Khi Tô Tín biết Khương gia thành Lạc Nham gia nhập Thần Đạo Minh, trước mắt người của Thần Đạo Minh nhiều như vậy, có thể nhận ra là thế lực cai quản số một Lương Châu, hắn phải làm gì đây? Thu thập toàn bộ ư?
Không phải Tô Tín xem thường Thần Đạo Minh, mà thật sự bây giờ Thần Đạo Minh chưa có tư cách này.
Chuyện tu thần của Thần Đạo Minh, khẩu hiệu phổ độ chúng sinh, còn có thể lừa gạt những võ giả lang thang bình thường, nhưng muốn mọi thế lực võ lâm ở Lương Châu đều gia nhập Thần Đạo Minh của hắn, chắc chắn đây là điều không thể.
Hơn nữa ở Lương Châu còn có Hoàng Tuyền giáo, là một trong Cửu Ngục Tà Ma. Thế lực của Hoàng Tuyền giáo không yếu, trong tông môn có mấy người là cảnh giới Dung Thần tọa trấn, với thực lực hiện tại của Thần Đạo Minh thì tuyệt đối không thể địch lại.
Nhưng Tô Tín cũng không hỏi nhiều, hắn chỉ muốn xem thử cuối cùng thì Thần Đạo Minh này đang muốn làm cái gì.
Lúc này, những vị gia chủ và chưởng môn cũng nhìn thấy người ngồi bên cạnh Tả Vô Cương.
Y phục đen tuyền, đeo mặt nạ, vị này chính là Sở Giang Vương, cường giả Địa Phủ, trước đó đã gây náo động lớn ở phủ Lũng Nam.
Tả Vô Cương cười to nói:
- Các vị, trước đó ta đã nói, không nên suy nghĩ bi quan như vậy, chưa chắc lần này Thần Đạo Minh chúng ta sẽ thua.
Hiện tại, ta đang muốn lôi kéo Sở Giang Vương, cường giả Địa Phủ, mấy vị đường chủ đều đang ra sức lôi kéo cường giả ngoài Thần Đạo Minh, nếu thêm một người liên thủ, có thể chúng ta sẽ thống nhất toàn bộ sức mạnh ở võ lâm Lương Châu!
Dựa vào một nửa sức mạnh của Lương Châu, chẳng lẽ còn sợ không đối phó nổi Anh Hùng Hội ư?
Tô Tín nhướng mày, sao lại liên quan đến Anh Hùng Hội rồi?
Đương nhiên Tô Tín biết Anh Hùng Hội trong Thiên Hạ Thất bang, đó là một trong những bang phái đứng đầu võ lâm chính đạo.
Nói nghiêm chỉnh thì Thiên Hạ Thất bang cũng không tính là tông môn chính đạo, những cũng không thể xem là tông môn ma đạo.
Đa phần Thiên Hạ Thất bang đều có xuất thân từ dân gian, mỗi đời đều có mấy anh hùng hào kiệt xây dựng thế lực chiếm cứ một phương, ví dụ như minh chủ Tranh Kiếm Minh, Địch Kinh Phi.
Nhưng Thiên Hạ Thất vẫn không giống với các bang phái lớn khác trên giang hồ. Cho nên trong các thế lực lớn trên giang hồ, Thiên Hạ Thất bang là nơi thường xuyên thay đổi nhất, thậm chí truyền thừa hai hay ba trăm năm cũng không giữ gìn được.
Trong Thiên Hạ Thất bang chỉ có Anh Hùng Hội là ngoại lệ.
Khoảng chín trăm năm trước, khi đó thiên hạ đại loại, ngày đó Đại Tấn còn chưa thống nhất thiên hạ, chiến loại diễn ra khắp nơi, cũng là thời điểm suy thoái nhất của võ lâm Trung Nguyên.
Khi đó Kim Trướng Hãn Quốc có ý đồ muốn tranh giành Trung Nguyên, đụng phải Anh Hùng Hội, cường giả cảnh giới Chân Vũ "Mạc Vong Thiên Hạ" " Mạc Thanh một mình cưỡi ngựa xâm nhập vào thảo nguyên ám sát quốc sư Tát Cách Nhĩ của Kim Trướng Hãn Quốc. Tự hủy cảnh giới Chân Vũ, không chỉ kéo đệ nhất cường giả thảo nguyên xuống địa ngục, mà còn mang theo hơn vạn binh mã của Kim Trướng Hãn Quốc chôn cùng. Khiến Kim Trướng Hãn Quốc bị thương nguyên khí lớn, mất mấy trăm năm mới có thể miễn cường phục lại.
Theo Tô Tín biết, lực phá hoại của cường giả Chân Vũ không khác với vũ khí hạt nhân là mấy. Nếu một cường giả cảnh giới Chân Vũ liều mạng, thậm chí còn có thể làm bị thương nguyên khí một nước, có thể tưởng tượng được uy lực thế nào.
