Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 1344

Không mất bao nhiêu thời gian Tô Tín đã phế bỏ toàn bộ cao thủ của Tẩy Kiếm Các. Nhìn thấy một màn như vậy, quả thực Cơ Ngôn Tú không nhịn được muốn cười to, một cường địch cứ như vậy đã được giải quyết rồi hay sao?

Nhưng bên này Cơ Ngôn Tú còn không có đắc ý xong thì bên kia Cơ Ngôn Đình lại sắp bị dọa cho đái ra quần.

Hắn trực tiếp xuất ra hai tấm lệnh bài rồi hô lớn: 

- Hoàng huynh! Ta nguyện ý đầu hàng! Vị trí Nhân Hoàng Đại Chu cũng chỉ có nhân kiệt như hoàng huynh mới có tư cách ngồi lên trên. Từ nay về sau nhất định ta sẽ phụ tá hoàng huynh... Không! Phế vật giống như ta chỉ cần có thể làm một vương gia nhàn tản cũng đã cảm thấy đủ rồi. Chỉ cầu hoàng huynh có thể tha cho ta một mạng!

Mọi người ở đây đều có chút khinh bỉ hắn. Cơ Ngôn Tú thế nào tự hắn biết, lúc này Cơ Ngôn Đình lại nói thành có thiên phú võ đạo tốt như vậy. Ngươi là hoàng tử a, ít ra cũng phải có cốt khí, sao lại trở nên không có cốt khí như thế cơ chứ?

Chỉ có điều, tuy rằng biểu hiện của Cơ Ngôn Đình rất là không chịu nổi. Thế nhưng chính hắn lại cảm giác làm như vậy cũng không có gì là không đúng. 

Hắn vốn đã cam chịu đối với ngôi vị hoàng đế này. Hiện tại chẳng qua chỉ là bởi vì nhìn thấy một tia cơ hội cộng thêm có Tẩy Kiếm Các trợ giúp cho nên lúc này hắn chuẩn bị cạnh tranh một chuyến.

Kết quả hiện tại đã tranh giành được với những người khác, nhưng lại thất bại ở đây. Cho nên hắn đã quyết đoán buông tha, dù sao cũng không có tổn thất gì lớn cả.

Cơ Ngôn Tú cười, tiếp nhận hai tấm lệnh bài kia rồi nói: 

- Hoàng đệ yên tâm, vi huynh cũng không phải là loại người vô tình, đợi sau khi vi huynh lên ngôi. Đất phong Giang Nam đạo vẫn là của ngươi như cũ.

Tô Tín lạnh nhạt liếc nhìn Cơ Ngôn Tú liếc, vị này sao mình lại cảm giác có chút quá mức như vậy chứ? Còn chưa bắt đầu đã nghĩ đến muốn đăng cơ hay sao?

Tuy rằng là như thế, nhưng Tô Tín cũng không có nhiều lời. 

Cuối cùng Cơ Ngôn Đình vẫn mang theo người của Tẩy Kiếm Các rời đi, những người này giết hay không giết Tô Tín cũng không quan tâm. Một Tẩy Kiếm Các hắn cũng có thể đắc tội được.

Nhưng lúc này coi như Cơ Ngôn Đình có lương tâm, lúc gần đi còn câu Cơ Ngôn Tú tha cho bọn hắn một con đường sống.

Hiện tại đám người Cơ Ngôn Đình đã không có bất cứ uy hiếp gì nữa. Cho nên cũng không biết là Cơ Ngôn Tú vì biểu hiện mình từ bi hay là hào phóng cho nên trực tiếp để cho Cơ Ngôn Đình mang bọn họ rời đi. 

Tô đại nhân, lần này nhờ có ngươi, quả nhiên lựa chọn lúc trước của bổn vương không có sai.

Cơ Ngôn Tú cười ha hả rồi đi tới.

Tô Tín cũng cười nói: 

- Thục vương điện hạ khách khí rồi. Ta đã nói rồi, khi cần ra tay thì nhất định ta sẽ ra tay.

Cơ Ngôn Tú lại hàn huyên cùng Tô Tín hai câu, lúc này hắn mới hỏi:

- Tô đại nhân, sao người dưới tay ngươi còn chưa tới? 

