Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 160

Yến Hoàng Cửu nói tiếp: “Bức họa này là Tông Hạo Dương tự mình vẽ, nữ tử trong bức tranh này chính là Trầm Tích Quân, Tông Hạo Dương tặng cho Trầm Tích Quân xem như tín vật đính ước.”

“Chỉ có điều bởi vì chuyện này Trầm gia giận dữ nên ném Tông Hạo Dương ra khỏi Trầm gia, đại bộ phận đã hư hao, bức họa này vô tình truyền ra ngoài và bị ta đoạt được.”

“Bức họa này có ý nghĩa không bình thường với Tông Hạo Dương, Mạnh Thanh Trạch là đệ tử Tông Hạo Dương, chỉ cần ngươi cầm bức họa này, dùng tính cách Mạnh Thanh Trạch sẽ vì bức họa này mà đồng ý làm việc.”

Nghe xong điển cố này, Lương bá vô cùng mừng rỡ, hắn có nắm chắc chín thành chín mời chào Mạnh Thanh Trạch gia nhập dưới trướng tiểu thư.

Sau khi Lương bá rời đi Yến Hoàng Cửu lạnh lùng nói: “Đi giám thị đám lão nhị, bọn chúng mượn lực lượng những tông môn Tương Nam. Chuyện thành Thương Sơn chúng ta không tới phiên bọn chúng nhúng tay vào.”

Hắc bào nhân sau lưng Yến Hoàng Cửu gật gật đầu, tiếp tục biến mất trong bóng tối.

Mặc dù hắn có con cái liên quan tới thế lực lớn trong Tương Nam, cũng có quan hệ thông gia với bọn họ nhưng hắn không cho phép thành Thương Sơn biến thành thế lực phụ thuộc của thế lực võ lâm Tương Nam.

Yến Hoàng Cửu âm thầm thở dài một hơi, tiếp cận giờ tý hắn cảm thấy ngực đau đớn.

Hiện tại Yến Hoàng Cửu chỉ mới bảy mươi mấy tuổi, cường giả Dung Thần Cảnh có hai trăm năm thọ nguyên, dựa theo tính toán bình thường, Yến Hoàng Cửu vẫn còn tráng niên.

Bởi vì trước kia trọng thương chưa lành, làm cho thọ nguyên giảm mạnh, hiện tại đã tiếp cận dầu cạn đèn tắt, nếu không hắn cũng không lo lắng vấn đề người thừa kế thành Thương Sơn.

Sau khi Lương bá trở về, hắn nói lai lịch và ý đồ của Yến Hoàng Cửu với Yến Khuynh Tuyết, lúc này nha hoàn và A Nhượng mừng rỡ

Bọn họ nhìn thấy Mạnh Thanh Trạch cường đại rõ như ban ngày, đây chính là cường giả Nhân Bảng trong truyền thuyết, có hắn gia nhập thì ai dám khi dễ chúng ta?

Chỉ có Yến Khuynh Tuyết chần chờ, nàng nói: “Làm thế chúng ta không phải hiệp ân báo đáp sao? Sẽ làm cho Mạnh công tử bất mãn?”

Lương bá cười nói: “Tiểu thư ngươi không cần lo lắng, xem biểu hiện của Mạnh công tử hôm nay thì hắn không phải người hẹp hòi như thế.

Nghe được Lương bá khẳng định như vậy, Yến Khuynh Tuyết cũng chỉ có thể gật gật đầu.

Tuy nàng thiện tâm nhưng không phải người cổ hủ.

Nếu Mạnh Thanh Trạch gia nhập dưới trướng của nàng, chỗ tốt của nàng có thể nghĩ, nàng không hy vọng xa vời có thể đoạt được vị trí thành chủ, chỉ hi vọng cầu tự bảo vệ mình trước đám người Yến Trọng Hằng hùng hổ hung ác mà thôi.

Sáng sớm ngày thứ hai, bốn người Yến Khuynh Tuyết mang theo bức họa đi tìm Tô Tín, trên đường đi cũng không có che lấp, đây là Lương bá đề nghị, hắn muốn đám người Yến Trọng Hằng nhìn thấy mình hiện tại có lực chống lại bọn họ.

Trong thành Thương Sơn có không ít tai mắt của đám người Yến Trọng Hằng, Yến Khuynh Tuyết các nàng hành động thì có tin tức truyền vào tay đám người Yến Trọng Hằng.

Nhất có bốn người có thực lực không kém gì nhau, toàn bộ đều cho rằng Yến Khuynh Tuyết điên rồ mới đi mời chào cường giả Nhân Bảng.

Lão đại Yến Thư Hằng đạt được tin tức này liền không quan tâm, chỉ phân phó đám thủ hạ chú ý và tùy thời truyền tin tức.