Mặc dù, sau chuyện này Anh Hùng Hội cũng bị tổn thất, thế nhưng dù sao đi nữa thì Mạc Thanh cũng tử trận vì võ lâm Trung Nguyên. Cho nên thực lực của Anh Hùng Hội vẫn còn kém xa Thiếu Lâm Tự, trên thực tế lại là một trong những chính đạo đứng đầu võ lâm Trung Nguyên, ngay cả Thiếu Lâm Tự cũng phải tán dương.
Nhưng sau này, thanh thế của Anh Hùng Hội đã có chút xuống dốc, mặc dù lúc trước Mạc Thanh có ân với toàn bộ võ lâm Trung Nguyên. Dù sao cũng đã trải qua chín trăm năm, những cường giả cùng thời với Mạc Thanh đã sớm chết hết, có ân tình nào kéo dài lâu như vậy ư?
Thực tế mà nói, trên giang hồ vẫn lấy thực lực để nói chuyện, cho nên bây giờ Anh Hùng Hội chỉ là một danh hiệu dễ nghe, thật ra Thiên Hạ Thất bang cũng chỉ có thể xem là thế lực hạng trung trên giang hồ mà thôi.
Lúc này, Tô Tín thản nhiên nói:
- Tả Minh chủ, ta cần một lời giải thích, vì sao cuối cùng lại thành liên quan đến Anh Hùng Hội vậy?
Tả Vô Cương cười nói:
- Sở Giang Vương không cần phải gấp, ta sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng.
Nói xong, Tả Vô Cương lập tức vung tay lên, một vị đường chủ cảnh giới Dung Thần đi tới, dâng lên một mảnh da thú có văn tự kỳ lạ.
Tả Vô Cương nói:
- Lúc trước vị này là gia chủ Khương gia, Khương Cửu Thần, bây giờ lại là đường chủ của Thần Đạo Minh chúng ta.
Sở Giang Vương muốn tấm da thú kia của Khương gia, nên ta đã sai bọn họ chuẩn bị xong, thế nhưng đây chỉ là lễ gặp mặt mà thôi.
Trước đó, Cao Nguyên Đức đã thông qua bí pháp nói yêu cầu của Tô Tín cho Tả Vô Cương biết, cho nên hắn mới lập tức phân phó Khương Cửu Thần lấy khối da thú trong tộc ra giao cho Sở Giang Vương của Địa Phủ làm quà gặp mặt.
Đương nhiên Tả Vô Cương cũng không ép buộc, tất cả đều do Khương Cửu Thần chủ động giao ra.
Khương Cửu Thần không ngốc, Khương gia bọn họ đều đã gia nhập Thần Đạo Minh, đồ của hắn cũng là của Thần Đạo Minh, mặc dù Tả Vô Cương không yêu cầu, hắn lại không thể không biết tốt xấu được.
Nói thật tấm da thú kia là gì bọn hắn cũng không biết, chỉ biết truyền thừa của tổ tiên.
Địa vị tổ tiên Khương gia lớn đến kinh người, cho nên bên trong Khương gia có giữ lại không ít đồ kỳ lạ. Nhưng đa phần bọn họ đều không biết cách dùng, trong thời gian dài đã làm lụi bại hào quang do tổ tiên Khương gia để lại.
Tuy tấm da thú này làm từ lông thú thượng cổ, thế nhưng thật ra chỉ rộng khoảng một thước, vốn không thể dùng.
Bọn hắn cũng đã mời người nghiên cứu phù văn kỳ lạ phía trên nhưng đều không hiểu gì, cho nên vẫn luôn xem như phế vật vứt trong gốc của gia tộc.
Bây giờ, Sở Giang Vương của Địa Phủ lại nói muốn lấy thứ này, tất nhiên cũng vì thứ đồ chơi này mà Địa Phủ đã hủy diệt Ác Nhân Cốc. Lúc đó mới biết thứ đồ này có lai lịch rất lớn, chính là một bảo vật.
Lòng tham không đáy, nếu như là Khương Cửu Thần ngày trước, có lẽ còn biết âm thầm giở chút thủ đoạn để chiếm hữu, mang theo người trong tộc ẩn nấp hoặc bán bảo bối không biết tên này với giá tốt.
Nhưng bây giờ hắn đang ở dưới mắt Tả Vô Cương, rõ ràng Tả Vô Cương muốn giao da thú cho Sở Giang Vương, lúc này hắn không biết điều sẽ có kết quả ra sao, Khương Cửu Thần không dám nghĩ đến.
Tô Tín cầm da thú lên xem xét, là hàng thật không thể nghi ngờ, nhưng bỗng nhiên lúc này Khương Cửu Thần lại đột nhiên hỏi:
- Không biết tấm da thú của Khương gia có lai lịch thế nào, vì sao lại khiến Sở Giang Vương, cường giả Địa Phủ nhìn trúng vậy?
Tô Tín liếc hắn một cái, thản nhiên nói:
- Không cần biết thì đừng hỏi, có những thứ ngươi không có tư cách để biết.
Lời của Tô Tín không phải cuồng vọng, hắn nói sự thật.
