Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 205

Yến Thư Hằng cho rằng mình thắng chắc rồi, nhưng thật tình không biết đám người Tô Tín còn kém chờ chê cười hắn a.

Trên thực tế Yến Thư Hằng thật sự chọc ra trò cười lớn.

Vì muốn bán Huyền Nguyên Trọng Thiết trong tay của mình, hắn còn cố ý mời hơn mười thương đội có danh tiếng tới, nhưng đợi người ta hô giá tiền và chuẩn bị chia cắt với nhau, vài tên thủ hạ của Yến Thư Hằng lúc này mới phát hiện không đúng.

Bọn họ không phải hai tai không nghe tin tức như Yến Thư Hằng, bọn họ biết rõ đặc tính của Huyền Nguyên Trọng Thiết, cho nên vừa nghĩ tới phải phân cách Huyền Nguyên Trọng Thiết thì bọn họ lập tức kịp phản ứng, bọn họ không ngờ phạm sai lầm to lớn như thế.

Hiện tại lâm vào tình huống thế này đương nhiên không ai có thể một ngụm nuốt nhiều Huyền Nguyên Trọng Thiết như thế, kết quả là Yến Thư Hằng chỉ có thể ai oán nhìn đồ vật giá trị nhất của mình, thương phẩm lãi lớn nhất không thể bán đi.

Tuy trong tay Yến Thư Hằng nắm mấy thương lộ nhưng mấy thương lộ này không có gì đặc biệt chú ý, hắn cho rằng Huyền Nguyên Trọng Thiết của mình vừa xuất hiện, những người khác khẳng định sẽ bị miểu sát, cho nên hắn cũng bảo thủ hạ tùy tiện xử lý mấy thương lộ kia.

Cho nên đồ vật của mấy thương lộ kia không cách nào sánh bằng đồ vật của đám người Yến Thịnh Hằng.

Ba ngày sau đó, đám người Yến Thịnh Hằng mang đồ trở về cũng bán sạch sẽ.

Thuộc hạ của Yến Thịnh Hằng có khá nhiều người tài ba, hắn mang vật tư trở về trải qua bọn họ thao tác đã bán được bảy trăm vạn.

Yến Kế Hằng bán đi hơn năm trăm vạn, giá cả kém quá nhiều.

Nhìn thấy kết quả như vậy, Yến Thịnh Hằng lúc này tươi cười vui vẻ.

Yến Thư Hằng đem đồ vật trở về là thứ tầm thường, Yến Trọng Hằng chủ động buông tha, mà đệ đệ chỉ là kẻ chí lớn tài mọn, lần này cũng chỉ còn một mình Yến Khuynh Tuyết.

Nhưng nàng đến bây giờ vẫn không bán hàng hóa trong tay ra, có lẽ cũng chủ động buông tha, vị trí người thừa kế cơ bản là vật trong tay của hắn.

Nhưng Yến Thư Hằng từng nói qua với hắn, dù cho có được vị trí người thừa kế cũng không có nghĩa lý gì, dù sao về sau còn phải tranh đoạt một phen.

Nhưng ngay cả như vậy, hiện tại đạt được vị trí người thừa kế xem như kiếm trước tiên cơ, cho dù sau này có tranh đoạt một phen, thân phận này cũng trợ giúp hắn rất lớn.

Nhìn thấy đám người Yến Thịnh Hằng đã có kết quả, mà bọn họ không có động tĩnh nào, Yến Khuynh Tuyết cũng có chút lo lắng.

“Mạnh công tử, bây giờ còn còn ba tháng nữa là tới kỳ hạn một năm, chúng ta không bán hàng hóa ra ngoài có phải không kịp hay không?”

Tô Tín tự tin nói: “Yên tâm, cũng sắp rồi, khẳng định tới kịp, huống hồ tới thời điểm cho dù những thương nhân kia cầu chúng ta bán cho bọn họ, chúng ta cũng không dễ dàng bán ra đâu, tối thiểu cũng phải làm thịt bọn chúng một phen.”