Yến Trọng Hằng lại cười lạnh không thôi, nữ nhân ngu ngốc tự tìm khổ, cho nàng đi đi, nàng cho rằng hôm qua người ta cứu ngươi thì sẽ đầu nhập vào ngươi hay sao?

Yến Thịnh Hằng lại nghĩ Yến Khuynh Tuyết không mời chào được Mạnh Thanh Trạch, chính hắn có thể tiến hành mời chào đối phương hay không? Hắn rất tự tin với mị lực của mình.

Về phần Yến Kế Hằng suy nghĩ càng hung ác, hắn thậm chí đang suy nghĩ mình có nên mang người đi qua hay không, sau khi đám người Yến Khuynh Tuyết thất bại thì mình có thể ác ý trào phúng một phen.

Lúc này Tô Tín vừa mới thức dậy, Phương Hạo rất cơ linh đã sớm chuẩn bị điểm tâm cho Tô Tín.

Ngày hôm qua hắn ăn một viên Tiểu Hoàn đan đã mở ra vài khiếu huyệt, hắn càng ra sức phụ thị Tô Tín thoải mái.

Lúc này bên ngoài phòng khách có giọng nói dịu dàng vang lên.

“Yến Khuynh Tuyết đến đây cảm tạ Mạnh công tử viện thủ hôm qua.”

Tô Tín vốn ngạc nhiên, ngay sau đó hắn mỉm cười vui vẻ.

Chính mình ngày hôm qua đùa giỡn không có phí công, Yến Khuynh Tuyết đã tới tìm.

Lúc này hắn phát hiện tình cảm của Yến Khuynh Tuyết không thấp, nàng không nói tới một câu mời chào nào, chỉ nói là muốn cảm tạ ân cứu viện của Tô Tín ngày hôm qua, việc này làm Tô Tín không cách nào cự tuyệt.

Tô Tín dùng ngữ khí ôn hòa nói: “Thì ra là Yến tiểu thư, mời vào!”

Yến Khuynh Tuyết mang theo đám người Lương bá đi vào và thi lễ với Tô Tín, nói: “Đa tạ Mạnh công tử hôm qua xuất thủ tương trợ, nếu không A Nhượng đã gặp nguy hiểm.”

A Nhượng đỏ mặt chắp tay với Tô Tín, lịch duyệt giang hồ của hắn tương đối thấp, lần đầu nhìn thấy nhân vật truyền kỳ nổi danh Nhân Bảng như Tô Tín liền khẩn trương.

Tiểu nha hoàn cởi mở hơn nhiều, mắt to không ngừng bắn ra hào quang như ngôi sao nhỏ nhìn Tô Tín.

“Ha ha, Yến tiểu thư không cần đa lễ như vậy, ngày hôm qua ta cũng đã nói thấy việc bất bình cho nên đứng ra giúp đỡ mà thôi. Ta chẳng qua không quen nhìn bọn chúng nhiều người khi dễ nữ tử yếu đuối.”

Đôi mắt Yến Khuynh Tuyết híp lại thành hình trăng rằm nói khẽ: “Hiện tại người có tâm hiệp nghĩa như Mạnh công tử thật rất ít, ban đầu ở nơi đó có nhiều võ giả như vậy nhưng chỉ có một mình Mạnh công tử ra tay,.”

Tô Tín ung dung cười nói: “Yến tiểu thư đừng cất nhắc ta, ta không tính là người hiệp nghĩa, ta làm tất cả chỉ vì tùy tâm sở dục mà thôi.”

Yến Khuynh Tuyết ngạc nhiên nói: “Cái gì mới xem như người chính trực hiệp nghĩa?”

Tô Tín nghiêm mặt nói: “Hiệp giả vì nước vì dân. Đại trượng phu sống đương thời chỉ cầu đỉnh thiên lập địa, không thẹn với lương tâm.”

“Ngày xưa hội chủ Anh Hùng hội Mạc Vong Thiên Hạ Mạc Thanh Hồi vì bách tính Trung Nguyên đã đơn thương độc mã xâm nhập thảo nguyên ám sát quốc sư Tát Cách Nhĩ của Kim Trướng Hãn Quốc, tự toái Chân Vũ pháp tướng đồng quy vu tận với Tát Cách Nhĩ, lôi kéo hơn vạn xạ điêu kỵ của Kim Trướng Hãn Quốc chôn cùng, làm choKim Trướng Hãn Quốc nguyên khí đại thương vô lực xâm lấn Trung Nguyên, có thể giúp Trung Nguyên vượt qua thời khắc nguy nan nhất, người như vậy mới có thể xưng là người hiệp nghĩa.”
Bình Luận (0)
Comment