải qua cuộc sống như vậy...

Lưu Xuyên mỉm cười "Đương nhiên phải luyện rồi, tôi cũng là người bình thường thôi, anh tưởng tôi vừa vào trận đấu tuỳ tiện đánh vài cái liền hạ đối thủ trong nháy mắt à?"

Lưu Xuyên lại nói: "Đại thần cái gì, cũng đều là người thường cả thôi, đội trưởng đội phó chiến đội đều phải luyện đi luyện lại các kiến thức trụ cột, nếu không vào thi đấu sẽ ngượng tay. Vì bảo trì trạng thái thi đấu, nên thời khoá biểu huấn luyện hàng ngày đều là bắt buộc đối với tất cả tuyển thủ, lúc trước ngày nào tôi cũng phải luyện những thứ cơ bản từ sáng cho tới trưa, tới chiều thì đi pk lôi đài."

Giang Thiếu Khuynh "..."

Lưu Xuyên nói "Có phải cảm thấy như bị đánh nát ảo tưởng không? Trước lúc chính thức gia nhập chiến đội, anh vẫn còn cơ hội đổi ý. Tôi báo trước cho anh biết một điều, cường độ huấn luyện của chiến đội chúng ta sau này sẽ cao hơn gấp mười lần so với ngày hôm nay, có lẽ cao hơn cả cường độ anh tập luyện hồi ở huấn luyện doanh nữa. Tôi làm đội trưởng cũng sẽ không nói tới chuyện tình cảm, huấn luyện không đạt được hiệu quả thì thức đêm bù là chuyện bình thường, tới lúc đó hối hận cũng đã muôn."

Giang Thiếu Khuynh nghiêm túc nói "Tôi sẽ không đổi ý, có anh dẫn dắt, tôi tin tưởng đội của chúng ta sẽ không trở thành đội yếu kém."

Lưu Xuyên mỉm cười "Hy vọng là vậy, chúng ta cùng nhau nỗ lực!"
Bình Luận (0)
Comment