Thôi Phán Quan vội vàng chắp tay nói:
“Bái kiến Hậu Thổ đại nhân.”
Tô Tín cũng thi thể theo Thôi Phán Quan.
Thực lực người Địa phủ cao hay thấp không liên quan gì tới mặt nạ bọn họ đang đeo.
Ví dụ như Mạnh Bà trong Địa phủ chỉ là một tiểu thần bình thường mà thôi, Hậu Thổ lại là đại thần khống chế u minh nhưng thật ra hai người bình khởi bình tọa với nhau.
Mạnh bà hừ lạnh một tiếng nói:
“Liên quan gì đến ngươi chứ? Tỷ tỷ ta thiên sinh lệ chất, có bản lĩnh so một lần, có dám hay không?”
Hậu Thổ lạnh lùng nhìn nàng, nói
“Nhàm chán.”
Nói xong Hậu Thổ nói với Thôi Phán Quan:
“Tiểu Thôi, Địa Tạng Vương đại nhân có cảm ngộ nên bế sinh tử quan, hắn phân phó nhân vật mới giao cho ngươi mang tới, ngươi giới thiệu cho hắn biết là hoàn thành nhiệm vụ.”
Thôi Phán Quan nói:
“Việc này là đương nhiên, Tô Tín là do ta chọn đầu tiên, ta sẽ nói với những những việc này.”
Hậu Thổ gật gật đầu, nàng gật đầu chào Tô Tín sau đó xoay người rời đi.
Mạnh bà ở sau lưng Hậu Thổ bỉu môi nói:
“Hừ! Tánh tình!”
Thôi Phán Quan đau đầu không thôi, hai vị này tạm thời chấp chưởng Địa phủ nhưng ngày thường không nghiêm, Địa Tạng Vương đại nhân vừa đi bế quan thì hào khí Địa phủ cũng biến dị.
Sau đó Tô Tín lại cảm giác Địa phủ có phần thú vị.
Ban đầu Thôi Phán Quan mời chào hắn, Tô Tín thật sự cho rằng Địa phủ là tổ chức tà giáo giống như Bạch Liên giáo.
Dù sao lần trước Thôi Phán Quan xuất hiện làm hắn quá kinh hãi, hơn nữa hắn còn mang mặt nạ Địa phủ, lại nói chuyện dong dòng không thôi, cũng khó làm cho người ta suy nghĩ khác.
Hiện tại xem ra thuộc tính thần bí của Địa phủ không còn thưa bao nhiêu, ngược lại có phần thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi Mạnh bà lầm bầm hai câu liền vươn bàn tay trắng nõn ấn lên người Tô Tín hai cái, cũng không biết nàng đang làm gì.
“Chậc chậc, thân thể tu luyện không tệ, còn không kém nhiều võ giả chuyên tu thân thể, như vậy có thể chịu đựng được, chúng ta đi thôi.”
Không đợi Tô Tín kịp phản ứng, Mạnh bà vung tay lên và hoa đào bay đầy trời.
Nhưng không đợi Tô Tín nhìn kỹ, cảnh vật chung quanh biến hóa nhanh chóng, cuồng phong đáng sợ thổi qua người Tô Tín.
Hiện tại Tô Tín mới hiểu được Mạnh bà bảo hắn đứng vững là thế nào, nàng lại mang theo Tô Tín bay đi nhanh hơn vận tốc âm thanh, thậm chí phía sau còn nhìn thấy vòng sáng xuyên qua bức tường âm thanh
Trong nháy mắt Tô Tín như bị hai thanh đại chùy đánh trúng, thiếu chút nữa phun ra hai ngụm máu tươi.
Cũng may chỉ kéo dài vài giây thì Mạnh bà dừng lại.
Thân thể Tô Tín lắc lư hai cái, hai tay Thôi Phán Quan bên cạnh hắn run run, hiển nhiên dùng thực lực của hắn khó chịu nổi khi tiến hành xuyên qua không gian nhanh hơn vận tốc âm thanh.
Thôi Phán Quan báo oán nói:
“Mạnh bà đại nhân, U Minh đài cách cung điện của ngươi nửa khắc đi đường mà thôi, tại sao lại dùng thủ đoạn Tam Thế Hoa như vậy?”
Mạnh bà lườm hắn một cái nói:
“Tiểu Thôi ah tiểu Thôi, ngươi nên tu luyện thân thể một chút, như Tô tiểu đệ kìa, thân thể, nội lực, tinh thần đồng tu mới là vương đạo, ngươi có thiên hướng một phía quá lợi hại.”
Thôi Phán Quan im lặng, nói nhiều lời vô dụng làm gì? Ngươi nói thẳng ngươi lười đi.
Tô Tín lúc này không quan tâm hai người bọn họ, hắn đang đánh gía cảnh tượng chung quanh.
Hiện tại ba người Tô Tín đứng trên bệ đá hình vuông dài hơn mười trượng, điểm kỳ dị là nó phiêu phù trên không trung, phía dưới chính là vực sâu không đáy, phía sau cách bệ đá hơn mười trượng mới có thể nhìn thấy lục địa.
Lúc này ở trung ương bệ đá có đồ vật đang lơ lửng, nó là quyển sách bằng đá, nó có hơn trăm trang, mỗi một trang sách đều có độ dày như ngón cái.
Lúc này quyển ách đã đóng, bìa quyển sách có ký hiệu kỳ lạ nhưng Tô Tín không hận ra, ở trung ương còn có ấn ký bàn tay.
Mạnh bà thả một đám hào quang bay vào trong quyển sách, dường như phong ấn trên quyển sách được mở ra, ngay sau đó lực lượng kỳ dị xuất hiện bao phủ đám người Tô Tín vào trong.
Mạnh bà thoả mãn vỗ vỗ tay nói:
“Đi, Tô tiểu đệ đặt bàn tay lên thủ ấn bìa sách, không cần vận dụng nội lực, cứ đặt như thế là đủ.”
Tô Tín đặt tay phải lên bìa sách, lập tức cảm giác có hào quang màu xanh xuất hiện, trong sách sinh ra hào quang bao phủ tay hắn.
Lúc này quyển sách bắt đầu lật sách, cuối cùng nó dừng ở một trang chính giữa và dừng lại, lúc này trong đầu Tô Tín xuất hiện từng ký hiệu kinh văn.
Mạnh bà nhìn nội dung trên sách sau đó kinh ngạc nói:
“Hàn Băng Địa Ngục Chân Giải, ngươi rút được Sở Giang Vương?”
Nghe được Mạnh bà nói như vậy, Thôi Phán Quan cũng kinh ngạc nhìn Tô Tín, không nghĩ tới quyển sách phán định tiềm lực hắn cao như vậy, trực tiếp cho hắn công pháp Sở Giang Vương trong Thập Điện Diêm La.