Đã có ý định lũng đoạn, Tô Tín liền chuẩn bị chơi một đòn thật hung ác.

Kỳ thật trước kia tại Thường Ninh phủ, Tô Tín liên hợp tất cả đại bang phái nâng giá cả đặc sản Nam Man cũng là hành vi lũng đoạn.

Chỉ có điều khi đó bọn họ không dám làm quá phận, Tô Tín chỉ tăng giá một chút mà thôi, cam đoan những thương nhân kia cũng có lợi nhuận, bọn họ cũng lười phí sức đi so đo với rắn rít địa phương như Tô Tín.

Nếu như khi đó Tô Tín dám tăng giá quá cao, nói không chừng đám thương nhân đó dám bỏ số tiền lớn mời võ giả Tiên Thiên trực tiếp tiêu diệt mấy đại bang hội tại Thường Ninh phủ.

Nhưng hiện tại không giống, Tô Tín hiện tại đại biểu cho Yến gia thành Thương Sơn cho dù hắn nâng giá lên cao nhất, những thương nhân kia hoặc là bóp mũi mua hàng, hoặc là tức giạn rời đi mà thôi.

Thế lực thành Thương Sơn không là gì khi so với Trung Nguyên, nhưng nó là thế lực nhất lưu tại Tương Nam.

Lúc này những thương đội Trung Nguyên thiên tân vạn khổ đi vào Thường Ninh phủ, kết quả đến Thường Ninh phủ vừa hỏi, tất cả đặc sản Nam Man đều không còn, ngay cả cọng lông cũng không lưu cho bọn họ.

Những thương nhân kia lúc này tức giận, bởi vì cái gọi là đoạt tài lộ không khác gì thù giết phụ mẫu, bọn họ một năm mới tới Tương Nam một lần, chi phí mời hộ vệ cảnh giới Tiên Thiên cũng tốn hơn mười vạn lượng, hiện tại ngươi nói với ta là không còn đồ vật.

Hoàng Bỉnh Thành dựa theo Tô Tín phân phó, căn bản cũng không có giấu diếm, hắn nói đồ vật bị thành Thương Sơn Yến Khuynh Tuyết lấy đi nói với các thương nhân.

Nhưng những thương nhân này chưa từ bỏ ý đồ, đi Thiết Đao Hội hỏi thăm tình huống.

Huyết Y Hội cũng không cần hỏi, những thương nhân này cũng biết bối cảnh Huyết Y Hội, cũng biết người ta sẽ không tham dự vào chuyện này.

Những thương nhân kia còn muốn tự mình đi vào rừng rậm Nam Man tìm kiếm dị tộc Nam Man mua sắm đồ vật, đáng tiếc những dị tộc Nam Man cầm bạc của Tô Tín cho nên ngoan ngoãn trốn sâu vào trong rừng rậm..

Rừng rậm Nam Man nguy cơ tứ phía, cho dù võ giả Tiên Thiên cũng không dám dễ dàng tiến vào trong, những thương nhân kia chỉ có thể oán hận mà thôi.

Những châu phủ khác tại Tương Nam cũng có thể mua được một ít đặc sản, sức sản xuất của những địa phương này khi so sánh với Thường Ninh phủ chỉ là chín châu mất cọng lông.

Nếu là một thương đội thì số hàng này đủ rồi, nhưng thời điểm này thương đội đi Tương Nam lại là mười mấy nhà.

Rơi vào đường cùng, phần đông thương đội đành phải phẫn hận quay về thành Thương Sơn, đồng thời cũng mắng to Yến Khuynh Tuyết và Mạnh Thanh Trạch không thôi.

Các ngươi sớm thu sạch đồ vật tại Thường Ninh phủ nhưng không nói lời nào làm bọn họ phí công đi một chuyến, quả thực làm bọn họ tức giận không nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment