Bóng người đột nhiên ngăn cản trước mặt Trầm Thiên Dao chính là Thất Hùng Hội Thần Tiêu Bách Luyện Viên Đông Thiên.
Hắn nhận được tin tức từ chỗ Quý Vô Không liền không ngừng chạy thẳng tới Khánh Dương phủ, cũng lao thẳng tới tổng bộ Lục Phiến Môn.
Đương nhiên hắn không biết đám người Trầm Thiên Dao đến Lục Phiến Môn đòi người, hắn chỉ muốn nhờ tình báo của Lục Phiến Môn tìm đám người Trầm Thiên Dao, hắn hoàn toàn không nghĩ lại nhìn thấy tình cảnh hiện tại.
Đối mặt Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí của Tô Tín, hai tay Viên Đông Thiên xuất hiện lôi đình giống như lôi thần hàng lâm nhân gian, hắn trực tiếp vươn tay xé rách vô hình kiếm khí.
Trong nháy mắt hai tay hắn tiếp xúc vô hình kiếm khí liền khiếp sợ không nói thành lời, với thực lực của hắn đột nhiên tiếp xúc với kiếm khí thuần túy như thế cũng phải kinh hãi không nhỏ.
Lôi đình nổ vang, kiếm khí biến mất, thân thể Viên Đông Thiên lui về phía sau một bước, ánh mắt đầy kiêng kị nhìn về phía Tô Tín.
Hắn bài danh mười sáu Nhân Bảng thế hệ trước, cho dù không bằng Tô Tín hiện tại nhưng đã qua hơn mười năm, hiện tại Viên Đông Thiên cũng không phải không có tiến bộ, kết quả hắn tiếp một chiêu của Tô Tín liền ăn thiệt thòi không nhỏ.
Viên Đông Thiên đẩy Trầm Thiên về phía sau, hắn chắp tay nói với Tô Tín:
“Tô huynh động thủ với nữ nhân không phải thói quen tốt.”
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
“Thật có lỗi, trong mắt ta không có phân nam nữ, chỉ cần nàng dám xuất kiếm với ta chính là địch nhân của ta.”
Viên Đông Thiên liếc mắt nhìn bộ dạng đám người Trầm Thiên Dao, lại nhìn thấy Liên Nguyệt Hải nửa chết nửa sống bên cạnh, Viên Đông Thiên đã đoán được tình huống đại khái.
Trầm Thiên Dao nhìn thấy Liên Nguyệt Hải bị Tô Tín bắt cho nên nàng tức giận mang theo đám người Lục Thần đến đòi người, cuối cùng sinh ra xung đột với Tô Tín mà thôi.
Hắn biết rõ tính tình của Trầm Thiên Dao, nàng bị người Thất Hùng Hội làm hư.
Đám người Lục Thần đều có tính tình ngang ngược càn rỡ, bọn họ chạy tới đòi người từ trong tay Tô Tín, kết quả không cần nói hắn cũng biết.
Viên Đông Thiên đến Giang Nam đạo, hắn đương nhiên nghe ngóng qua đại nhân vật trong Giang Nam đạo một phen, bản thân Tô Tín là tổng bộ đầu Giang Nam đạo, còn là tổng bộ đầu Thần Cung Cảnh, hắn có tính cách vô cùng cứng rắn cho nên không dễ dàng tha thứ đám người Trầm Thiên Dao hung hăng càn quấy.
Lúc Viên Đông Thiên muốn nói cái gì đó lại nghe Trầm Thiên Dao hô lớn;
“Viên nhị ca! Mau giúp ta mang Liên đại ca trở về, Tô Tín đánh Liên đại ca thành như vậy, ngươi cần phải báo thù hắn ah.”
Viên Đông Thiên lập tức che đầu, hắn không có biện pháp nào với tiểu tổ tông này.
Lúc này còn muốn báo thù Tô Tín? Điên sao?
