Bột phấn màu đen trong hộp nhựa trong suốt vốn ở trạng thái vô cùng tán loạn nằm trong hộp, thế nhưng khi câu nói này của Mục Trường Sinh hạ xuống, bột phấn bất động trong hộp như bị một luồng sức mạnh không nhìn thấy điều khiển, chậm rãi biến thành một mũi tên chỉ về bên phải.
Mục Trường Sinh nhìn phương hướng mũi tên chỉ, từng bước một đi ra nhà trọ…
Màn đêm dần buông xuống, ánh sáng đèn neon dưới màn đêm thật lộng lẫy, cho dù là đỉnh cấp dạ minh châu tiến cống hoàng tộc Khánh quốc cũng tuyệt đối sẽ không sáng ngời lộng lẫy như vậy.
Hấp thu ký ức Lưu Tam, hơn nữa mấy ngày nay học tập, Mục Trường Sinh biết rõ nguyên lý, đương nhiên sẽ không lại cảm thấy khó mà tin nổi, bất quá ánh sáng đèn phát ra trước sau đêì vô cùng chói mắt. Thói quen nhìn tia sáng nhu hòa ấm áp vào ban đêm ở quê hương, lại nhìn nơi này, đôi mắt Mục Trường Sinh có chút không chịu được.
Đặc biệt là nơi này ban đêm không có mỹ hương yên tĩnh an tường, mà là tràn đầy dục vọng thức tỉnh nóng bỏng cùng thối nát.
Ánh mắt của hắn xẹt qua bảng hiệu nghê hồng chói mắt, thẳng theo hướng mũi tên chỉ tiến về phía trước.
Mục Trường Sinh phải tìm được quỷ vật trong nhà Từ Lệ Lệ. Ban ngày khi đám người bọn họ đến nhà Từ Lệ Lệ, con quỷ kia liền biến mất, Y Thủy Mi không rõ vì sao, Mục Trường Sinh lại biết nguyên nhân là ở mình.
Cho dù thân thể gầy yếu, trên người hắn cũng chảy xuôi máu Mục gia, loại khí tức bắt nguồn từ huyết mạch thần bí này bị che giấu dưới lớp da yếu đuối, quý tộc tầm thường căn bản không phát hiện được, thế nhưng quỷ vật, yêu vật cùng ma vật không phải nhân loại cảm quan so với nhân loại xuất sắc hơn xa, cho dù là quỷ vật tầm thường không chạm được đồ vật, cũng có thể bị bọn chúng nhìn thấy một, hai, khí tức thần bí từ trong huyết mạch mang tới làm cho Mục Trường Sinh cho dù ở thời điểm gian nan, cũng không có bất kỳ ma vật có thể dễ dàng đến gần, huống chi là quỷ vật kém xa ma vật.
Con quỷ kia, hẳn là trước khi Từ Lệ Lệ mở cửa ngửi được hơi thở của hắn, cho nên mới rút đi, hoặc là nói là bị doạ đi. Dù sao Ứng Thiên nói qua con quỷ kia tuổi rất nhỏ, nhớ tới Ứng Thiên, loại cảm giác làm hắn bất an kia lại dâng lên, mi tâm Mục Trường Sinh hơi nhíu, vuốt ngực, lại một lần nữa đem lực chú ý phóng tới hộp nhựa trong tay trái.
Hắn cẩn thận dựa theo hướng mũi tên chỉ đi.
Trước đây hắn chưa bao giờ sẽ để ý vấn đề quỷ vật, nhưng là hôm nay không thấy tăm hơi tiểu quỷ vật kia thực sự làm cho hắn rất lưu ý. Giống như tiểu hài tử, dù là lưu lại biến thành quỷ vật, không thể xuất hiện lúc mặt trời lên đỉnh vào ban ngày.
Nhà Từ Lệ Lệ cách nhà trọ hắn chẳng hề tính gần, đi ra tiểu khu, Mục Trường Sinh gọi một chiếc xe taxi, báo tên tiểu khu Từ Lệ Lệ.
Trải qua khoảng thời gian này, cuối cùng cũng coi như để Mục gia chủ nhớ tới xuất môn phải mang tiền.
Dọc theo đường đi, hướng tài xế lái vẫn luôn trùng với hướng mũi tên hắc hôi chỉ, nhưng mà còn chưa tới tiểu khu Từ Lệ Lệ ở, mũi tên lại đột nhiên chếch hướng bên trái, Mục Trường Sinh cũng không bất ngờ, hắn dùng Ngôn linh để hạt châu phổ thông kia biến thành pháp khí trừ tà, con quỷ kia hiện tại không có cách nào tới gần Từ Lệ Lệ, tự nhiên phải rời đi.
Hắn ở nửa đường xuống xe, nửa giờ sau đi đến một công viên nhỏ mở miễn phí.
Dựa vào tia sáng đèn đường trong công viên, hắn liếc mắt một cái liền trông thấy quỷ vật kia ở ngoài năm mươi mét, dù là Mục Trường Sinh kiến thức rộng rãi, tình cảnh này vẫn khiến trong lòng hắn chấn động, lửa giận bộc phát.
Đoạn đường này lại đây, Mục Trường Sinh từng có rất nhiều suy đoán, mà chờ đến lúc chân chính nhìn thấy, hắn mới biết sức tưởng tượng của hắn có bao nhiêu thiếu thốn, bởi vì quỷ con này, so với hắn trong tưởng tượng còn nhỏ hơn, thê lương.
Nó nhìn qua vẫn chưa tới hai tuổi, đứa bé ở cái tuổi này đại thể đều bị nuôi đến béo trắng, ngọc tuyết đáng yêu, đứa bé trước mắt này lại gầy trơ cả xương, màu da vàng như nghệ.
Trên người nó đã không nhìn ra nơi nào có thịt, cả người như khoác một bộ da bọc xương khô, bởi vì thân thể quá gầy quá nhỏ, đầu của nó nhìn qua liền lớn đến mức đặc biệt, trên người trên đầu có thật nhiều vết tích bị ánh mặt trời thiêu đốt, chỗ nghiêm trọng nhất thậm chí đã lộ ra xương cốt.
Mà đứa nhỏ này nhìn qua hoàn toàn không thèm để ý, nó nhào vào một cái thùng ra ngã lật ra trên đường, tay nhỏ như móng gà lăn qua lăn lại trong thùng rác, có khi là bánh mì hỏng người khác vứt, có khi là vỏ trái cây, có khi là đồ ăn thừa còn chứa trong túi nhựa… Này còn tính là tốt, còn có khi là một ít lá cây cây cỏ thậm chí là sâu chết, nó đều không để ý chút nào nhét vào miệng…
Động tác của nó cực kỳ nhanh, những thứ đó chỉ cần có thể cho vào miệng, nó cơ hồ không có nhai mấy lần liền nuốt trọn vào, giống như chậm một chút nữa nó sẽ bị chết đói…
Nó đúng là bị chết đói.
Từ sau khi đi đến thế giới này, Mục Trường Sinh tuy rằng ghét bỏ nơi này không khí không tốt, linh khí mỏng manh, thế nhưng bình tĩnh mà xem xét, thế giới này so với Đại Khánh thì hòa bình giàu có hơn, coi như là bình dân tầng thấp nhất, chỉ cần chịu công tác, đều có thể ăn đủ no mặc đủ ấm. Cho dù là cô nhi nhỏ yếu nhất cũng có thể có một nơi an thân. Trong thế giới như vậy, dĩ nhiên còn có người chết đói, điều này trong mắt Mục Trường Sinh cơ hồ là không thể tưởng tượng, hơn nữa nhìn bộ dáng đứa nhỏ này, nó hiển nhiên là trường kỳ bị đói bụng hành hạ.
Cha mẹ nó đâu? Lẽ nào không có ai biết, không có ai quản?
Quỷ vật cho dù có thể thực thể hóa, có thể chạm được đồ vật dương gian, cũng tuyệt đối không thể từ trong những thứ này lấy được dinh dưỡng, đó là quyền lợi người sống mới có thể hưởng thụ.
Sau khi quỷ vật nho nhỏ nhét vào rất nhiều đồ vật, bụng của nó rất nhanh liền phồng lên, mà chẳng được bao lâu thì xẹp xuống. Đồ vật này nọ bị nó ăn, toàn bộ đều biến mất. Nó không biết là chuyện gì xảy ra, hài tử nho nhỏ nhìn bụng cấp tốc dẹt xuống, cảm giác đói bụng đáng sợ lại một lần nữa cường liệt bao phủ tới, nó mờ mịt lật qua lật lại thùng rác, rốt cuộc tìm không được một chút thứ gì có thể cho vào miệng, liền dừng lại, nhìn đông nhìn tây, dường như tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Vừa quay đầu, đã nhìn thấy Mục Trường Sinh đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn nó.
Mục Trường Sinh lúc này mới nhìn rõ ngay mặt nó, hài tử gầy chỉ còn dư lại da tự nhiên không có chút nào đáng yêu, thậm chí có mấy phần khủng bố, thế nhưng Mục Trường Sinh có thể tưởng tượng ra, nếu khuôn mặt này mập lên, sẽ là một hài tử đáng yêu thảo hỉ. Thời điểm nó chết vẫn là đứa bé tỉnh tỉnh mê mê, trong hốc mắt chứa đôi mắt trong suốt ngây thơ, không có nửa phần oán hận tử vong cùng nhân thế.
Nhìn thấy Mục Trường Sinh, trên mặt đứa nhỏ lộ ra sợ hãi, nó hai tay chống thùng rác đứng lên, lảo đảo xoay người rời đi, e rằng trước khi chết nó mới vừa học được bước đi, cũng không nhanh cũng không phải rất vững vàng, không lâu lắm liền ngã sấp xuống, hài tử đã chết đi không cảm giác được đau đớn, ngã sấp xuống cũng không đứng lên, trực tiếp tay chân chấm đất ra sức bò về phía trước, tốc độ nó bò cũng không nhanh, thế nhưng so với bước đi chắc chắn hơn, ít nhất sẽ không ngã sấp xuống.
