Tô Tín đi tới chỗ Tây Cương Mật Tông làm gì, Phương Cửu Nguyên không biết, hắn đã âm thầm phát tán lời đồn.
Phương Cửu Nguyên suy nghĩ rất đơn giản, Đại Uy Thiên Long tự sánh ngang thế lực đỉnh cấp trên giang hồ, mà bây giờ Tây Cương Mật Tông liên hợp với nhau, uy thế của bọn họ sẽ mạnh hơn nữa.
Tô Tín đánh Trì Minh Thượng Sư trọng thương, hành động này tương đương đánh vào mặt Tây Cương Mật Tông, hơn nữa Phương Cửu Nguyên hắn đang âm thầm châm ngòi, nếu người Tây Cương Mật Tông không thù địch Tô Tín, như vậy bọn họ đừng truyền đạo gì nữa, quay trở lại Tây Cương cho xong.
Chỉ có điều rất đáng tiếc, vấn đề này phát triển vượt qua dự kiến của Phương Cửu Nguyên, từ lần trước Tô Tín gặp mặt người Tây Cương Mật Tông, những người Mật Tông kia không có làm xằng bậy trong Thịnh Kinh thành, ngược lại còn vô cùng thành thật, giống như buông tha truyền đạo trong Thịnh Kinh thành.
Biến hóa như thế làm các công hầu Đại Chu trong Thịnh Kinh thành líu lưỡi, nội tâm nói thầm Tô đại nhân không hổ là Tô đại nhân, thái độ rất cường thế, ngay cả Tây Cương Mật Tông cũng phải nhượng bộ lui binh.
Sau khi Phương Cửu Nguyên nghe tin tức, hắn ngã xuống đất.
Hắn tính toán tất cả nhưng không tạo thành chút tổn thương cho Tô Tín, việc này càng làm nội tâm Phương Cửu Nguyên cảm thấy uất hận.
Lúc này, bên cạnh hắn có một tên tâm phúc hỏi:
- Đại nhân, còn tiếp tục phát tán lời đồn hay không?
Phương Cửu Nguyên nhìn hắn như nhìn thằng ngu, tên võ giả kia hiểu ra, hắn vội vàng nói:
- Đại nhân, ta đã hiểu, ta sẽ bảo những người kia rút đi.
Phương Cửu Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói:
- Đã thành khí hậu!
Tô Tín tiến bộ quá nhanh, nhanh đến mức hắn không thể tưởng tượng nổi.
Hiện tại hắn còn có dũng khí âm thầm tính toán Tô Tín, có dũng khí chơi thủ đoạn với Tô Tín, nhưng chờ qua vài năm nữa, hắn nhất định không có dũng khí đấu với Tô Tín.
Lúc này Tô Tín đã không quan tâm tới thủ đoạn mờ ám của Phương Cửu Nguyên, hắn chỉ có thể sử dụng thủ đoạn nhỏ, cũng không tạo thành tổn thương thực chất lên mình.
Hiện tại Tô Tín đang tập trung lực chú ý vào người Thiếu Lâm tự.
- Lão Hoàng, đi tìm một ít người phát tán tin tức trong Thịnh Kinh thành, nói trong tay ta có phật cốt xá lợi của cường giả Chân Vũ cảnh lưu lại, Tây Cương Mật Tông hiện tại thành thật trong Thịnh Kinh thành là vì ta nguyện ý cho bọn họ mượn phật cốt xá lợi tu hành ba ngày.
Tô Tín phân phó một câu.
- Chân Vũ cảnh!
Hoàng Bỉnh Thành sợ hãi kêu lên một tiếng.
Tuy hắn không biết phật cốt xá lợi là cái gì, nhưng phàm thứ liên quan đến Chân Vũ cảnh đều không đơn giản.
Tô Tín nói kế hoạch của mình cho Hoàng Bỉnh Thành nghe một lần, nhưng Hoàng Bỉnh Thành do dự nói:
- Lão đại, vì sao không trực tiếp phát tán tin tức tại Hà Nam đạo? Nếu bọn họ nghe được tin tức như vậy, có lẽ bọn họ sẽ chạy tới nhanh hơn.
Tô Tín lắc đầu nói:
- Làm như vậy quá tận lực, người Thiếu Lâm tự không phải kẻ ngu ngốc, tại sao nơi khác không truyền ra tin tức, hết lần này tới lần khác lại bị Thiếu Lâm tự bọn họ nghe thấy tin tức đầu tiên, bất cứ người nào cũng cảm thấy không đúng.
- Đầu tiên phải khuếch tán tin tức trong Thịnh Kinh thành, sau đó từ Thịnh Kinh thành truyền vào Hà Nam đạo, bởi như vậy mới chân thật một ít.
- Huống hồ tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, ta còn muốn mượn cơ hội truyền tin tức về phật cốt xá lợi ra ngoài, từ đó Thiếu Lâm tự mới mắc câu.
Hoàng Bỉnh Thành gật đầu, hắn lập tức phân phó thủ hạ làm việc.