Không nói thực lực bản thân Tô Tín như thế nào, nơi này chính là Giang Nam đạo, đại bản doanh của Tô Tín, hắn vung tay lên liền có mấy trăm tên bộ khoái cảnh giới Tiên Thiên lao lên chém giết hắn, cho dù thực lực hắn mạnh cũng không đánh lại người ta.
“Thiên Dao! Chớ nói lung tung! Ta sẽ giúp ngươi mang Liên Nguyệt Hải trở về.”
Hắn quát Trầm Thiên Dao một tiếng, Viên Đông Thiên lúc này mới nhìn về phía Tô Tín:
“Tô huynh, Liên Nguyệt Hải là hương chủ Thất Hùng Hội chúng ta, không biết hắn phạm sai lầm gì mà Tô huynh đánh hắn thành như vậy, lại còn giam giữ hắn?”
Tô Tín thản nhiên nói:
“Liên Nguyệt Hải ám sát ta bên đường, ngươi nói chuyện này có tính là lớn hay không?”
Nghe được Tô Tín nói như vậy, Viên Đông Thiên lập tức khó hiểu.
Quan hệ giữa Liên Nguyệt Hải và Tô Tín dùng tám cây gậy tre cũng kéo không tới, Liên Nguyệt Hải chạy tới ám sát hắn làm gì?
Tô Tín lạnh nhạt nói:
“Chuyện này không quan hệ với Thất Hùng Hội các ngươi, Liên Nguyệt Hải là hương chủ Thất Hùng Hội nhưng hắn cũng là nhi tử Liên Minh Sơn đường chủ Lãnh Nguyệt Đường Giang Nam đạo.”
“Ta giết Liên Minh Sơn, hắn muốn báo thù ta, cho nên đây là ân oán cá nhân giữa hai người chúng ta, cũng không có liên quan gì tới Thất Hùng Hội các ngươi.”
Viên Đông Thiên lập tức cau mày, nếu là như vậy càng không dễ làm.
Đúng như Tô Tín nói, việc này là ân oán cá nhân giữa hắn và Liên Nguyệt Hải, nếu như là vô danh tiểu bối thì hắn còn có thể dùng thế đè người cưỡng ép đối phương thả người.
Nhưng đáng tiếc đối phương là Tô Tín, tổng bộ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, cho dù người ta nể tình cũng chỉ cho Tiêu gia địa đầu xà mặt mũi, Thất Hùng Hội ngươi xa tại Nhữ Nam đạo, người ta cần gì cho ngươi mặt mũi?
Liên Nguyệt Hải mơ mơ hồ hồ tỉnh lại và nhìn thấy mấy người trước mặt hắn miễn cưỡng khoát tay nói với bọn họ:
“Đi! Đi mau!”
Liên Nguyệt Hải thật sự xem Thất Hùng Hội thành ngôi nhà thứ hai của mình..
Cho nên sau khi biết tin tức Giang Nam đạo, Liên Nguyệt Hải cũng không mượn lực lượng Thất Hùng Hội để đối phó Tô Tín, ngược lại tự mình lặng lẽ rời đi.
Hắn làm như vậy nguyên nhân là cố kỵ lực lượng Lục Phiến Môn sau lưng Tô Tín, sợ dẫn phiền toái liên quan đến Thất Hùng Hội.
Nhưng không nghĩ tới cuối cùng bọn họ vẫn đến, tiểu sư muội vẫn ái mộ mình tới nơi đây, còn có mấy sư đệ vẫn đối nghịch với mình cũng có mặt, còn có Viên sư huynh ngày bình thường chiếu cố chính mình, nội tâm hắn cảm động không thôi, hắn càng không muốn bọn họ nhúng tay vào vũng nước đục này.
Bọn họ đã tới còn có thể rời đi hay sao?
Đặc biệt là Trầm Thiên Dao nhìn thấy Liên Nguyệt Hải lúc này còn bảo bọn họ rời đi, nước mắt không ngừng rơi lả chả.
Nàng phẫn hận nhìn Tô Tín và nói: