Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 50

Tuy bị Mạnh Xung tát một cái, nhưng ông ta không dám có nửa lời oán trách.

Ông ta không phải là bang chúng bình thường một khi tức giận lên thì chẳng màng chuyện gì, lăn lộn trong Phi Ưng bang lâu như vậy, ông ta biết người nào chọc giận được, người nào không được chọc đến.

Sự lớn mạnh của Tam Anh hội rõ như ban ngày, đừng nói Tô Tín, dù có là Sa Phi Ưng cũng không chọc giận họ được!

- Lão Hoàng, xảy ra chuyện gì vậy?

Lúc này một giọng nói bên ngoài vang lên.

Hoàng Bính Thành thầm thốt lên câu không ổn, quay đầu lại nhìn thì đúng là Lý Hoại tuần tra bên ngoài đã trở về.

Con người Lý Hoại thì ai cũng đã biết, chẳng coi ai ra gì, trước kia Hổ Tam Gia cũng không buồn nói, duy chỉ Tô Tín là thực sự khiến hắn khuất phục.

Dù chuyện gì thì con người này cũng đều có thể làm ra được.

Nhìn thấy vết thương trên mặt Hoàng Bính Thành, trong mắt Lý Hoại bỗng hiện lên sát khí ngùn ngụt.

Tính cách hắn lạnh nhạt, cả Phi Ưng bang chỉ có hai người khiến hắn để tâm, một người là lão đại Tô Tín, người còn lại tiếp xúc nhiều nhất với hắn-Hoàng Bính Thành.

Thật ra trong lòng hắn đã xem Hoàng Bính Thành như huynh đệ của mình.

Ánh mắt Lý Hoại di chuyển về phía đám người Mạnh Xung.

Không cần hỏi hắn cũng biết, chắc chắn là đám người ngoài bang này làm ra.

Những người đến cùng Mạnh Xung không đơn thuần chỉ phụ trách chiêu mộ, bọn họ còn lo việc bảo vệ an toàn cho Mạnh Xung.

Người Lý Hoại đã từng giết không ít, trên người tự nhiên sẽ có sát khí nghi ngút bao phủ, giờ xuất hiện liền khiến bọn họ sinh lòng cảnh giác.

Mạnh Xung hiển nhiên cũng cảm thấy cỗ sát khí này, chỉ là hắn không chút sợ hãi, ngược lại còn cười lớn lên.

- Được! Được lắm! Gan của Phi Ưng bang các ngươi cũng lớn quá, không chỉ dám cản ta, còn muốn ra tay với ta, hôm nay ngươi muốn động thủ dù chỉ một chút thôi, có tin là dù ta giết hết bang chúng dưới tay Tô Tín, Sa Phi Ưng cũng chẳng dám nói lời nào không!

- Được thôi, có bản lĩnh thì giết thử một người xem.

Cửa lớn đường viện được đẩy ra, Tô Tín từ trong bước ra.

Giây phút nhìn thấy Tô Tín từ trong bước ra, trong mắt mấy kẻ theo cùng Mạnh Xung đến để lộ sự cảnh giác.

Bọn họ đều chỉ là võ sĩ hậu thiên sơ kỳ, nhưng bọn họ cảm thấy một cỗ uy hiếp trên người Tô Tín, tuy không đoán được thực lực rốt cuộc thế nào.

Có thể gây ra cảm giác này chỉ có hai nguyên nhân, một là Tô Tín chẳng hề biết võ công, một nguyên nhân khác là Tô Tín mạnh hơn bọn họ!

Thực ra Tô Tín sớm đã cảm giác được bên ngoài có chuyện, nhưng cậu lại không thể nào ra mặt được.

Khoảnh khắc bản thân đột phá lên hậu thiên trung kỳ, nếu bị dừng lại thì không những sẽ mất hết công lực, mà thậm chí còn có khả năng bị tổn thương do chân khí nghịch chuyển.