Tô Tín nói như thế nào cũng ngồi trên vị trí tứ đại thần bộ thời gian dài như thế, sau khi Hoàng Bỉnh Thành tới nơi này, Tô Tín đã phân phó Hoàng Bỉnh Thành nuôi dưỡng một đám tâm phúc, những người này chỉ thuần phục một mình Tô Tín, sau đó mới có thể thuần phục triều đình, những chuyện mờ ám này giao cho bọn họ xử lý, Tô Tín cũng không sợ tin tức tiết lộ ra ngoài.
Hoàng Bỉnh Thành truyền tin tức ba ngày, không tới ba ngày đã truyền khắp Thịnh Kinh thành, dù sao Thịnh Kinh thành chỉ lớn bao nhiêu đó, tin tức bình thường sẽ truyền đi trong một ngày, tin tức này truyền đi trong ba ngày là vì nó ẩn chứa quá nhiều tin tức trọng yếu.
Cường giả Chân Vũ cảnh lưu lại phật cốt xá lợi, nghe thế nào cũng có cảm giác đây là chuyện lớn.
Nhưng đối với võ giả không tu hành công pháp Phật đạo thì nó không có chút tác dụng gì, mọi người chỉ cảm thấy thú vị mà thôi.
Về phần Tô Tín giao dịch với Mật Tông càng như vậy, ban đầu bọn họ ngạc nhiên tại sao Mật Tông lại nhượng bộ, dù sao Tô Tín mạnh, lực ảnh hưởng trong Thịnh Kinh thành rất lớn, nhưng Mật Tông không sợ hắn mới đúng..
Phải biết rằng Mật Tông hiện tại đang hợp tác với bệ hạ, Tô Tín cũng không dám triệt để trở mặt với Mật Tông, dù sao Tô Tín không thể mượn lực lượng triều đình.
Cho nên trên lực lượng, kỳ thật Mật Tông còn mạnh hơn Tô Tín rất nhiều, nhưng lần này Mật Tông bắc thượng đã phái vài thượng sư Dương Thần cảnh đến đây.
Đối với bọn họ đây chỉ là giao dịch mà thôi.
Không người Đại Chu nào nói Tô Tín không phải, cũng không phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục gì đó, bởi vì chỉ cần người có đầu óc đều biết Tô Tín làm như vậy mới là chính xác.
Nhưng Tô Tín cho người ta ấn tượng vô cùng cường thế, nhưng cường thế cũng phải xem đối tượng là ai, lúc nào.
Trong tình huống như thế, nếu Tô Tín còn cường thế đến cùng với Tây Cương Mật Tông, bởi vì một chút chuyện nhỏ biến thành đại thù sinh tử, khi đó Tô Tín cũng không phải là Tô Tín, không ai tin tưởng hắn ngu ngốc như vậy.
Hiện tại hắn cho mượn phật cốt xá lợi đổi lấy Mật Tông tuân thủ quy củ trong Thịnh Kinh thành, đó mới là phong cách hành sự của Tô Tín, dùng cái giá nhỏ nhất đổi lấy lợi ích lớn nhất.
Cho nên chuyện này không tạo thành sóng lớn trong Thịnh Kinh thành, mấy ngày qua, có một ít công hầu Đại Chu và cường giả quân đội cầu kiến Tô Tín.
Lần này người tới có tu vi Hóa Thần cảnh, có Dung Thần cảnh, Tô Tín chỉ nhận một người, đó chính là Đại tổng quản Long Vũ quân Tề Phi Dương.
Trong công hầu Đại Chu chỉ gặp Vinh Quốc công Trịnh Huyền Thành, vị quốc công này có thực lực không tồi, tu vi Dung Thần cảnh đỉnh phong, hắn xem như mấy người mạnh nhất trong công hầu Đại Chu.
Trọng yếu nhất hắn còn trẻ, năm nay chỉ mới hơn trăm tuổi mà thôi.
Ngày bình thường hắn là quốc công Đại Chu, nhưng kỳ thật hắn không giống đám sâu mọt chỉ biết ăn nằm chờ chết, hắn còn là cường giả trong Hoàng Gia Cung Phụng Đường, lần trước Tô Tín ra tay tiêu diệt Thanh Thành kiếm phái cũng có vị Vinh Quốc công này tham dự, chỉ có điều hắn không nói nhiều với Tô Tín mà thôi.
Những người này cùng tới thăm, Tô Tín cũng đoán được bọn họ có ý gì, nhưng trên mặt không lộ ra thái độ gì, hắn chỉ cười nói:
- Tề tổng quản, Vinh Quốc công, mời các vị vào.
Đám đông tiến vào trong phòng khách, Tô Tín an bài người dâng trà.
Vinh Quốc công cười nói:
- Nói thật ta ngưỡng mộ Tô đại nhân đã lâu, chỉ có điều lần trước tiêu diệt Thanh Thành kiếm phái chính là đại sự, cho nên cũng không có thời gian trãnh nói với Tô đại nhân quá nhiều, quả nhiên rất đáng tiếc.
