Nhìn thấy đạo phỉ thủ hạ Trương Khiếu lộ ra bộ dạng đầy căm phẫn, Tô Tín lúc này cười vui vẻ và nói:
“Dù lựa chọn thế nào cũng là đối địch với tông môn võ lâm, ta có thể bảo chứng các ngươi gia nhập Lục Phiến Môn có khả năng đạt được tài nguyên còn tốt hơn khi làm đạo phỉ nhiều lắm.. “
“Các ngươi cũng biết rõ chế độ Lục Phiến Môn chúng ta, người có công sẽ đạt được pâần thưởng hắn nên có, trừ mỗi tháng có bổng lộc và tài nguyên nhất định ra, các ngươi còn có thể đạt được thêm nhiều tài nguyên tu luyện hơn nữa, chỉ cần các ngươi lập nhiều công huân đầy đủ, tài nguyên tu luyện gì cũng có.”
“Đột phá cảnh giới Tiên Thiên, các ngươi sẽ trở thành bộ khoái châu phủ, đột phá Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh, các ngươi chính là bộ đầu, đột phá trước Thiên Thần Cung cảnh, các ngươi chính là tổng bộ đầu châu phủ.”
“Chỉ cần thực lực các ngươi đủ, lập đủ công huân, chức vị trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đang chờ các ngươi lấy, hơn nữa có tài nguyên tu luyện, các ngươi sẽ có vô hạn khả năng.”
Tô Tín nói chuyện mang theo ý đầu độc, mọi người nơi đây động tâm.
Tuy Lục Phiến Môn bị chửi là tay sai triều đình nhưng tối thiểu Lục Phiến Môn cấp tài nguyên tu luyện không ít, thậm chí còn tốt hơn đại tông môn nhiều.
Dù sao gánh danh xưng tay sai triều đình thì phải liều sống liều chết vì triều đình, phúc lợi đãi ngộ không cao, như vậy ai bán mạng cho Lục Phiến Môn chứ?
Một tên võ giả Thần Cung Cảnh bên cạnh Trương Khiếu chắp tay hỏi:
“Xin hỏi Tô đại nhân, nếu chúng ta gia nhập Lục Phiến Môn, như vậy chúng ta làm chức gì?”
Tô Tín nói:
“Ta nói rồi, ngươi có thực lực gì ta sẽ cho ngươi vị trí gì, võ giả Thần Cung Cảnh gia nhập Lục Phiến Môn sẽ là tổng bộ đầu châu phủ.”
Trong mắt tên võ giả Thần Cung Cảnh lập tức sinh ra dị sắc, tổng bộ đầu châu phủ là vị trí có thực quyền, có hơn trăm bộ khoái và bộ đầu trong tay, cũng là nhân vât số hai trong một châu phủ.
Đương nhiên đó là trên danh nghĩa, tri phủ châu phủ là nhân vật số má nhưng hắn không thể quản người Lục Phiến Môn.
Trương Khiếu nhìn thấy đã biết không tốt, Tô Tín không chỉ thực lực mạnh, hơn nữa năng lực mê hoặc lòng người rất mạnh, những lời hắn vừa nói cũng làm rất nhiều đạo phỉ động tâm.
Kỳ thật không phải Tô Tín có năng lực mê hoặc lòng người mạnh bao nhiêu, mà là vì cơ hội không dễ dàng.
Sống mỗi ngày trong lo lắng và gia nhập Lục Phiến Môn, lưng tựa triều đình, hai điểm này đã tốt hơn làm đạo phỉ nhiều lắm.
Huống hồ bọn họ trông mà thèm tài nguyên tu luyện của Lục Phiến Môn.
Những võ giả có gan làm đạo phỉ hung tàn hay ngoan độc gì đó, trên người bọn họ vẫn còn nhuệ khí, những võ giả tuổi già nhát gan đã sớm rời khỏi nơi này.
Võ giả trẻ tuổi đều có dã tâm, muốn bò rất cao, đương nhiên hi vọng đột phá vài cảnh giới, không muốn cứ đần độn sống hết quãng đời còn lại như thế.
Có chút võ giả thiên phú không đủ nhưng có tài nguyên tu luyện điệp gia, nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước a.
Loại cơ hội như thế không thường có, nói cách khác Lục Phiến Môn không đến tiêu diệt những đạo phỉ như bọn họ là không tệ, căn bản không có khả năng dung nạp bọn họ.
Hiện tại là lúc nhân tài Lục Phiến Môn Giang Nam đạo tàn lụi, như vậy bọn họ mới có thể gia nhập Lục Phiến Môn, đổi thời điểm khác bọn họ muốn vào cũng không được.
Nhưng lúc này Trương Khiếu lại nói:
“Tô đại nhân mời trở về đi, Lục Phiến Môn tranh đấu với thế lực võ lâm Giang Nam đạo là chuyện của các ngươi, Bắc Lăng sơn trịa không tham dự vào trong đó.
“Mặc dù tài nguyên tu luyện và vị trí tổng bộ đầu châu phủ rất không tồi, nhưng có nhiều thứ phải có mạng mới cầm được, không còn mạng thì không có gì cả.”
Tô Tín híp mắt nói:
“Ý của Trương trại là không đồng ý sao? Trương trại chủ ngươi không đồng ý không có sao, ta không phải chỉ mời chào mình ngươi, không biết những huynh đệ sau lưng ngươi có đồng ý hay không?”
Trương Khiếu hừ lạnh nói:
“Không cần hỏi, Trương Khiếu ta có thể làm chủ vì bọn họ, sơn trại của ta không chộn rộn vào đại sự bên ngoài, cho nên kính xin Tô đại nhân ngươi trở về đi.”
Nghe được Trương Khiếu vừa nói như vậy, những đạo phỉ sau lưng Trương Khiếu sinh ra bất mãn nhưng không có người nào đi ra phản bác Trương Khiếu.
Sơn trại bọn họ vốn là do Trương Khiếu một tay sáng lập, còn xông ra danh hiệu ‘ bắc lăng hổ ’, thời gian hơn mười năm uy thế của Trương Khiếu quá mạnh, hắn nói chuyện không ai dám phản bác, hắn mới mở miệng làm những người chung quanh bất mãn nhưng không dám nói gì.
Trên mặt Trương Khiếu xuất hiện một tia thần sắc tốt một ít, hắn kinh doanh Bắc Lăng sơn trại hơn mười năm, làm sao có thể bị người ta dùng vài câu làm phân liệt?
Nhưng lúc này Tô Tín lại lộ mỉm cười:
“Trương trại chủ ah trại chủ, ngươi có nghe qua một câu nói hay không, ngăn tiền đồ của người như giết phụ mẫu. Ta đang mời chào những huynh đệ sau lưng ngươi, ngươi không thể đứng ra ngăn cản tiền đồ của bọn họ ah.”
“Huống hồ hôm nay ta muốn mời chào bọn họ, ngươi ngăn cản không buông, việc này là cản đường của ta, ta phải làm sao bây giờ?”
Nội tâm Trương Khiếu sinh ra cảm giác nguy cơ đáng sợ, hắn vừa định nói gì đó nhưng Tô Tín đã ra tay!
Hắn điểm ra một chỉ, sau lưng xuất hiện một vòng huyết nguyệt, hơn mười đạo tơ máu bắn ra từ trong huyết nguyệt, mỗi sợ tơ máu giống như có sinh mệnh đi tìm mục tiêu.