Cơ Ngôn Tú biết rõ thực lực thủ hạ của Tô Tín, Lục Phiến Môn Thịnh kinh thành và Lục Phiến Môn Bắc Nguyên đạo đều là phạm vi thế lực của Tô Tín. Thủ hạ dưới tay hắn có thể nói là võ giả Dung Thần cảnh tâm phúc đã có hơn mười người. Võ giả Hóa Thần Cảnh còn lại nghe mệnh lệnh của hắn cũng có hơn 50 người.

Quan trọng nhất là bên cạnh hắn còn có người của Tô gia. Hóa Thần Cảnh có mấy trăm, Dung Thần cảnh cũng có hơn mười người, nếu như hắn có thể sử dụng cỗ lực lượng kinh khủng này, quả thực hắn có thể trực tiếp bình định các hoàng tử khác.

Tuy nhiên lúc này Tô Tín lại lắc lắc đầu nói: 

- Điện hạ, đồ công không thể dùng vào việc tư, trước mắt là ta tự mình tới giúp ngươi, thế nhưng không có nghĩa đây là thái độ của Lục Phiến Môn. Lúc nào Lục Phiến Môn cũng đều lựa chọn đứng ở vị trí trung lập, ai ngồi lên trên ngôi vị hoàng đế thì Lục Phiến Môn sẽ nghe lời người đó nói.

Cơ Ngôn Tú gật đầu, nhưng lại có chút bất mãn.

Tô Tín nói cái gì mà đồ công không dùng vào việc tư hắn không tin. Đường Hiển mang theo cao thủ đại nội cùng lựa chọn ủng hộ Trần vương, chuyện này nên nói như thế nào đây? 

Kỳ thật cũng là do Cơ Ngôn Tú hiểu lầm, nếu không phải Đường Hiển bị buộc đến tuyệt cảnh thì hắn cũng sẽ không làm ra loại hành vi phạm huý kiêng kị này.

Cơ Hạo Điển đã chết, đại nội tổng quản như hắn đã hữu danh vô thực. Đợi đến lúc tân hoàng kế vị, sau đó nhất định hắn sẽ là người thứ nhất bị đá ra ngoài.

Cho nên đương nhiên Đường Hiển rất không cam lòng về hưu dưỡng lão như vậy, mà lựa chọn đến nâng đỡ Trần vương đăng vị. 

Huống hồ tình huống của Đường Hiển và Tô Tín không giống nhau. Sau lưng Tô Tín có cả Lục Phiến Môn, hơn nữa Đường Hiển và những cao thủ đại nội thuộc hạ dưới tay hắn thuộc về chính hắn, cho nên đương nhiên cũng không cần phải cố kỵ nhiều như vậy.

Hiển nhiên Tô Tín cũng nhìn ra Cơ Ngôn Tú bất mãn, hắn trực tiếp chỉ về phía đám người Ôn Dục rồi thấp giọng nói:

- Điện hạ, đừng quên thủ hạ dưới trướng ngươi. 

Cơ Ngôn Tú không phải người ngu, hắn lập tức hiểu rõ Tô Tín có ý gì, cho nên hắn cười nói với Tô Tín:

- Bổn vương hiểu rõ ý tứ của Tô đại nhân, vẫn là Tô đại nhân ngươi cẩn thận.

Ý tứ của Tô Tín Cơ Ngôn Tú biết rõ, nếu như Tô Tín thực mang người Lục Phiến Môn đến, chỉ sợ ngay cả tư cách xuất thủ thì những thủ hạ của Cơ Ngôn Tú cũng không có. Dùng thực lực thủ hạ của Tô Tín hoàn toàn có thể giải quyết toàn bộ mọi người. 

Thế nhưng nếu như vậy thì bọn hắn lấy gì để lập công huân chứ? Phải biết rằng cho dù bọn họ là tâm phúc của Cơ Ngôn Tú, đợi đến lúc tương lai Cơ Ngôn Tú lên ngôi, còn không phải xem công lao của bọn hắn như thế nào trong lúc tranh đoạt, sau đó mới quyết định vị trí của bọn hắn hay sao?

Cho nên trước mắt Tô Tín làm như vậy coi như là suy nghĩ vì Cơ Ngôn Tú hắn, làm cho thủ hạ dưới tay hắn không sinh ra tư tâm gì đó.

Chỉ có điều tuy nhiên đạo lý là như vậy, thế nhưng trong nội tâm của Cơ Ngôn Tú vẫn có chút không thoải mái. Bởi vì loại hành động này của Tô Tín cũng đã nói rõ hắn ta cũng không có coi mình là thần tử của Cơ Ngôn Tú hắn. 