Mục Trường Sinh nhìn nó cho dù là bò, động tác so với hài tử bình thường cũng chậm hơn rất nhiều, trong lòng chua xót, không nhịn được nói: “Chờ đã.”
Một tiếng này như là nổ vang bên tai đứa bé kia, nó cả người run lên, rốt cục cũng ngừng lại, nhưng mà cảm giác được Mục Trường Sinh đến gần, nó không khống chế được mà cả người phát run, sợ hãi đến không dám nhìn hắn.
Mục Trường Sinh cật lực áp chế lại tâm lý phẫn nộ, e sợ cho tâm tình khiến khí tức trên người làm ảnh hưởng gây sợ hãi cho đứa bé này, đồng thời kéo kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười nhã nhặn nhất của hắn, một tay còn xoa đầu nhỏ của nó.
Bàn tay mang theo nhiệt độ mới vừa đụng tới đầu của đứa bé, tay hắn liền run rẩy, đầu nhỏ dưới tay lạnh đến mức như một khối băng.
Quỷ vật nho nhỏ cũng cả người run lên, nó sợ hơi thở đáng sợ của người trước mắt này.
Mục Trường Sinh thấy được nó run rẩy, thế nhưng hắn không có thả tay xuống, mà là không ngừng chậm rãi, dùng tần suất cố định một chút lại một chút vuốt ve, trong ánh mắt tràn đầy ôn hòa cùng động viên.
Không biết qua bao lâu, dường như phát hiện Mục Trường Sinh chỉ là một chút lại một dưới vuốt nó, cũng không có làm gì nó, tiểu quỷ vật run rẩy dần dần yếu đi, nó tuy rằng vẫn là sợ sệt, nhưng không có sợ hãi như vừa nãy, thậm chí lấy dũng khí lén liếc mắt nhìn Mục Trường Sinh một cái.
Khi tiểu quỷ vật chết mới một tuổi tám tháng, cũng không hiểu được nhận biết biểu tình người lớn, mà tiểu hài tử vô cùng mẫn cảm, nó rất dễ dàng đoán ra người trước mắt này đối với nó biểu đạt thân cận, là một người lớn rất hiền hòa!
Thân cận trong mắt đứa nhỏ bị Mục Trường Sinh nhận ra được, hắn tính thăm dò mà duỗi ra hai tay, thấy đứa nhỏ chỉ là run một cái mà không có sợ như vừa nãy, lập tức đem nó từ trên mặt đất bế lên.
Nhẹ giống như không có nửa phần trọng lượng.
Thời điểm đứa bé này cô độc thống khổ chết đi, có phải là cũng nhẹ như vậy? Tâm Mục Trường Sinh một trận thương tiếc, không chút do dự nào mà đem hài tử ôm vào trong lồng ngực.
Đem hài tử nho nhỏ ôm vào trong ngực, lại như trong mùa đông bỗng nhiên ôm lấy một khối băng lạnh, Mục Trường Sinh rùng mình một cái, hai tay vẫn không buông ra, vẫn dùng lực đạo đồng dạng như cũ đem đứa nhỏ này nhẹ nhàng che chở vào trong ngực.
Tiểu quỷ vật thực sự quá nhỏ, đối với tử vong căn bản không có khái niệm, nó thậm chí không biết mình đã chết, chỉ biết là đã cực kỳ lâu, không có ai như người lớn trước mắt yêu thương mà đem mình ôm. Nằm trong lồng ngực ấm áp của một người xa lạ, nó cực kỳ cao hứng, khuôn mặt khô gầy lộ ra nụ cười nho nhỏ.
Mục Trường Sinh cúi đầu nhìn nó, nhìn thấy nó hé miệng trong miệng nhỏ chỉ có hai cái răng nho nhỏ, không khỏi rút ra một cái tay nhẹ nhàng đem cái đầu nhỏ của nó ấn vào trong lồng ngực.
Mục Trường Sinh từ nhỏ đã có thể ghi nhớ, khi hắn vào lúc này, đã có chín chiếc răng, đệ đệ Trường Phong so với hắn lớn nhanh, vừa hé miệng có thể rõ ràng đếm được mươi một chiếc, mà đứa bé này…
Dựa vào khoan ngực ấm áp của một đại nhân xa lạ, tiểu quỷ vật hạnh phúc nheo mắt lại, cảm giác đói bụng vẫn luôn dằn vặt nó dường như cũng không còn, theo bản năng mà hướng trong lồng ngực của hắn rúc vào.
Mục Trường Sinh ôm chặt nó, trong đôi mắt nhất quán bình tĩnh ôn hòa giờ khắc này một mảnh tối tăm. Mục gia chủ yêu thích hài tử, Đại Khánh ít có người không biết.