Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Nếu đã là nửa người nửa tang thi, Lăng Tu cũng liền tiếp nhận sự thật.
Sáng sớm, khi sắc trời còn có chút mông lung, hắn liền đi qua sơn lâm, đi tới một cái lối đi bộ. Thông qua cột mốc đường, xác định phương hướng, sau đó liền đi.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân ăn huyết nhục, đi suốt đêm mà hắn không cảm thấy đói, hơn nữa tinh thần rất phấn chấn, cả người nhẹ nhàng không nói được.
"Vô luận là người hay là tang thi, chỉ cần thủ vững nguyên tắc của mình, chính bản thân vĩnh viễn cũng sẽ chính là mình!" trong lòng Lăng Tu nghĩ như vậy.
...
Ngày mới tới, hết thảy chung quanh đều trở nên rõ ràng. Đều giống với hết thảy các con đường, đường đi thông Thành Hành Thủy cũng toàn là xe cộ hư hỏng, hiện trường tai nạn giao thông càng không biết có bao nhiêu cái.
Bất kể là ô tô có giá trị mấy vạn hay là mấy chục vạn thậm chí trên trăm vạn, hôm nay đều là một đống đồng nát, không người hỏi thăm, mặt ngoài phủ đầy bụi bặm, bị năm tháng chậm rãi ăn mòn.
Đoạn đường này, phát hiện tang thi trên đường đều bị giải quyết, hơn nữa mi tâm chúng nó đều có một lỗ máu, điều này làm cho Lăng Tu thoáng cái liền nghĩ đến chiến liêm trong tay Lãnh Sương, vết thương như vậy, hẳn là do chiến liêm ban tặng.
Nhìn xung quanh một chiếc xe buýt có bốn năm tang thi trong vũng máu, Lăng Tu hầu như có thể tưởng tượng đến hình ảnh Lãnh Sương xuất thủ.
"Bọn họ xuất phát trước bốn năm giờ, ta cũng sẽ không gặp lại bọn họ!" Lăng Tu ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, tự lẩm bẩm.
Tuy rằng Nanh Sói cứu tính mạng của hắn, hắn cũng rất cảm kích Nanh Sói, có Lão Miêu làm hắn thật sự khó chịu, cho nên trong chỗ sâu trong đáy lòng cũng không muốn gặp lại bọn họ, miễn cho bởi vì Lão Miêu mà song phương lại xung đột, phá hư quan hệ của hắn và Hắc tử.
"Người cứu mạng, người cứu mạng a!"
Chính lúc này, một tiếng kêu cứu truyền ra từ bên lề đường khu một nhà nhà lá, là thanh âm một cô gái. Đồng thời, còn có một tiếng nói tục tằng, mang theo ý dâm ~ tà.
"Gọi a, dù cho ngươi gọi vỡ yết hầu cũng không có ai tới cứu ngươi, ngươi càng lớn tiếng, lão tử lại càng hưng phấn, ha ha ha..." Giọng nam không kiêng nể gì cả vô cùng cuồng vọng.
Hai mắt Lăng Tu híp lại, nhìn xem tình huống này, làm như có một tên kia ở trong nhà gian ~ dâm nữ tử.
Khi có năng lực, hắn sẽ vươn viện trợ tay, cho nên hắn cũng không có không rời đi, mà là xoay người chạy tới, một cước liền đá cánh cửa ra.
Bên trong nhà lá quả nhiên có một nam một nữ, nam đang gắt gao đè nữ nhân xuống giường, quần áo trên người nữ nhân đã bị xé rách xuống, lộ ra thân thể trắng bóng.
Tiếng cánh cửa đạp để cho tên kia ngẩn người, cô gái trên giường thừa cơ hội đẩy hắn ra, hoa dung thất sắc, khóc chạy vội tới trước mặt Lăng Tu, đau khổ cầu khẩn nói: "Cứu ta, xin ngươi mau cứu ta!"
Nước mắt mơ hồ, làm ướt gương mặt.
"Đàn bà thối, ngươi lại vẫn có dũng khí chạy, nhìn xem lão tử giết chết ngươi như thế nào!"
Tên này hùng hùng hổ hổ đứng lên từ trên giường, lộ một cái khuôn mặt hung thần ác sát.
Tuổi của hắn ước chừng ba mươi, mặc trên người một bộ đồ màu lam, vóc người khôi ngô, cao to, cơ thể cường tráng, trên mặt xướng má cao nhô ra.
Nữ tử sợ đến run cả người, vội vàng trốn phía sau Lăng Tu, trên gương mặt tinh xảo viết đầy khủng hoảng.
"Tiểu tử, con mẹ nó ngươi chớ xen vào việc của người khác, bằng không lão tử giết chết ngươi, cút, có xa bao nhiều thì cút bấy nhiêu!" Tên kia trợn mắt trừng Lăng Tu, từ một bên cầm lấy một thanh khảm đao quơ quơ nói.
