Tối Cường Ngôn Linh Sư

Chương 88

Yêu linh nói: “Cẩn thận, ông ta muốn chạy trốn!”

Còn chưa dứt lời, sương mù màu đen nãy giờ phiêu phù phía trên thân thể Nhậm Thiên Lý chậm rãi tiêu tan, hóa ra linh hồn kia đã sớm trốn, lưu lại ở đây bất quá là tàn ảnh.

Ứng Thiên đang muốn truy, lại nghe Mục Trường Sinh nói: “Yên tâm, lão không trốn được.”

Đúng như dự đoán, cũng không lâu lắm, linh hồn màu đen kia từ một nơi khác nhẹ bay lại đây.

“Vùng không gian này hiện tại đã do tôi chưởng quản, ông ta tất nhiên là trốn không được.” Dứt lời, Mục Trường Sinh đưa tay ra, linh hồn kia liền hóa thành một sợi dây nhỏ bị Mục Trường Sinh thu vào trong tỏa hồn khí.

Mục Trường Sinh dùng hồn khí từ trước đến giờ là hạt châu vô sắc trong suốt, nhìn qua bên ngoài như đứa nhỏ chơi pha lê châu, linh hồn kia sau khi bị bắt vào, lập tức khiến hạt châu trong suốt biến thành đen kịt.

Mục Trường Sinh cẩn thận thu tỏa hồn khí, dự định chờ sau khi đi ra ngoài hỏi lại rõ ràng lai lịch linh hồn kia. Tầm mắt buông xuống, đã nhìn thấy Nhậm Thiên Lý nằm ở trên mặt tuyết không rõ sống chết. Sau khi chữa khỏi vết thương trên người Nhậm Thiên Lý, liền đánh thức cậu.

Nhậm Thiên Lý bị mặt đất lạnh như băng đông tỉnh, mơ hồ mở mắt ra, đã thấy mấy người đứng xung quanh vây xem cậu, lập tức bị dọa sợ hết hồn.

Cậu dường như cũng không quen biết Triệu Thành An và Quý Trạch, chỉ cùng Ứng Thiên và Túc Thanh Nguyên chào hỏi.

Ứng Thiên nhưng không có đáp lại, chỉ là ánh mắt kỳ quái đánh giá trên dưới cậu, khiến Nhậm Thiên Lý cảm thấy vô cùng quẫn bách, nhưng cậu nói ra bảo Ứng Thiên đừng nhìn nữa được, cũng may thái độ Túc Thanh Nguyên vô cùng ôn hòa, làm cho cậu thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Đợi đến khi quay đầu muốn chào hỏi Mục Trường Sinh, mắt lại đối diện hai huynh đệ cơ hồ giống nhau như đúc. Nhậm Thiên Lý bối rối một hồi lâu, mới từ việc tóc dài ngắn phán đoán ra ai là Mục Trường Sinh, Mục Trường Sinh nhìn qua có chút lạnh nhạt, mà kì thực tính tình rất tốt, cậu cũng không câu nệ như vậy, vội vã hô: “Mục ca.”

Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, thấy nơi này đất trời ngập tràn băng tuyết còn đang có tuyết rơi, cho dù trên người không cảm thấy lạnh cậu cũng theo bản năng rụt vai lại, có chút chần chờ hỏi Mục Trường Sinh nói: “Mộc ca, nơi này là nơi nào? Chúng ta làm sao… Lại ở chỗ này?”

Nghe danh xưng này, mặt Ứng Thiên đen xì.

Mục Trường Sinh ngược lại cũng không ngại, hắn vốn cũng không biết “Mục ca” và “Mộc ca” khác nhau, nghe vậy thuận miệng nói nói: “Nơi này là một tiểu không gian do một vị trận pháp đại sư họ Diêm mấy trăm năm trước sáng tạo ra. Chúng ta bây giờ chuẩn bị đi ra, cậu có vấn đề gì, chờ sau khi ra hãy nói đi!”

Nhậm Thiên Lý lập tức gật gật đầu. Nhìn thấy Mục Trường Sinh mở miệng gọi ra cửa, cậu nhìn xung quanh một chút, trước sau không thể nào hiểu được tiểu không gian và vân vân Mục Trường Sinh mới vừa nói, không thể làm gì khác hơn là cùng mọi người cùng nhau đi ra ngoài.