Phiến đá bạch ngọc có liên quan đến câu đố trường sinh, ảnh hưởng đến cả một hệ thống tu luyện, thậm chí còn liên quan đế việc khi xưa Nhân Hoàng phi thăng. Xem ra loại cấp bậc huyền diệu này đã vượt xa giang hồ, một số cường giả cảnh giới Dương Thần không có thế lực gì thì cũng không có tư cách tìm hiểu. Một kẻ cường giả Dung Thần đã thần phục Thần Đạo Minh thì có tư cách gì để hỏi chuyện này.
Biết càng nhiều càng chết nhanh, thật sự Khương Cửu Thần trước mặt không có tư cách tìm hiểu vật này, cho dù hắn có đột phá lên Dương Thần cũng không có tư cách như thế.
Nhưng lời của Tô Tín đối với Khương Cửu Thần lại chính là một sự sỉ nhục nặng nề.
Thật ra vừa rồi Khương Cửu Thần hỏi lai lịch của tấm da thú cũng chỉ vì không cam tâm giao một bảo vật ra như vậy mà thôi.
Cho dù hắn biết hiểu được giá trị của da thú thì càng đau lòng hơn, thế nhưng đây là bệnh chung của tất cả mọi người, mất đi một món bảo vật, ít nhất cũng phải để ta biết ta đã ném thứ gì đi chứ?
Kết quả hắn không ngờ Sở Giang Vương của Địa Phủ lại trả lời hắn như thế, giọng điệu khinh thường kia càng kích động võ giả cảnh giới Dung Thần này hơn.
Mặc dù Tô Tín chỉ nói sự thật, thế nhưng Khương Cửu Thần nghe vào tai lại là sỉ nhục coi thường.
Lúc này, Khương Cửu Thần mới tức giận nói:
- Ý của Sở Giang Vương đại nhân là gì? Dù sao đây cũng là đồ tổ tiên Khương gia chúng ta truyền lại, bây giờ giao cho ngài cũng được nhưng đến tư cách biết nó có nghĩa là gì mà ta cũng không có, đây là đạo lý gì?
Tô Tín liếc mắt nhìn hắn, rồi thản nhiên nói:
- Ngươi cho ta ư? Nếu gia chủ Khương gia không muốn đưa cũng được, đến lúc đó ta sẽ tự tìm đến cướp.
Khi ấy ta vẫn sẽ nói câu vừa rồi, có nhiều thứ ngươi không có tư cách để biết, không nên cố đi tìm hiểu, sẽ chỉ làm bản thân gặp họa, đối nhân xử thế, không được hồ đồ mà phải thật chính xác.
Khương Cửu Thần hừ lạnh một tiếng:
- Tự ngài cướp ư? Được, được thôi, không hổ là cường giả xuất thân Địa Phủ, quả nhiên phách lối!
Hôm nay, ngay tại chỗ này, ta rất muốn xem thử ngài đoạt tấm da thú của Khương gia ở Thần Đạo Minh này thế nào!
Thật ra Khương Cửu Thần biết, chỉ dựa vào sức mạnh Khương gia của hắn, nếu hắn không giao da thú trước mắt cho cường giả Địa Phủ, thì rất có thể Khương gia bọn hắn sẽ bị diệt môn, cuối cùng da thú vẫn bị cướp đi.
Nhưng bây giờ hắn lại là đường chủ của Thần Đạo Minh, có Thần Đạo Minh che chở, hắn không sợ Sở Giang Vương này.
Người trong Địa Phủ mạnh hơn cũng chỉ cảnh giới Dung Thần, chẳng lẽ còn mạnh tới mức cảnh giới Hóa Thần cũng bị cảnh giới Dương Thần của Tô Tín chém chết ư?
Nhưng Tả Vô Cương lại cau mày.
Hắn chủ động bảo Khương Cửu Thần giao da thú ra vì muốn kết thân với Sở Giang Vương, nào ngờ cuối cùng tên Khương Cửu Thần này lại diễn một màn như vậy.
Nếu không muốn giao da thú thì nói sớm, tất nhiên hắn sẽ trao đổi thứ khác với Khương Cửu Thần.
Trước đó Khương Cửu Thần đã đồng ý, sao bây giờ lại mở miệng chọc giận Tô Tín, vốn muốn kết mối giao hảo, bây giờ lại thành giương cung bạt kiếm, điều này khiến Tả Vô Cương tức giận trong lòng.
Lúc này, mấy kẻ chưởng môn, tông chủ bên ngoài Lương Châu cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Tả Vô Cương còn muốn mượn danh Sở Giang Vương của Địa Phủ thuyết phục bọn họ, bây giờ bọn hắn vừa nhìn mới biết, hóa ra Sở Giang Vương của Địa Phủ không có một chút quan hệ với Thần Đạo Minh hắn, chẳng qua giao dịch vì lợi ích mà thôi.
Hình như giao dịch có trục trặc, còn vị minh chủ Thần Đạo Minh kia lại không khống chế nổi thủ hạ của mình, cái này mới là vấn đề lớn.