Nếu không vì sao hắn lại đem công lao lớn như vậy ném về phía thủ hạ của mình, chẳng lẽ chính hắn độc chiếm không được hay sao?

Đương nhiên những chuyện này Cơ Ngôn Tú sẽ không nói rõ, hắn chỉ trầm giọng hỏi:

- Tô đại nhân, trước mắt có ngươi giúp đỡ, bước tiếp theo chúng ta nên ra tay với ai đây? 

Tô Tín lắc lắc đầu nói:

- Không cần chúng ta tự mình động thủ, tin tức hôm nay ta ra tay đã truyền đi. Có lẽ ba vị hoàng tử khác nhất định sẽ nghe tin rồi lập tức hành động, liên hợp ra tay với chúng ta. Chúng ta cứ chờ là được.

Cơ Ngôn Tú lập tức trừng to mắt: 

- Liên thủ? Dùng thực lực của chúng ta sao có thể đối phó với ba người bọn hắn liên thủ cơ chứ?

Tô Tín lạnh nhạt nói:

- Người dẫn đội Thượng Quan thị chính là Thượng Quan Phi Vân, tuy rằng thực lực mạnh, thế nhưng lại là bại tướng dưới tay ta. Đường công công cũng là người quen của ta, ta đã thấy hắn ra tay, đương nhiên cũng có nắm chắc. Về phần Lỗ vương điện hạ, thủ hạ của hắn không có ai phải giữ thể diện, cho nên không đáng để lo. 

Cơ Ngôn Tú cau mày nói:

- Không phải ta nghi ngờ thực lực của Tô đại nhân ngươi. Cho dù Tô đại nhân ngươi có thể chống đỡ được Đường công công và Thượng Quan Phi Vân liên thủ. Thế nhưng thủ hạ của ta lại không địch nổi thủ hạ của ba bọn hắn liên thủ a.

Tô Tín lắc lắc đầu nói: 

- Lần này Thượng Quan thị tới đây không là phải cắn xé nhau mà đến. Cho nên lần này Thượng Quan Phi Vân chỉ đem theo võ giả hai gã Dung Thần cảnh và mười tên võ giả Hóa Thần Cảnh đến đây. Nhân số rất thưa thớt, không đáng để lo. Mà tuy rằng Đường công công ủng hộ Trần vương điện hạ. Thế nhưng hắn là người láu cá, sẽ không làm mọi chuyện quá tuyệt. Một khi chúng ta chiếm cứ ưu thế, hắn sẽ có thể chủ động rời khỏi. Nếu không về sau ngay cả cơ hội dưỡng lão hắn cũng không có. Mà người trong tay Lỗ vương điện hạ cũng tương đối bình thường, tuyệt đối không đánh lại thủ hạ của điện hạ. Huống hồ thủ hạ của ngươi còn có cường giả như Ôn công công, muốn lực địch mấy tên võ giả cùng giai tuyệt đối không thành vấn đề.

Ôn Dục vội vàng chắp tay nói:

- Tô đại nhân cất nhắc, chúng ta cũng chỉ có thể thể hiện uy phong với các võ giả tầm thường mà thôi. Quyết không dám đi so sánh cùng cấp bậc với cường giả như Tô đại nhân ngươi. 

Vừa rồi Tô Tín lấy một địch trăm, chuyện này hắn đã tận mắt nhìn thấy. Vô ảnh kiếm khí uy thế kinh thiên, đương nhiên ở trong mắt của cường giả như Ôn Dục, thứ càng thêm kinh người chính là Tô Tín đã sơ bộ chạm đến võ đạo thuộc về mình, chuyện này cũng có chút kinh hãi.

Hiện tại, trên giang hồ bình thường sẽ có người nói võ đạo cái này võ đạo cái kia. Thậm chí ngay cả võ giả cảnh giới hậu thiên có đôi khi cũng đặt hai chữ võ đạo ở bên miệng. Thế nhưng kỳ thật võ đạo chính thức nào có đơn giản như vậy?

Võ đạo chính thức là chỉ con đường thuộc về mình trong ngàn vạn đại đạo, điểm ấy ngay cả một ít võ giả Dương Thần Cảnh cũng không có làm được. 