Ở trong không gian vẫn luôn là thể giới tuyết trắng phiêu phiêu, đất trời ngập tràn băng tuyết, vừa đi ra khỏi không gian kia, lập tức bước vào thế giới giữa mùa hè.

Cửa lớn kết giới sau lưng mọi người mới vừa đóng, yêu linh đứng ở bên người Túc Thanh Nguyên bỗng nhiên ngã xuống.

Túc Thanh Nguyên tay mắt lanh lẹ đem người ôm vào trong ngực, nhìn bộ dáng hai mắt y nhắm nghiền, vui sướng vì mất mà lại được lập tức bị lo lắng cùng khủng hoảng thay thế.

Hắn sốt ruột nhìn người trong ngực, hỏi một tràng: “Anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi… Đến cùng làm sao vậy?”

Có lẽ mấy câu nói của hắn có tác dụng, người trong ngực rốt cục chậm rãi mở mắt ra.

Triệu Thành An vừa mở mắt ra, liền đối mặt với đôi mắt lo lắng thân thiết của Túc Thanh Nguyên, mà chính anh đang dựa vào trong lồng ngực đối phương… Cho dù không biết xảy ra chuyện gì, mà có thể được đến đãi ngộ như vậy vẫn khiến cho Triệu Thành An trong phút chốc thụ sủng nhược kinh.

Về phần tại sao là phút chốc? Bởi vì Túc Thanh Nguyên tại một khắc khi anh mở mắt kia liền buông lỏng tay ra, làm cho Triệu Thành An thân thể còn chưa có khôi phục như cũ té mạnh xuống đất.

Triệu Thành An:…

Anh bất đắc dĩ từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, có lòng muốn hỏi một câu chuyện gì xảy ra. Đã thấy Túc Thanh Nguyên đầy mặt xin lỗi nói: “Xin lỗi, mới vừa rồi là bần đạo thất lễ.”

Triệu Thành An nhìn dáng vẻ Túc Thanh Nguyên trên mặt tràn đầy thành khẩn áy náy nhưng sâu trong đáy mắt trước sau vẫn che đậy một tầng đau buồn, không thể làm gì khác hơn là đem nghi hoặc đè xuống, nói: “Không sao, tôi còn chưa cảm tạ Túc đạo trưởng đưa tôi bình an ra ngoài.”

Túc Thanh Nguyên lễ phép cười cười, nụ cười có chút miễn cưỡng.

Ứng Thiên từ phía sau vỗ vỗ vai Túc Thanh Nguyên.

Vào lúc này là giữa trưa, mấy người đi thẳng một đường từ trong rừng cây đi ra, liền gặp được Tả Tư Phục và Lục lão vẫn cứ canh giữ ở bên kia bờ sông chờ người.

Vì để được thấy pháp khí trong truyền thuyết đầu tiên, Lục lão đã ở chỗ này chờ gần hai ngày, lúc này nhìn thấy đám người Mục Trường Sinh từ trong rừng cây đi ra, ông tất nhiên là mừng rỡ, vội vã hướng bờ bên kia hô: “Mấy đứa nhóc mau qua đây, trực tiếp qua, thủy quỷ nơi này đều biến mất.”

“Biến mất?” Mục Trường Sinh liếc mắt nhìn mặt nước u lục yên tĩnh, xác thực đã không cảm giác được một tia hơi thở không rõ.

Lúc này trên mặt sông đã được người bắc lên một chiếc cầu phao, bọn họ từng người từng người đi qua, quả nhiên không lại nhìn thấy thủy quỷ lúc trước.

Quý Trạch liếc nhìn Vọng Hư Kính trong ngực Mục Trường Phong một cái, hỏi: “Em biết thủy quỷ nơi này vì sao không có sao?”

Mục Trường Phong nói: “Biết nha, cái gương nhỏ nói đó không phải thủy quỷ, là chủ nhân đời trước của nó từ Ma giới dẫn tới ma khí, chính là vì phòng ngừa người ngoài qua sông tiến vào rừng cây. Nhưng là bây giờ trong rừng cây đã bị người tiến vào, kết giới bị người phá, không gian cũng thay đổi thành em… anh của em, thủy quỷ đó tất nhiên đã vô dụng, vì vậy sẽ không còn!”

