Tạ Chỉ Yến nói: “Còn không phải bởi vì đám người Địch Vân Phi náo loạn hay sao, bọn chúng mượn Tương Nam chi địa tranh đấu tôi luyện bản thân nhưng lại liên lụy Dịch Kiếm Môn vào trong đó.”
Tô Tín ngạc nhiên nói: “Tại sao liên quan tới Dịch Kiếm Môn? Cầm kiếm ngũ phái các ngươi cũng không có thói quen bồi dưỡng đệ tử như thế ah.”
Tỏng thiên hạ có hơn mười thế lực đỉnh cấp nhưng mỗi nhà có phương thức bồi dưỡng đệ tử không giống nhau.
Tranh Kiếm Minh và Niên Bang đều là dùng số lượng thủ thắng, Tranh Kiếm Minh có hơn mười vạn võ giả dưới trướng, phân đường trải rộng khắp mười đạo trong Đại Chu.
Mà Niên Bang lũng đoạn thủy vận cả Đại Chu và Đông Tấn, bang húng có hơn trăm vạn, đây mới thật sự là đại bang trải rộng thiên hạ.
Đương nhiên chất lượng bang chúng Niên Bang không cách nào so sánh với Tranh Kiếm Minh, võ giả Tranh Kiếm Minh yêu nhất là Hậu Thiên trung kỳ, Niên Bang thu bang chúng rất loạn, võ giả đả thông mấy khiếu huyệt cũng tuyết nhận.
Mà Nhữ Nam Thượng Quan thị chỉ có hơn trăm đệ tử dòng chính, số lượng chi thứ không đến một ngàn nhưng Thượng Quan thị truyền thừa đã lâu, hiện tại bọn họ còn giữ truyền thống mời chào môn khác của thời thượng cổ a.
Tất cả võ giả tán tu, tiểu môn phái, tiểu gia tộc phụ thuộc Thượng Quan thế gia cộng lại chỉ có mấy vạn người.
Đặc điểm của mấy nhà này là có thủ hạ nhiều, rất nhiều, cho nên người thừa kế của bọn họ không chỉ cần thực lực, càng cần năng lực thống ngự tốt.
Cho nên bọn họ mới có truyền thống như vậy, sẽ phái một đám đệ tử kiệt xuất của mình và người khác đi tới nơi nào đó, cho phép bọn họ trong hoàn cảnh công bằng đấu với nhau để tìm ra người giỏi hơn.
Nhưng đây chỉ là truyền thống của bang phái như Tranh Kiếm Minh, nhiều người có chỗ tốt của nhiều người nhưng nhiều người lại không đại biểu tất cả.
Cầm kiếm ngũ phái đi con đường tinh anh, cho dù Thanh Thành kiếm phái nhân số nhiều nhất cũng không vượt qua vạn người, nhân số Dịch Kiếm Môn miễn cưỡng vượt qua ngàn người mà thôi.
Mặc dù Niên Bang có trăm vạn người nhưng bang chúng đều là võ giả Hậu Thiên, thậm chí là người vừa đả thông và khiếu huyệt, còn không tính là võ giả.
Một chú trọng chất lượng, một chú trọng số lượng, Tô Tín thật sự không cho rằng Dịch Kiếm Môn sẽ tham gia vào chuyện này.
Tạ Chỉ Yến nói: “Ngươi nghĩ nhiều, Dịch Kiếm Môn chúng ta không muốn tham gia vào chuyện của bọn họ, mà là người phát ngôn của Dịch Kiếm Môn tại Tương Nam chúng ta bị bọn chúng liên lụy.”
“Địch Vân Phi đã thả ra tiếng gió muốn hợp nhất bọn họ, không đáp ứng sẽ chết, người phát ngôn lâm vào đường cùng đành phải cầu bọn ta, cho nên lần này tông môn phái ta tới nơi này.”