Hiện tại, đại bộ phận võ giả trên giang hồ đều có sư thừa, khi những võ giả này bắt đầu học tập đều là học công pháp tổ tiên truyền thừa xuống. Nói một cách đơn giản, con đường mà bọn hắn đi đều là võ đạo của người khác.

Giống như là Nhâm Bình Sinh vậy, truyền thừa của hắn chính là Mạc Thanh Hồi Sơn Hà Kiếm Quyết từ Anh Hùng hội. Thế nhưng cuối cùng hắn lại siêu thoát lồng chim của Sơn Hà Kiếm Quyết, đi ra con đường võ đạo chỉ thuộc về mình, như vậy Nhâm Bình Sinh mới xem như đã tìm được võ đạo chính thức thuộc về mình.

Mà Tô Tín trước mắt hiển nhiên cũng đã xu thế này. Đặc biệt là sở học của hắn pha tạp, hỗn tạp, đợi đến lúc hắn mang tất cả võ đạo của bản thân dung hợp lại làm một, đến lúc đó võ đạo của Tô Tín cũng sẽ chính thức đại thành. 

Mọi người hàn huyên vài câu, sau đó lại đi vào trong biệt viện Thục vương phủ chờ đợi. Lúc này người của Đường Hiển và Thượng Quan thị quả nhiên cũng đã nghe thấy tin tức từ bên Tẩy Kiếm Các truyền đến. Tin tức này khiến cho bọn hắn lập tức bị dọa tới mức kêu to một tiếng.

Vốn bọn hắn đều cho rằng Tô Tín sẽ không xuất thủ, không nghĩ tới Tô Tín này khẽ động đã lập tức thay đổi chiến cuộc.

Thượng Quan Phi Vân đã giao thủ với Tô Tín, cho tới bây giờ hắn vẫn sợ hãi đối với thực lực cường đại của Tô Tín. 

Sức chiến đấu loại này ngươi có nghe những người khác nói 100 lượt thì cũng không bằng tự mình trải qua một lần, rất là khắc sâu.

Cho nên hiện tại Thượng Quan Phi Vân biết rõ, lúc mình đối mặt với Tô Tín, cơ hội thắng cơ hồ là con số không.

Mà Đường Hiển cũng như vậy, mặc dù hắn không có trực tiếp giao thủ cùng Tô Tín. Thế nhưng đã từng thấy Tô Tín ra tay không chỉ một lần. Đối với thực lực cường đại của Tô Tín hắn cũng có chỗ hiểu biết, lão già khọm như hắn sợ rằng cũng không đánh lại được Tô Tín. Cho nên Đường Hiển trực tiếp đi tìm Thượng Quan Phi Vân liên thủ, hai người trực tiếp ăn nhịp với nhau, lập tức mang người giết đến tận cửa Thục vương phủ. 

Bên bọn hắn vừa mới có động tác thì đã lập tức có mật thám Lục Phiến Môn nhận được tin tức, sau đó nhanh chóng truyền lại đến Thục vương phủ.

Lúc này ở giữa Thục vương phủ, Tô Tín cầm tin tức mà mật thám truyền đến rồi nói:

- Thục vương điện hạ, bên kia đã động, chúng ta chuẩn bị đón khách một chút a. 

Cơ Ngôn Tú một mặt gật gật đầu mang người đi ra ngoài, một mặt ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ.

Năng lực tình báo của Lục Phiến Môn thật là khủng bố, mà ngay cả Cơ Ngôn Tú cũng phải hâm mộ vô cùng.

Tuy nhiên đợi đến lúc hắn đăng cơ, khi đó Lục Phiến Môn cũng phải nghe hiệu lệnh từ hắn. Nhưng mà Cơ Ngôn Tú biết rõ, đầu tiên Lục Phiến Môn trung với Đại Chu, tiếp theo mới là hắn. 

Cơ Ngôn Tú chớp mắt, bỗng nhiên có một suy nghĩ.

Hắn hứa hẹn cho Tô Tín một tổ chức độc lập. Thế nhưng nếu như hắn chế tạo tổ chức này thành một hệ thống tình báo chuyên thuộc về mình thì sao chứ?

Chỉ có điều mặc dù Tô Tín có thực lực này, thế nhưng hắn vẫn không phải là tâm phúc của mình. Cơ Ngôn Tú có chút bận tâm không khống chế được đối phương, cho nên chuyện này vẫn phải suy nghĩ một phen mới được. 
Bình Luận (0)
Comment