Vì vậy cậu chỉ có thể tĩnh tâm toàn sức đả thông bảy mươi hai huyệt vị, giúp huyệt vị bản thân đạt đến con số địa sát bảy mươi hai tuần hoàn không dứt, cuối cùng cũng coi là đã đột phá cấp hậu thiên trung kỳ.

Nhưng vừa bước ra, cậu liền nghe thấy lời nói ngông cuồng của Mạnh Xung.

Chuyện của Tam Anh hội hiển nhiên cậu cũng biết, nhưng dù cái giá của Tam Anh hội cao thế nào thì cậu cũng không thể gia nhập vào Tam Anh hội được.

Bản thân đang có nhiệm vụ, nếu cậu gia nhập vào Tam Anh hội sẽ chịu hình phạt nhiệm vụ thất bại, chuyện này sẽ là được không bù được lại mất.

Nói lời mềm mỏng Tô Tín cũng không đi, chứ đừng nói giờ Mạnh Xung còn đánh Hoàng Bính Thành.

Mạnh Xung lạnh nhạt nhìn Tô Tín, nói kỳ cục:

- Mặt mũi Tô đại đầu mục ngươi cũng lớn quá, mời đi mời lại cũng không thèm ra.

- Cũng không phải ta mời ngươi đến, nếu ngươi thấy khó chịu cũng có thể đi về.

Tô Tín thản nhiên nói.

Mạnh Xung giận quá hóa cười:

- Nghe nói Tô Tín ngươi kiêu căng ngạo mạn, hôm nay coi như ta cũng đã biết, có điều hôm nay ta đến không phải để đấu khẩu với ngươi, Tam Anh hội ta đã để mắt đến ngươi, chỉ cần ngươi gia nhập Tam Anh hội ta thì có thể ra bất cứ điều kiện nào.

Mấy bang chúng Tam Anh hội theo cùng Mạnh Xung liền thở phào một hơi.

Lúc trước hội chủ có căn dặn qua bọn họ, bảo bọn họ nhất định phải giúp thiếu hội chủ lôi kéo được Tô Tín về tay.

Nhưng không ngờ Tô Tín bế quan không ra, Mạnh Xung cũng nổi giận, hai người vừa gặp thì mùi hỏa dược đã nồng đậm như vậy.

May mà cuối cùng thiếu hội chủ vẫn biết coi trọng đại cục, tạm gác ân oán lại, như câu kẻ thành đại sự thì không câu nệ tiểu tiết vậy.

Nhưng lời nói tiếp theo của Mạnh Xung lại khiến bọn họ như rơi vào động băng.

Chỉ thấy Mạnh Xung nói một mạch:

- Nhưng hai thuộc hạ của ngươi làm ta rất khó chịu, hàng không có mắt nhìn như vậy Tam Anh hội ta không cần.

- Bảo bọn chúng quỳ xuống đất dập đầu, tự tát vào mặt mười cái ta sẽ để chúng gia nhập Tam Anh hội cùng ngươi.

Bang chúng của Tô Tín liền đỏ mắt lên, mấy tên bang chúng của Tam Anh hội cũng giật thót mình.

Mạnh Xung đây là đang sỉ nhục Tô Tín đến cùng!

Thân là lão đại nếu đến thuộc hạ của mình cũng bảo vệ không được, thì đây chính là chuyện khiến người ta nhục nhã nhất, cũng là chuyện mất mặt nhất.

Vì vậy lần thích sát Đới Xung trước kia, nếu bảo Tô Tín nhận thua, chọn cách chịu đựng, thì cậu cũng đã không có được lòng người như vậy, và bây giờ cũng giống thế.

Lúc này Tô Tín vì để gia nhập được vào Tam Anh hội mà bảo Hoàng Bính Thành và Lý Hoại dập đầu tự tát vào mặt mình, Tô Tín cậu sẽ hoàn toàn mang tiếng xấu, e là thuộc hạ bằng lòng cùng cậu gia nhập Tam Anh hội chưa hơn được hai phần.

Một lão đại vì lợi ích bản thân mà bán rẻ, sỉ nhục thuộc hạ mình thì ai bằng lòng theo cùng chứ?

- Nếu ta không muốn gia nhập Tam Anh hội thì sao?

Tô Tín bình thản hỏi.

- Không gia nhập Tam Anh hội sao?

Ánh mắt Mạnh Xung để lộ sát khí nghi ngút:

- Nếu ngươi không gia nhập Tam Anh hội, vậy sẽ không phải là người của chúng ta. Dám bất kính với ta vậy thì ta sẽ giết hết bang chúng ở Vĩnh Lạc phường của ngươi!

Tô Tín thở dài một hơi, đây có được coi là họa trời giáng không?

Cậu nhìn người rất chuẩn, Mạnh Xung này tuyệt đối không phải là loại người có tấm lòng khoan dung độ lượng, hắn nói giết toàn bộ thuộc hạ của cậu, Tô Tín cũng không xem câu này là trò đùa.

Đối phương có ý này thì sẽ có thực lực tương đương.

Dù hôm nay để hắn ta đi thì Vĩnh Lạc phường này cũng sẽ không được yên, huống hồ nếu thả hắn đi thật, nhẫn nhịn nỗi tức tức giận này thì danh tiếng Tô Tín tích lũy được trong Phi Ưng bang cũng sẽ mất đi hơn phân nửa.

Dù sao một lão đại chỉ biết bấm bụng chịu đựng không có khí phách cũng không đáng để bọn họ đi theo.

- Mạnh công tử, đây là cậu đang ép ta, cậu đang ép ta giết cậu đấy!

Câu than thở của Tô Tín khiến mấy tên bang chúng của Tam Anh hội bỗng như nhìn thấy vô số kẻ địch nên liền đưa Mạnh Xung vào ở giữa.

Nhưng Mạnh Xung lại đẩy bọn họ ra, cười nhạt nói:

- Ngươi muốn giết ta? Hôm nay ta đứng ở đây, xem ngươi rốt cuộc có gan đến giết ta không!

Tô Tín lắc đầu:

- Ba vị hội chủ Tam Anh hội gây dựng được cơ nghiệp lớn như vậy, Tô Tín ra rất bội phục, nhưng đáng tiếc là đến một phần đầu óc suy nghĩ của họ ngươi cũng không kế thừa được.

- Hiện giờ thực lực Tam Anh hội đang đứng đầu ở Thường Ninh phủ, vì sao không trực tiếp đi thôn tính các bang phái khác? Bởi vì chỉ cần Tam Anh hội dám nói rằng muốn xưng bá ở Thường Ninh phủ thì tam bang tứ hội sẽ lập tức bỏ hết tất cả nghi kỵ để cùng liên hợp lại.

- Đây gọi là chó cùng cắn dậu, tuy ví dụ này không chính xác lắm nhưng nó đúng là có ý này, làm người phải để một đường lui, dồn người vào đường cùng thì ngươi cũng không có chút lợi ích nào đâu.

- Giờ ngươi đã nói muốn giết hết người của ta ở Vĩnh Lạc phường, vậy thì sớm muộn gì ta cũng chết, tại sao ta lại không dám giết ngươi? Giờ giết ngươi vẫn có thể lấy một người để chịu tội thay đấy.

Lời Tô Tín nói rất nhẹ nhàng, trên người không mang theo sát khí nào, nhưng những bang chúng của Tam Anh hội đều vô cùng sợ hãi, bọn chúng vội đứng chặn trước người Mạnh Xung, một kẻ trong đó hét lớn:

- Thiếu hội chủ nhanh chạy đi!

Nhưng chưa đợi hắn nói xong câu thì Tô Tín đã động thủ.

Cừu Cực Chưởng! Thù hận như biển!

Thâm thù đại hận dùng máu để báo!

Một bang chúng của Tam Anh hội muốn đỡ nhưng một chưởng này trực tiếp làm đứt tâm mạch của hắn!

Cừu Cực Chưởng, người chết, hận tiêu tan!

Mạnh Xung mang theo cả thảy năm người, năm người bọn họ đều có thực lực hậu thiên sơ kỳ, nếu những người này ở Phi Ưng bang hoặc Thanh Trúc bang thì đều có thể trực tiếp lên làm đại đầu mục, nhưng giờ đây lại bị Tô Tín một chưởng đánh chết ngay!

Tô Tín tiến lên một bước liền đã đến trước mặt Mạnh Xung.

Mạnh Xung tuy cũng có thực lực hậu thiên sơ kỳ nhưng kinh nghiệm thực chiến của hắn quá ít.

Lúc còn ở Tam Anh hội tuy cũng có tham gia xử lý chuyện trong bang nhưng hắn chưa thật sự tham gia qua trận bang chiến nào, giờ đối diện với Tô Tín đột ngột lao đến hắn liền quên cả việc rút kiếm ra phản kích.

Nhưng hắn quên chứ những kẻ khác không quên.

Một bang chúng trong đó phản ứng rất nhanh, rút yêu đao bên hông ra hướng thẳng về phía Tô Tín.

Yêu đao hắn là loại đao chế tạo theo kiểu của triều đình, Thiết Vô Tình và bổ khoái thuộc hạ hắn cũng mang theo loại này, tuy nhỏ nhẹ nhưng lại vô cùng sắc bén, đồng thời có thể rút đao rất nhanh, dùng xử lý những chuyện xảy ra đột ngột.

Hắn nhanh thật nhưng Tô Tín càng nhanh hơn.

Kiếm tay trái xuất vỏ, nhưng Tô Tín lại cầm ngược cán kiếm, dùng cán kiếm va chạm thẳng vào yêu đao, lướt qua vai Tô Tín chém xuống.

Lúc này Tô Tín lại bước ngang qua, tay phải xuất quyền!

Hận Cực Quyền!

Hận! Hận! Hận! Hận ý ngút trời!

Ngực bang chúng đó lõm xuống trực tiếp bay ra.

“Coong!”

Trường kiếm âm u lãnh lẽo lần nữa xuất vỏ, nhưng lần này không phải là cán kiếm nữa mà là mũi kiếm sắc nhọn hướng về cổ của Mạnh Xung!

Lúc này trong lòng Mạnh Xung chỉ nói đi nói lại một câu lặp ý đó là:

- Ngươi muốn giết ta! Ngươi lại có thể dám giết ta sao? Ngươi lại có thể dám giết ta thật!

Trong giờ phút sinh tử, sức mạnh tiềm ẩn của Mạnh Xung dường như được bộc phát ra vậy, hắn ngửa người cong vòng tránh kiếm này, nhưng vừa muốn lấy bội kiếm ở eo ra thì lại sờ thấy trống không.

Hắn không ngờ lần này đến sẽ phải động thủ, vì vậy hắn đã không mang theo binh khí!

Hắn muốn cầu cứu với ba bang chúng của hắn nhưng ba người còn lại này sớm đã khiếp sợ khi nhìn thấy Tô Tín từng quyền liên tục đánh chết hai người kia.

Tam Anh hội đối đãi với bọn họ không tồi, nhưng bọn họ tuyệt đối không đi chết vì Mạnh Xung.

Mũi nhọn sắc bén lẫm liệt quét qua cổ Mạnh Xung, hắn vô thức tránh đi nhưng lại cảm thấy tim mình đau nhói, kiếm của Tô Tín đã đâm vào ngực hắn!

Mạnh Xung mang theo vẻ không cam lòng ngã xuống đất, trong khoảnh khắc đó tất cả mọi người đều hít ngược vào một hơi lạnh.

Trong lòng Hoàng Bính Thành ngoài cảm kích Tô Tín đã ra mặt giết Mạnh Xung vì mình, còn có thêm cảm giác trời sắp sập xuống.

Đối với Trường Ninh phủ mà nói, Tam Anh hội chính là trời!

So với chuyện lần này, lần Tô Tín giết Hầu Thông đó chỉ như đập chết một con ruồi vậy, ngoài chút buồn nôn thì chẳng có chút ảnh hưởng gì.

Nhưng lần này, lại có thể mất mạng!
Bình Luận (0)
Comment