Quý Trạch nghi hoặc, “Vọng Hư Kính nói?”

Mục Trường Phong đến: “Đúng vậy, nó có khí linh.”

Lý do đơn giản như vậy, khiến Quý Trạch phát hiện ra mình nghĩ quá nhiều, lại đi liên tưởng ra kết quả là một đại âm mưu muốn đem ra bàn luận phải lườm một cái.

Mục Trường Phong vừa nhìn cực kỳ kinh ngạc, “Không nghĩ tới anh vậy mà sẽ trợn trắng mắt. Trước đây anh không phải nói động tác này vô cùng không văn nhã sẽ tổn hại hình tượng sao?”

Quý Trạch nghe vậy khóe miệng nhếch lên, đôi mắt hẹp dài có chút nguy hiểm nheo lại, âm thanh trầm thấp, “Những ngày em không ở đây những thứ anh học được còn nhiều hơn, em có muốn thử một chút hay không.”

Mục Trường Phong nhìn bộ dáng này của anh, đột nhiên phá lên cười ha ha: “Ha ha, nói một chút, bộ dáng bá đạo tổng tài tà mị cuồng quyến này là từ trong bộ phim truyền hình nào học được?” Cậu thấy Quý Trạch mặt đầy phiền muộn, tuy rằng cười đến bụng đều đau nhưng vẫn là an ủi mà vỗ vỗ vai anh, nói: “Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh cho là em không biết anh là dạng gì sao? Sau này cũng không nên giả dạng này cười chết ta rồi ha ha…”

Quý Trạch:…

Không qua bao lâu mọi người đều đi qua sông.

Lục lão vội vã vồ tới, bám vào ống tay áo Mục Trường Sinh hỏi: “Vọng Hư Kính đâu? Ở nơi nào, nhanh để ông xem một chút.”

Mục Trường Sinh nhìn về phía phía sau, nói: “Trường Phong, lại đây.”

Mục Trường Phong đang cười đến nghiêng nghiêng ngửa ngửa nghe huynh trưởng gọi mình, tiếng cười lập tức dừng lại, nói thật, tuy rằng đã sớm biết mình có ca ca, cũng bởi vì nguyên do huyết thống liên kết bản năng có cảm giác thân cận, thế nhưng khi Mục Trường Phong đối mặt Trường Sinh, vẫn có một tí tẹo câu nệ, đặc biệt là người ca ca này còn là một Ngôn Linh Sư có thể mở miệng thành phép.

Cậu hơi nghi hoặc một chút đi tới, lại bị Mục Trường Sinh dẫn qua gặp một ông già đứng ở bên cạnh hắn.

“Lục lão, đây là đệ đệ cháu, Trường Phong.”

Mục Trường Phong lập tức cười chào hỏi, “Chào ngài, Lục lão.”

Lục lão nhìn một chút Mục Trường Phong nụ cười rực rỡ, rồi nhìn Mục Trường Sinh thần sắc có chút lạnh nhạt, đầy mặt hòa ái gật đầu nói: “Chào cháu, hai huynh đệ các con lớn lên thật giống a.”

Mục Trường Phong cười hắc hắc hai tiếng, nói thật, tuy rằng người khác thoạt nhìn cảm thấy bọn họ rất giống, thế nhưng chính cậu lại cảm thấy chính mình và Trường Sinh cũng không như thế.

Bắt chuyện xong, Lục lão lập tức nói: “Rồi, nghe nói Vọng Hư Kính ở trong tay con, con có thể hay không để cho lão già ta chiêm ngưỡng một chút hào quang viễn cổ pháp khí?”

Mục Trường Phong vừa nghe như thế, không chút do dự đem gương nhỏ treo bên hông đưa qua, “A, lão nhân gia ngài cứ việc xem.” Ngược lại Vọng Hư Kính đã nhận cậu làm chủ, người khác muốn cướp cũng cướp không được. Coi như thực sự có người muốn cướp…Cậu hiện tại cũng coi như là có chỗ dựa, ai dám cướp liền gọi ca mở miệng đem người đó biến thành con sên!

Lại nói, ngôn linh có thể đem người biến thành con sên sao? Tâm Mục Trường Phong vừa có ý nghĩ này ngay lập tức liền nói cùng Mục Trường Sinh.