Vài tên công hầu Đại Chu Hóa Thần cảnh cũng lấy lòng Tô Tín, dáng vẻ rất nịnh nọt.
Tô Tín uống một ngụm trà, nói:
- Vinh Quốc công khách khí, Lục Phiến Môn ta cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, quốc công nghĩ đến lúc nào, tại hạ sẽ quét dọn giường chiếu đón tiếp.
Song phương lá mặt lá trái vài câu, lúc này Tề Phi Dương mở miệng nói:
- Tô đại nhân, chúng ta xem như người quen, kỳ thật ta tới đây là có việc muốn nhờ.
Tô Tín đặt chén trà xuống hỏi:
- Ah? Tề tổng quản có chuyện gì cứ việc nói thẳng là được.
Tề Phi Dương xem như người quen với Tô Tín, hơn nữa hắn cũng xuất thân quân đội, không giống Vinh Quốc công dong dài cả buổi còn chưa nói vào chính đề.
Tề Phi Dương cao giọng nói:
- Nghe nói trong tay Tô đại nhân ngươi có một viên phật tông xá lợi cường giả Chân Vũ cảnh phật tông lưu lại, ta có vài tên thủ hạ tu hành công pháp Phật tông, cho nên muốn mượn phật cốt xá lợi trong tay Tô đại nhân tu luyện vài ngày.
Nghe Tề Phi Dương nói như vậy, Vinh Quốc công cũng không che giấu, hắn nói thẳng:
- Mục đích chúng ta tới đây cũng giống với Tề tổng quản.
- Công pháp tu luyện của chúng ta có vài phần quan hệ với Phật tông, nếu có thể mượn phật cốt xá lợi tu luyện sẽ trợ giúp gia tăng tu vi của chúng ta.
Võ giả Đại Chu nhiều như thế, hơn nữa xuất thân rất phức tạp, có tu hành công pháp Đạo môn, cũng có tu luyện công pháp Phật tông, thậm còn tu hành công pháp ma đạo.
Chỉ có điều những võ giả Đại Chu này xuất thân lùm cỏ, bọn họ tu hành công pháp Phật tông lại không liên hệ gì với Thiếu Lâm tự, mà là xuất thân từ thượng cổ Phật tông.
Phật tông vào thời kỳ thượng cổ không chỉ có một nhà Thiếu Lâm tự, mà là có rất nhiều truyền thừa, số lượng truyền lưu đến bây giờ không ít, nhưng Phật tông hiện tại chỉ còn một nhà Thiếu Lâm tự độc tôn, các truyền thừa Phật tông khác tại Trung Nguyên ảm đạm thất sắc.
Đối với những võ giả khác mà nói, phật cốt xá lợi chỉ là thứ kỳ lạ, lại có hấp dẫn trí mạng với đám người Vinh Quốc công chuyên tu hành công pháp Phật tông.
Chỉ cần có thể mượn phật cốt xá lợi tu hành vài ngày, tu vi của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều.
Tô Tín cười nói:
- Các vị đều là đồng liêu Đại Chu, đương nhiên tại hạ sẽ không cự tuyệt.
Nói xong, Tô Tín cầmphật cốt xá lợi trong túi giới tử ra ngoài, ngay sau đó phật quang vạn trượng bao phủ gian phòng, ánh mắt đám người Vinh Quốc công lộ ra vẻ kích động.
Quả thật là phật cốt xá lợi của cường giả Chân Vũ cảnh lưu lại!
Đám người Vinh Quốc công chắp tay nói với Tô Tín:
- Đa tạ Tô đại nhân cao thượng, từ nay về sau nếu có việc gì cần dùng tới ta, chúng ta nhất định sẽ không từ chối!
Nói thật đám người Vinh Quốc công không nghĩ tới Tô Tín đáp ứng thống khoái như vậy.
Dù sao đồn đãi Tô Tín cho Mật Tông mượn phật cốt xá lợi tu hành ba ngày mới đổi lấy bọn họ tuân thủ quy củ của Tô Tín trong Thịnh Kinh thành, hiện tại bọn họ phải xuất ra trả giá thế nào?
Thậm chí trước khi tới bọn họ đã nghĩ xong, chỉ cần Tô Tín đưa ra yêu cầu không quá phận, bọn họ đều đáp ứng, nhưng không nghĩ tới Tô Tín hào phòng như vậy, hắn không có yêu cầu gì cũng giao phật cốt xá lợi cho bọn họ..
Trên giang hồ đều đồn đãi Tô Tín làm việc thủ đoạn tàn nhẫn, tâm cơ thâm trầm, huống hồ bản thân Lục Phiến Môn không có quan hệ gì với các công hầu Đại Chu bọn họ, cho nên ngày bình thường bọn họ chỉ có thể đứng xa nhìn Tô Tín.
Không nghĩ tới hôm nay xem ra, Tô Tín làm việc rất đại khí.