Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 421

Tất cả mọi người bị một quyền mang theo hận ý ngập trời của Ôn Thanh Hòa dọa sợ.

Thân là võ giả Trạch Châu phủ, bọn họ biết rõ thực lực Ôn Thanh Hòa, Ôn Thanh Hòa trước mắt vô cùng bình thường, Ôn Thanh Hòa trước kia và hiện tại như hai người khác nhau.

Một quyền đánh Ngũ Thanh Vân bay đi, Ôn Thanh Hòa không có dừng lại, hai mắt hắn đỏ rực như máu lao thẳng về phía Ngũ Thanh Vân.

Hắn hiện tại không có suy nghĩ nào khác, trong lòng chỉ có hận!

Chỉ có dùng máu của Ngũ Thanh Vân mới rửa sạch mối hận trong lòng mình.

Võ giả chung quanh nhìn thấy tình cảnh không đúng liền quát to:

“Ôn Thanh Hòa ngươi điên sao? Ngươi dám giết Ngũ Thanh Vân, Tốn Phong kiếm phái nhất định không chết không thôi với Ôn gia! Chẳng lẽ ngươi muốn rước đại họa cho Ôn gia? Mau dừng tay!”

Nhưng Ôn Thanh Hòa lúc này đã bị hận ý làm mê thất thần trí, trừ Ngũ Thanh Vân ra thì hắn không quan tâm ai khác.

Những võ giả khác nhìn thấy sự việc không đúng, bọn họ nhìn nhau sau đó vây công Ôn Thanh Hòa.

Những người này là hảo hữu của Ngũ Thanh Vân, hơn nữa thế lực phía sau có giao hảo với Tốn Phong kiếm phái, bọn họ không thể nhìn Ngũ Thanh Vân chết ở chỗ này.

Mọi người đồng loạt ra tay, Ôn Thanh Hòa tức giận quát lớn:

“Cút!”

Hắn xuất một chưởng, chưởng lực cường đại đánh bay một người, Cừu Cực Chưởng, thù sâu như biển!

Những võ giả nơi này thực lực thấp nhất là Khí Hải Cảnh, trong đó vài tên có thực lực Linh Khiếu Cảnh, mấy người liên thủ không tiếp được một chiêu của Ôn Thanh Hòa, bọn họ lập tức sợ hãi không nhỏ.

Mọi người nhìn nhau, hôm nay Ôn Thanh Hòa quá mức tà dị, một quyền mang theo hận ý ngập trời, một chưởng thù sâu như biển, bọn họ chưa từng nghe qua Ôn gia có vũ kỹ cường đại như thế.

Chỉ một quyền và một chưởng vô cùng đơn giản như thế lại vô cùng tà dị, bọn họ không ngờ Ôn Thanh Hòa có ngày sẽ biến thành người khủng bố như thế.

Vài tên võ giả không nói hai lời liền xoay người rời đi.

Cho dù bọn họ là hảo hữu Ngũ Thanh Vân nhưng không có nghĩa sẽ vì Ngũ Thanh Vân mà ném tính mạng bản thân.

Trạng thái Ôn Thanh Hòa hiện tại không phải bọn họ có thể đối địch, bọn họ phải quay về bẩm báo tông môn, nếu như Ngũ Thanh Vân có thể sống qua thời gian hiện tại là tạo hóa của hắn, nếu như hắn sống không nổi, bọn họ chỉ có thể nói xin lỗi hắn mà thôi.

Nhìn Ôn Thanh Hòa đi từng bước về phía mình, ánh mắt Ngũ Thanh Vân lộ ra thần thái hoảng hốt, hắn bất chấp thương thế của mình, hắn vận dụng chân khí toàn thân muốn quay người bỏ chạy.

Ôn Thanh Hòa mặt không biểu tình xuất ra một quyền, quyền phong cuồng bạo bao phủ mấy trượng, trực tiếp dung nhập vào thân thể Ngũ Thanh Vân, cũng đánh hắn không đứng lên nổi.

Mặc dù Ôn Thanh Hòa tu luyện Hận Cực Quyền và Cừu Cực Chưởng vài ngày nhưng tâm cảnh của hắn quá phù hợp với chân ý võ đạo của Hận Cực Quyền và Cừu Cực Chưởng, cho nên khi Ôn Thanh Vân thi triển chẳng khác gì người tu hành nhiều năm.

Ngũ Thanh Vân trúng một quyền của Ôn Thanh Hòa nên kinh mạch trong người nát hơn phân nửa, hắn không thể đứng nổi.

Ngũ Thanh Vân nhìn Ôn Thanh Hòa đi từng bước về phía mình, hắn hoảng hốt nói:

“Ôn Thanh Hòa ngươi điên hay sao? Ngươi biết ngươi giết ta sẽ có hậu quả gì hay không? Tốn Phong kiếm chúng ta nhất định không chết không thôi với Ôn gia các ngươi!”

“Đều là thế lực nhị lưu nhưng cho dù nhân mạch hay thực lực, Ôn gia các ngươi đều không bằng Tốn Phong kiếm phái chúng ta, ngươi mà giết ta sẽ liên lụy toàn bộ Ôn gia!”

Ôn Thanh Hòa không có nghe thấy Ngũ Thanh Vân nói, hắn trực tiếp đi tới và xuất thêm một quyền, lần này có tiếng xương cốt nứt vỡ vang lên, máu tươi bắn tung tóe, dưới lực lượng khủng bố nện vào người, Ngũ Thanh Vân đã không sống nổi.

Ôn Thanh Hòa làm như không nhìn thấy, hắn liên tục xuất quyền và chưởng liên tiếp, bộ dáng khủng bố đến cực điểm, thẳng tới khi Ngũ Thanh Vân đã không còn hình người, nửa người trên máu tươi tung tóe, Ôn Thanh Hòa mới dừng tay.

Đôi mắt đỏ rực của hắn đã biến mất, thân thể như không còn khí lực, hắn cố đứng vững mới không ngã xuống đất.

Tô Tín chậm rãi đi tới bên cạnh hắn và hỏi:

“Như thế nào? Cảm giác ra sao?”

Ôn Thanh Hòa nhìn hai tay đầy máu của mình và mê man nói:

“Không biết.”

Kẻ thù từ nhỏ khi nhục mình, cướp đi nữ nhân mình yêu thương đã chết, nhưng kỳ quái nội tâm hắn không có chút hưng phấn nào, ngược lại còn vô cùng mê man.

“Tiền bối, hiện tại ta phải làm gì?”

Ôn Thanh Hòa hỏi.

“Làm sao bây giờ? Đương nhiên là chạy trốn, ngươi còn lưu lại nơi này chuẩn bị chờ người Tốn Phong kiếm phái tới tìm ngươi báo thù sao?”

Nghe Tô Tín nói như vậy, Ôn Thanh Hòa lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng chạy ra ngoài cửa, hắn vừa chạy hai bước liền nói:

“Tiền bối ngươi làm sao bây giờ?”

Tô Tín lúc này cười nói:

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng đám phế vật kia có thể làm gì ta sao? Hơn nữa chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”

Ôn Thanh Hòa suy nghĩ một lúc, với thực lực tiền bối không cần sợ đám người Tốn Phong kiếm phái, cho nên lúc này hắn lập tức quay người chạy đi.

Tô Tín đứng tại chỗ một hồi, hắn xoay người biến mất như cơn gió.

Qua không bao lâu, trên đường cái đã có tiếng huyên náo xôn xao vang lên, một đám đệ tử Tốn Phong kiếm phái đẩy đám người xông vào thanh lâu.

Sắc mặt chưởng môn Tốn Phong kiếm phái Ngũ Nguyên Đình âm trầm chảy ra nước, vài tên võ giả uống rượu chung với Ngũ Thanh Vân lúc trước cẩn thận xuất hiện trong thanh lâu.

Đẩy cửa phòng ra không thấy bóng người, chỉ còn lại vách tường bị Ôn Thanh Hòa đánh sập, trên mặt đất còn có thi thể Ngũ Thanh Vân bị đánh không còn hình dáng.

Vài tên võ giả trẻ tuổi nhìn nhau, bọn họ không ngờ Ôn Thanh Hòa ác như vậy, giết người còn không tính, thậm chí còn không lưu Ngũ Thanh Vân toàn thây.
Bình Luận (0)
Comment