Nghe Mục Trường Phong nói câu này, sắc mặt Mục Trường Sinh có chút quái lạ, “Có thể thì có thể, bất quá đem người biến thành con sên cũng quá…” Thất đức.

Mục Trường Phong hỏi: “Quá cái gì?”

Mục Trường Sinh dừng một chút, nói: “Quá thú vị.”

Mục Trường Phong nhất thời cảm thấy hài lòng.

Chỉ có Lục lão cầm Vọng Hư Kính to bằng bàn tay, như gương trang điểm của nữ nhân đầy mặt xoắn xuýt.

Một bên khác, Quý Trạch nói với Tả Tư Phục: “Báo tin về thủ đô, nói là lấy được Vọng Hư Kính, thế nhưng nó nhận Trường Phong là chủ.”

Tả Tư Phục nói: “Nhận Trường Phong là chủ? Cậu ta thức tỉnh rồi?”

Quý Trạch gật đầu, cười nói: “Không sai, cậu ấy nói cậu ấy thức tỉnh năng lực hình như là có thể ngự sử các loại pháp khí, cho nên Vọng Hư Kính chủ động nhận là chủ.”

Tả Tư Phục nói: “Vậy thì tốt quá.” Hắn tự đáy lòng vì Quý Trạch cao hứng, “Như vậy nhà cậu cũng sẽ không bao giờ có người phản đối các cậu ở cùng một chỗ.”

Quý Trạch trong lòng cũng hết sức cao hứng, đôi môi luôn tự nhiên nhếch lên mang ý cười lúc này hận không thể ngoác đến mang tai, “Không thèm nghe cậu nói nữa, tôi đi tìm Trường Phong.”

Nói xong xoay người rời đi.

Tả Tư Phục nhìn chằm chằm bóng lưng anh một hồi, lắc đầu một cái tiếp tục an bài thủ hạ thu dọn đồ đạc đi.

—— hai ngày sau

Cuối cùng cũng trở lại nhà trọ, Mục Trường Phong đầu tiên là nấu vài bát mì, sau đó tìm điện thoại di động sảng khoái xoát xoát xoát, vẫn luôn xoát đến chín giờ tối, cậu mới nằm dài trên giường, nằm trên giường lớn mà cậu quen thuộc, lăn lộn đến cả người đều cảm thấy được sảng khoái, ở phía trên lăn qua lăn lại lăn đến mấy lần mới thích ý chậm rãi xoay người.

Cả quá trình này, Mục Trường Sinh vẫn đứng ở cửa nhìn cậu.

Nhìn thấy bộ dáng cậu ở trên giường lăn qua lăn lại cả cái bụng đều lộ ra ngoài, ánh mắt Mục Trường Sinh lộ ra mấy phần mềm mại, hỏi cậu: “Đệ cảm thấy, ở đây so với tại Mục gia thoải mái hơn có đúng không?”

“Đó là đương nhiên.” Mục Trường Phong bật thốt lên, nói xong mới hậu tri hậu giác mà ý thức được người hỏi cậu lời này chính là Mục Trường Sinh.

Cậu có chút áy náy mà nhìn Mục Trường Sinh đứng ở cửa, lúng túng đến không biết nên nói cái gì. Cho dù thần kinh có thô hơn nữa, cậu cũng biết câu nói này nói ra không quá thỏa đáng, đặc biệt là đối với một vị huynh trưởng ngày ngày mong nhớ đệ đệ.

“Cái kia, chín giờ rưỡi, chúng ta… Ngủ ngon?” Mục Trường Phong tính thăm dò nói với Mục Trường Sinh.

Mục Trường Sinh gật đầu, quay người rời đi, Mục Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ còn chưa có xả hơi xong, cậu nháy mắt một cái, nhìn thấy Mục Trường Sinh lại đứng ở cửa, trong tay hắn còn cầm một cái chăn mỏng, cứ như vậy ôm đi vào.

Mục Trường Phong nháy mắt mấy cái, nghi ngờ nói: “Ca?” Cậu nhìn một chút chăn mỏng trong tay hắn.

Mục Trường Sinh đem chăn bỏ lên giường Trường Phong, như là chuyện đương nhiên mà nói: “Ca tối hôm nay cùng đệ ngủ.”

Mục Trường Phong:…

Nè… Đùa gì thế?
Bình Luận (0)
Comment