Tôn Bất Hại đã nói rất rõ ràng rồi, bí thuật của mình tuyệt đối không có vấn đề gì, chỉ cần Cơ Hạo Điển có thể bảo đảm rằng bên ngoài an toàn, vậy thì bọn họ có thể thành công.
Chỉ có điều là những người trong giang hồ tới từ bên ngoài có thể để cho Cơ Hạo Điển được như mong muốn sao?
Bọn họ có thể dễ dàng bỏ qua cho sự tồn tại của Đại Chu, nhưng lại không cách nào dễ dàng để cho một vị Nhân Hoàng trường sinh bất tử của Đại Chu tồn tại được.
Cơ Hạo Điển im lặng hồi lâu rồi mới nói tiếp:
- Tôn đại sư, tiến hành luôn ngay bây giờ đi, chuyện ở bên ngoài ta sẽ giải quyết.
Tôn Bất Hại gật đầu, kéo tới một tên võ giả Dung Thần Cảnh đã mất đi thần chí, bị phế võ công, liền bắt đầu hành động.
Võ giả Dung Thần Cảnh chính là nhân vật cấp bậc Tông Sư Võ Đạo ở bên ngoài, đủ để trấn giữ một cái thế lực nhất lưu, nhưng ở trước mặt Đại Chu, võ giả Dung Thần Cảnh chẳng là cái gì cả, giống như bây giờ vậy, chỉ có thể trở thành một vật phẩm.
Mà lúc này ở bên ngoài, Quan Thiên yến theo lời Cơ Hạo Điển đã bắt đầu rồi.
Cái gọi là Quan Thiên yến này thật ra không phải là Cơ Hạo Điển bày ra cho có lệ với bọn họ, mà là do cường giả Dương Thần Cảnh họ Cơ của hoàng tộc, Cơ Huyền Viễn đích thân đến chủ trì, đang ở trên quảng trường trước cửa hoàng cung, bày xuống tiệc rượu, rất nhiều cường giả của Đại Chu và cả một số hoàng tử đều đang tiếp khách, các đại võ giả trên giang hồ thì đã ngồi vào bàn.
Thấy mọi người đã đến đủ, mọi người cũng cảm nhận được trong hoàng cung có một luồng Nguyên Thần dao động truyền đến, tất cả mọi người đều thầm nghĩ, sợ là Cơ Hạo Điển đã bắt đầu hành động!
Trang chủ của Danh Kiếm Sơn Trang, Hà Vô Sơn đứng lên cười nói:
- Bệ hạ mời chúng ta tới tham gia Quan Thiên yến này, kết quả hắn lại không hề ra mặt, đây là cái đạo lý gì?
Sắc mặt cuẩ Cơ Huyền Viễn không có gì thay đổi, hắn thản nhiên đáp:
- Hà trang chủ không nên gấp gáp, đợi đến giữa trưa bệ hạ sẽ xuất hiên.
Gia chủ Tiêu gia Tiêu Vô Thắng lạnh lùng cười nói:
- Nếu thật sự đợi đến lúc ấy thì chỉ sợ cũng đã muộn! Cơ huynh, đừng xem chúng ta như kẻ ngu, chỉ cần bệ hạ từ bỏ cái suy nghĩ không thực tế kia, chúng ta sẽ lập tức rút đi.
Huyền Minh tụng một tiếng Phật hiệu, nói:
- Đúng là như thế, nhân quả luân hồi, báo ứng khó gánh, nếu như thế gian này thật sự có trường sinh, chẳng phải là sẽ làm rối loạn nhân quả thiên đạo ư?
Sắc mặt Cơ Huyền Viễn lập tức tối sầm đi:
- Bớt giảng đạo lý với ta đi! Đây là chuyện của Đại Chu ta, còn chưa tới phiên các ngươi nhúng tay vào!
Lúc này Tiêu Vô Thắng bỗng nhiên cười nói:
- Tốt, đây là chuyện của Đại Chu các ngươi, đúng là Tiêu gia ta không nên nhúng tay.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Tiêu Vô Thắng có ý gì đây?
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Tiêu Vô Thắng liền nói:
- Chẳng qua nếu là Đại Chu các ngươi đã đích thân mời ta tới nhúng tay, ta cũng không thể trực tiếp từ chối đi?
Vừa nói dứt lời, liền thấy một người trong số các hoàng tử trong trực tiếp đi ra, trên mặt mang theo chút vẻ bất an, nhưng bước chân vẫn rất kiên định.
- Hoài Vương!
Tô Tín ngồi ở phía dưới hơi híp tròng mắt lại, người đi ra này chính là nhi tử của Cơ Hạo Điển, Hoài Vương Cơ Ngôn Chí.
Trong số những người con nối dòng của Cơ Hạo Điển, vị Hoài Vương này chẳng khác gì một người trong suốt, lúc này lại đột nhiên đứng ra, Tô Tín cũng không hề nghĩ tới rằng hắn lại có can đảm lớn như vậy.
Bọn họ âm thầm cấu kết với những thế lực trên giang hồ kia cũng không có gì lạ, suy cho cùng những người này đều là hoàng tử, đứng trước thái tử Cơ Ngôn Thành đám người này cũng chỉ là bỏ đi, chả có gì đáng nói.
Nhưng vấn đề là hôm nay hắn đứng ra, liền tương đương với trực tiếp đứng bên phía Tiêu gia, vậy có nghĩa là gì? Phản bội quốc gia!
Với hành động này, nếu như lần này Tiêu gia và các thế lực võ lâm thất bại, Cơ Ngôn Chí hắn phải chết là điều không thể nghi ngờ!
Đi tới quảng trường, biểu cảm trên mặt Cơ Ngôn Chí càng trở nên kiên định, hắn đã chuẩn bị liều chết một lần, bây giờ cũng không thể lùi bước.
Cơ Ngôn Chí trực tiếp chắp tay, lớn tiếng nói:
- Phụ hoàng! Thiên hạ này không có giang sơn nào tồn tại bất biệt, cũng không có đế vương vĩnh viễn trường sinh.
Nếu như phụ hoàng ngươi một hai cứ khư khư cố chấp, vậy thì đừng trách nhi thần bất hiếu, vì giang sơn Đại Chu ta, kính xin phụ hoàng ngài thoái vị!
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều xôn xao lên, sau khi nói ra những lời này, chỉ sợ là từ nay về sau Cơ Hạo Điển sẽ trở thành trò cười cho cả giang hồ.
Bị nhi tử của mình chính miệng nói ra để những lời yêu cầu mình thoái vị như thế này, thân là một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, liệu Cơ Hạo Điển có thể nhịn được?
Lúc này ở trong cung, đám người Tôn Bất Hại đang tróc Nguyên Thần của tên võ giả Dung Thần Cảnh kia, hiển nhiên là Cơ Hạo Điển cũng nghe được lời Cơ Ngôn Chí nói, hắn không khỏi cười phá lên, nhưng trong tiếng cười lại ẩn chứa khí lạnh vô tận!
- Quả nhiên là nhi tử tốt của trẫm, đủ ngoan độc, đủ tuyệt tình, đáng tiếc chính là không đủ thông minh!
Khóe miệng Cơ Hạo Điển lộ ra vẻ khinh thường, những người nhi tử này đều kém hắn rất xa.
Ngày xưa lúc mà Đại Chu vẫn chỉ là một nước Nam Man nhỏ bó, khi đó Cơ Hạo Điển cũng từng tự mình tới Lạc Dương, Đô thành của Đại Tấn để dâng lên coogns phẩm, mặc dù là người đứng đầu một nước, nhưng ở trước mặt hoàng đế Đại Tấn thì vẫn biểu hiện cực kỳ hèn mọn, để cho bọn họ hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
Rồi sau đó Đại Tấn nội loạn, đưa đến thiên hạ quần hùng cũng tham gia, ban đầu đúng là thực lực của Đại Chu còn chưa đủ mạnh, cũng phải mượn ít lực lượng của các thế lực võ lâm trên giang hồ, bọn họ cũng khống chế Đại Chu giống như vậy, mang dã tâm được nắm trong tay một cái vương triều đế quốc.
Nhưng kết quả của những thế lực võ lâm kia đều như thế nào? Không phải là bị hắn tóm thâu thì chính là trực tiếp bị hắn giết sạch, coi như là minh ba thế lực của võ lâm hợp tác chặt chẽ với hắn nhất, ở sau khi Cơ Hạo Điển phát hiện ra vị Minh Chủ Đỗ Nguyên Thánh có hai lòng, thì đã trực tiếp xách dao mổ lên âm thầm giết chết cái vị cường giả đã cùng giành chính quyền với mình này.