Tô Tín gật gật đầu, tất cả thế lực lớn đều có người phát ngôn tại các nơi khác nhau, đây là việc bình thường.
Có vài nơi có đặc sản hiếm có, thuận tiện tiến hành thu mua, còn có thể thu thập và tìm hiểu tình báo.
Giống như Huyết Y Lâu thành lập phân hội tại Thường Ninh phủ có tác dụng như âậy.
Chỉ có điều Huyết Y Lâu làm chính là bày ra ngòai sáng, tông môn chính đạo tốt xấu gì cũng phải cho người ta mặt mũi, nhưng cũng có người phát ngôn nấp trong chỗ tối.
Dù sao bồi dưỡng người phát ngôn không phải địa bàn của ngươi, như vậy trong đó ẩn chứa đáng ngờ, nói ngươi xếp quân cờ trên địa bàn người khác vẫn còn nhẹ.
Loại địa phương như Tương Nam không có nhiều băn khoăn như vậy, võ lâm Tương Nam tàn lụi lợi hại, cũng không ai đặt bọn họ vào trong mắt, lúc này người phát ngôn của mình gặp chuyện không may, Dịch Kiếm Môn sẽ phái Tạ Chỉ Yến tới.
Tạ Chỉ Yến cười khẽ và nói: “Nhưng dường như ta đi tới nơi này uổng công rồi, ngươi đánh bại Địch Vân Phi, lại đồ sát thủ hạ dưới tay hắn gần như không còn, chúng ta bồi dưỡng tiểu thế lực cũng không cần lo lắng nữa rồi.”
Tô Tín cau mày nói:
“Nói như vậy Địch Vân Phi đã bại triệt để? Bị ta đánh bại một lần thì hắn phải rời khỏi Tương Nam?”
Tạ Chỉ Yến gật đầu nói: “Không kém bao nhiêu đâu, lần này hắn bị ngươi đánh bại và bị thương, hơn nữa thế lực dưới tay tiêu hao nhiều, thanh danh hắn tại Tương Nam rớt xuống ngàn trượng.”
“Võ giả tán tu bản địa Tương Nam sẽ không tiếp tục tìm tới hắn nương tựa, Tiêu Ma Vân cùng Thượng Quan Ngạn Khanh sẽ gia tăng thực lực của mình, Địch Vân Phi đã thua trong trận đấu này.”
Tô Tín khinh thường lắc đầu: “Nói thật, trận đấu của bọn họ trong mắt ta chẳng khác gì tiểu hài tử đang chơi đất, chỉ phái thủ hạ dưới tay đi chịu chết, chính mình rất ít tham dự vào trong chém giết, có khả năng tôi luyện cái gì chứ?”
Tạ Chỉ Yến uống một ngụm trà, nói: “Không có không chịu nổi như vậy đâu, dù sao bọn họ đều là đệ tử dòng chính được bồi dưỡng tỉ mỉ, là người nối nghiệp môn phái tương lai a.”
“Nếu như bởi vì một hồi rèn luyện mà mất mạng, làm như vậy không đáng, thậm chí sẽ làm hai bên đại chiến.”
“Bởi vì là một đám ngậm thìa vàng mà lớn lên, bọn họ chỉ cần bồi dưỡng năng lực thống ngự của mình là đủ rồi.”
Tô Tín vẫn lắc đầu, hắn xem ra những thế lực này có phương thức bồi dưỡng quá bảo thủ.
Vào lúc này cửa phòng bọn họ bị đẩy ra, một tên nam tử trẻ tuổi bước vào, hắn cười nói: “Dịch Kiếm Môn ‘ Cửu Kiếp Việt Nữ ’ Tạ Chỉ Yến Tạ cô nương lại tới Tương Nam, đúng là hiếm thấy ah..”
Hắn nói xong liền nhìn sang Tô Tín, trong mắt bắn ra hào quang nguy hiểm.
“Vị này chính là Tô Tín đánh bại Địch Vân Phi sao? Ha ha, thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.”