"Cứu ta, chỉ cần ngươi đã cứu ta, ngươi để cho ta chơi cái gì cũng được."
Thân thể nữ tử run lên, nắm thật chặt cánh tay Lăng Tu, rất sợ Lăng Tu sẽ bỏ lại nàng.
Nhưng ở lúc này, nàng bỗng dưng lộ một nụ cười âm tà ác độc, trong tay có một cái súng điện, nhấn chốt mở, trong nháy mắt sinh ra điện thế cao, giã ở bên hông Lăng Tu, phát sinh một đạo điện lưu "Tư tư két".
Lăng Tu chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, cả người vô lực, lại bị nữ tử cầm súng điện đánh vài cái, cả người an vị hôn mê ở trên mặt đất.
Tên kia thay một bộ khuôn mặt tươi cười, bỏ xuống khảm đao đi tới ôm nữ tử, tay kia tiến quân thần tốc vào cổ áo cô gái, thoả thích chà đạp hai mảnh mềm mại này: "Ha ha ha... Lão bà, ngươi hành động thật đúng là cao siêu a!"
nữ tử quyến rũ oan hắn liếc mắt, nói: "Ngươi cái tên chết không có lương tâm, vừa rồi ở trên giường mà dùng sức như vậy, làm cánh tay của ta đau."
Tên kia vỗ cái ót, nói: "Xin lỗi lão bà, là lão công sai, đến, để cho lão công hảo hảo bồi thường ngươi. Ngươi a, thật đúng là yêu tinh, diễn cái trò này là tà hỏa bộc phát rồi." Lúc này liền muốn đem nữ tử này ôm đến trên giường.
"Chờ một chút, trói hắn lại trước đã." Nữ tử chỉ vào Lăng Tu nhắc nhở.
"Đúng đúng đúng, đây chính là lương thực khẩu phần của cả nhà chúng ta, nếu như chạy mất là không tốt."
"Ngươi còn nói sao, nếu có thể bắt được bốn tên kia, vài tháng chúng ta cũng không sợ đói."
nữ tử dùng ngón tay chỉ trên trátên kia n một cái, lập tức thở dài một tiếng nói, "Đây chính là bốn con heo to a, cứ như vậy chạy mất dưới mí mắt chúng ta."
"Lão bà, chúng ta mới có hai người, đâu đối phó được bốn tên mặc quân trang, rồi lại nói, bọn họ có thể chạy trốn sao? Dù cho chạy trốn mùng một, cũng chạy không được mười lăm, hắc hắc hắc..." Tên kia âm sâm sâm nở nụ cười.
Đôi mắt nữ tử này xoay vòng, cũng ý vị thâm trường cười: "Nói cũng phải!" rồi vỗ vai tên kia một cái, "Được rồi tử quỷ, còn không mau đi lấy dây thừng trói con heo này lại, ngươi muốn thân thể của lão bà ngươi bị hắn xem a."
"Được rồi!" Tên kia ngượng ngùng xoay người chạy đi lấy dây thừng.
Nữ tử thì ngồi xổm xuống, một bên quan sát Lăng Tu, cười khanh khách nói: "Dáng dấp thật đúng là thật đẹp trai, giết ăn hình như có chút đáng tiếc."
"Phải không?"
Lăng Tu bỗng nhiên mở hai mắt ra, khi nữ tử này thần tình hoảng sợ thì đưa tay bóp cổ của nữ tử này, hung hăng nhấn nữ tử vào trên tường.
Hai chân cách mặt đất, trợn to hai mắt sợ hãi nhìn Lăng Tu như một cái đầu dã thú sát khí lành lạnh, cũng không nghĩ tới một khắc trước vẫn còn đang hôn mê, tựa như dê con đợi làm thịt thì một khắc sau đã thức tỉnh lại đây, đột nhiên làm khó dễ nàng.
Nàng theo bản năng cầm súng điện tập kích Lăng Tu, lại bị Lăng Tu đoạt lại, cầm quơ quơ ở trước mắt nàng, nhấn chốt mở thì phát sinh âm hưởng mãnh liệt, thanh âm này, làm cho da đầu nàng tê dại.
Tên xoay người đi nghe được sau lưng có động tĩnh xoay người lại, thấy lão bà của mình bị Lăng Tu bóp cổ nhấn ở trên tường, nhất thời bối rối một cái, lập tức cầm lấy khảm đao vọt tới, vẻ mặt dữ tợn quát: "Mẹ nó, buông lão bà ta ra!"
Lăng Tu đạm mạc liếc mắt nhìn hắn, khi hắn tới gần bên người thì, đá một cước vào ngực của hắn.
"Oành"
Lực lượng cường đại quán chú xuống, tên này nặng chừng một trăm bốn mươi cân bay ra ngoài, đồng thời vang lên một trận tiếng xương sườn gãy "Răng rắc".