Đối với người trên giang hồ, ngươi có thể lợi dụng, có thể mượn, nhưng tuyệt đối không thể để đối phương thao túng!
Cơ Ngôn Chí có thể thông suốt thò chân ra ngoài liên hiệp với Tiêu gia, đó gọi là tàn nhẫn.
Hắn có thể nói ra những lời này ở trước mặt mọi người, không để lại cho mình một cái đường lui, đó gọi là tuyệt tình.
Nhưng đáng tiếc là dù có chuẩn bị thế nào đi chăng nữa thì hắn vẫn chỉ là một con cờ của Tiêu gia mà thôi, chỉ có thể bị người điều khiển và lợi dụng giống như một con rối, thế này không thể gọi là thông minh được đâu.
Trong đôi mắt của Cơ Hạo Điển lộ ra một tia lạnh lùng, lấy ra một cuộn da dê, sau đó đưa cho Đường Hiển, nói:
- Chiếu theo những điều được viết phía trên mà làm.
Đường Hiển nhận lấy cuộn da dê, sau khi nhìn thoáng qua, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh sợ.
Nhưng mà hắn cũng không dám trì hoãn, lập tức chạy về phía bên ngoài cung.
Mà lúc này Tôn Bất Hại bọn họ đã thành công tróc xong Nguyên Thần của tên võ giả Dung Thần Cảnh kia, Nguyên Thần vô hình ở trong tay đám người Tôn Bất Hại cứ tựa như là vật chất có thật.
Tôn Bất Hại đưa Sinh Linh Đan cho Cơ Hạo Điển, nói:
- Bệ hạ, bây giờ có thể bắt đầu chính thức cấy ghép rồi, kể từ bây giờ liền không thể có một chút gì gây ảnh hưởng, nếu không sẽ khiến việc cấy ghép Nguyên Thần tựa như kiếm củi ba năm cháy một giờ, thậm chí ngay cả ngươi cũng sẽ phải chịu nguy hiểm đến tính mạng.
Cơ Hạo Điển cầm lấy Sinh Linh Đan trực tiếp nuốt xuống, hắn lập tức cảm giác được một luồng sinh cơ đậm đặc dâng lên trong cơ thể, không ngừng tu bổ thân thể đầy khiếm khuyết của hắn.
- Trẫm biết rồi, tôn đại sư cứ yên tâm hành động là được, ta tin tưởng vào thực lực của Đại Chu ta, bọn họ không thể đánh vào đây được.
Tôn Bất Hại gật đầu, một đám võ giả Tả Đạo Minh lập tức vây quanh Cơ Hạo Điển, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.
Mà lúc này ở bên ngoài đã là khung cảnh giương cung bạt kiếm, có hơn hai mươi tên võ giả Dương Thần Cảnh tụ lại ở chỗ này, luồng áp uy lớn mạnh kia quả thực khiến cho người ta bị đè tới mức ngạt thở.
Tô Tín kéo Hoàng Bỉnh Thành và Tề Long đứng ở phía sau, chỗ này quá là nguy hiểm, trước mắt, trong số những người dám mở miệng nói chuyện, tu vi thấp nhất cũng là Dương Thần Cảnh, hắn lại không có ý định xen vào, đến lúc đó thân thể nhuốm đầy máu thì lại thiệt rồi.
Hơn nữa Tô Tín còn đưa mắt nhìn về phía trong cung, đôi mắt lộ ra vẻ khó tả.
Lúc này Đường Hiển vội vã chạy đến nói:
- Các vị chậm đã!
Sau khi đi tới quảng trường, Đường Hiển lấy ra một tấm bản đồ da dê khổng lồ, nói:
- Các vị, bí pháp trường sinh được nghiên cứu ra bắt đầu từ phiến đá bạch ngọc này!
- Đắc đạo trường sinh, đây chính là truyền thuyết vẫn luôn được lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay, có ai mà lại không muốn?
- Tồn tại Chân Vũ Cảnh được gọi là thần tiên lục địa, nhưng tại sao bây giờ chúng ta vẫn không thể thật sự biến thành thần tiên trường sinh bất tử?
- Lúc này cơ hội ở ngay trước mắt, bệ hạ sẽ không độc chiếm một mình, thế nên nếu như các vị rút đi, bây giờ ta sẽ công bố bí pháp trường sinh này ra ngoài, con đường trường sinh này, bất cứ ai cũng có thể đạt được!
Lời này vừa được nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người lập tức biến đổi, chẳng ai có thể ngờ rằng Cơ Hạo Điển lại có thể đột ngột tung ra một chiêu thế này.
Tô Tín cũng đang thầm nghĩ trong lòng rằng quả nhiên là tên Cơ Hạo Điển này rất giỏi lừa bịp, ở trong thời khắc này còn muốn lừa bịp những tông môn võ lâm này.
Cơ Hạo Điển lấy ra cái gọi là bí pháp trường sinh này cũng không phải là sợ hãi lực lượng mạnh mẽ của những tông môn giang hồ này nên mới thỏa hiệp chịu thua, thật ra đây chỉ là một cái bẫy.
Về phiến đá bạch ngọc này, Tô Tín được xem như là người hiểu rõ nhất, suy cho cùng thì khả năng giải mã phiến đá bạch ngọc này của Địa phủ vẫn mạnh hơn Đại Chu nhiều.
Dưới cái nhìn của Tô Tín, giá trị thực sự của phiến đá bạch ngọc này không phải là bí pháp trường sinh hão huyền kia, mà là một loại thủ pháp tu luyện khác cùng với con đường phi thăng mờ mịt ẩn giấu ở phía sau.
Hiển nhiên Cơ Hạo Điển cũng biết về chuyện này, thế nên hắn mới không lấy hết bản sao chép của tám phiến đá bạch ngọc ra, mà chỉ lấy ra bản sao chép đã bị trận đạo tông sư của Đại Chu nghiên cứu ra thành bí pháp trường sinh.
Huống chi bí pháp trường sinh này vốn chính là một tồn tại thiếu hụt rất lớn, nếu những cường giả của các tông môn võ lâm này muốn tu luyện, hắn còn cầu cũng không được nữa đấy.
Cơ Hạo Điển vốn cũng chỉ là người bình thường, thế nên thứ mà hắn theo đuổi ngoại trừ trường sinh cũng chỉ có quyền thế.
Nhưng những người đứng đầu của các tông môn võ lâm này đều lấy lực lượng và âm mưu thủ đoạn để dùng người, đã thế lực lượng còn là điều kiện tiên quyết.
Chờ đến khi bọn hắn tu luyện được cái gọi là bí pháp trường sinh này, khiến cho chính mình giống như những thây khô kia trong Cửu Trọng Kiếm Các, người không ra người, quỷ không ra quỷ, thực lực bản thân còn bị giảm xuống chín chín phần trăm, lúc đó ngay cả lực lượng để sống sót bọn họ cũng không có, bọn họ còn có thể lấy cái gì để trấn giữ tông môn?
Chỉ đáng tiếc ra, tất cả mọi người ở đây đều không phải là kẻ ngu, có lẽ cũng có người thật sự động lòng, nhưng mọi người đều không hẹn mà cùng từ chối, Tiêu Vô Thắng lại càng nở ra nụ cười lạnh lùng, nói:
- Ta không cần bí pháp trường sinh, ta chỉ cần bệ hạ từ bỏ cái suy nghĩ trường sinh bất tử kia mà thôi.
- Dĩ nhiên nếu như bệ hạ muốn trường sinh cũng có thể, chúng ta không ngăn cản, nhưng hắn không thể tiếp tục ngồi trên ngôi vị hoàng đế!
- Kể từ khi hoàng triều đầu tiên được xây dựng cho đến nay, võ lâm Trung Nguyên ta đã không có vị đế vương nào thật sự trường sinh, như vậy thuần túy là đang làm ảnh hưởng đến vận mệnh của cả võ lâm Trung Nguyên.
- Không bằng thế này, bây giờ bệ hạ ban xuống chiếu chỉ, chính mình thoái vị, để cho Cơ Ngôn Chí trở thành Nhân Hoàng của Đại Chu, chúng ta sẽ lập tức rút đi, ngươi thấy thế nào?