Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 126 - Chương 127: Thịt Kho Tàu Thịt Dê

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 127: Thịt kho tàu thịt dê

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Phụ thân Đàm Ngọc Cường cùng Đàm Ngọc Sơn tên là Đàm Quang Vinh, tóc của hắn gần như trắng hết, trên mặt khắc đầy vết tích năm tháng, mặc một món áo lông dài màu xám tro, bề ngoài nho nhã, ăn mặc mộc mạc, chào đón họ hính là mỉm cười thân thiện hiền hòa, cặp mắt hơi có chút đục ngầu.

Khi biết được tình huống Hắc Tử thì, trên mặt Đàm Quang Vinh lập tức lộ ra thần sắc ngưng trọng, nhanh chóng gọi đoàn người đem Hắc Tử đỡ vào biệt thự đặt bên cạnh một cái phòng nhỏ.

Phòng nhỏ có diện tích hai mươi thước vuông, không lớn, lại để nhiều loại thuốc, khí tài y học, vừa đi vào, nước thuốc nồng nặc xông vào mũi. Ở Đàm Quang Vinh ý bảo, mọi người đem Hắc Tử đặt ở trên giường bệnh.

"Thương thế như vị bằng hữu này, ta yêu cầu tiến hành băng bó cho hắn lần nữa, bằng không sẽ không ngừng chẩy máu, cho đến khi chảy khô máu trong cơ thể."

Đàm Quang Vinh một bên mặc đồ trắng, đeo khẩu trang cùng găng tay lên, một bên hướng mọi người nói, "Các ngươi mọi người đi bên ngoài chờ đi."

"Đúng vậy đúng vậy, nơi này quá nhỏ, chen nhiều người như vậy không khí cũng không lưu thông, ca, các ngươi đi ra ngoài đi, ta lưu lại làm trợ thủ cho ba ta là được." Đàm Ngọc Sơn nhiệt tâm nói.

"Làm phiền!"

Lăng Tu cùng Lãnh Sương đồng thanh nói, nói xong, hai người kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, lập tức liền vừa nhanh tốc đưa ánh mắt đi.

Hắc Tử mất máu quá nhiều, hơn nữa bôn ba vài km đường, sau khi nằm ở trên giường bệnh, mệt mỏi liền nhất tề kéo tới, hắn hướng Lăng Tu, Lãnh Sương đám người gật đầu chào hỏi sau đó liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hắn thật sự là yêu cầu hảo hảo ngủ một giấc .

...

Từ trong phòng chất đầy khí giới chữa bệnh cùng dược vật ra, sắc trời dần tối, từng đợt gió thổi đến. Bầu trời đen ngòm, tràn đầy mây đen, thường thường có sấm sét loé lên.

Một hồi mưa xối xả gần đến!

Lăng Tu ngẩng đầu trông Hướng Đông phương hướng Thành Nam Hùng, không khỏi lo lắng cho Trương Nhất cùng Đường Tiểu Mạt, nghĩ thầm: Hai người này hẳn là biết tìm chỗ tránh mưa chưa?

Nếu là chỉ có một Đường Tiểu Mạt, Lăng Tu dám khẳng định chỉ có khi mưa đã tới thì nàng mới có thể nghĩ đến việc tìm chỗ tránh mưa, nhưng cũng may còn có Trương Nhất ở đó, tuy rằng Trương Nhất bình thường rất tùy tiện, nhưng ở chuyện lớn thì vẫn tương đối tỉ mỉ.

Nghĩ xong, liền không lo ngại nữa!

Chỉ là, gần đây ít cãi nhau cùng Đường Tiểu Mạt, Lăng Tu cuối cùng cảm giác thiếu đi cái gì đó, có lẽ là thói quen, tựa như thói quen thời kì đại học có Trương Nhất ngáy như sấm tiếng vậy?, khi đó, buổi tối nếu Trương Nhất không có ngáy ngủ, hắn sẽ mất ngủ.

Phục hồi lại tinh thần từ trong suy nghĩ, Lăng Tu phát hiện Đàm Ngọc Cường tiếp tục làm công việc của ba hắn.

Lão Miêu cùng Độc xà ngồi trên bậc thang biệt thự, dùng vải lau chùi đại đao, Lãnh Sương thì dựa lưng vào một thân cây đứng thẳng trong sân, lộ ra một cổ tuấn mỹ cùng lãnh khốc, dáng người yểu điệu rất tốt dung hợp cùng một chỗ cùng đại thụ.

Lăng Tu liền nhặt lên một cây mộc côn từ trên mặt đất, trợ giúp Đàm Ngọc Cường đẩy hết thi thể tang thi ra.

"Ai, tang thi thật nhiều ah, vốn cho là vị trí chúng ta đã quá hẻo lánh, không có tang thi thường lui tới, nhưng chỉ có trước đó không lâu, một con tang thi đột nhiên xuất hiện cắn chết mẫu thân ta."

Nói lên mẫu thân của mình, trên mặt Đàm Ngọc Cường lộ ra bi thống vẻ.

Lăng Tu không thế nào an ủi, trầm mặc một lát mới nói: "Nén bi thương!"

Đàm Ngọc Cường vui mừng cười cười, sau đó dụng lực đẩy một thi thể tang thi đốt trọi ra, mộc côn lúc này liền đâm đầu của nó, làm như cầm nó cho hả giận.

"Cát... Cát..."

Một con tang thi đột nhiên từ trong rừng rất xa chạy ra, phát hiện người sống, nó liền lập tức lộ ra khuôn mặt dữ tợn, thấp giọng gào thét chạy tới.

"Ngươi xem, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, lại một con nữa rồi!" Đàm Ngọc Cường dùng mộc côn chỉ chỉ, cười khổ nói.

Lăng Tu lúc này liền lấy ra dao gâm, chuẩn bị giải quyết nó.

thấy thế, Đàm Ngọc Cường mang ngăn cản hắn, cười hắc hắc nói: "Lăng lão đệ không cần để ý tới, vừa lúc có thể cho ngươi thưởng thức một chút điện hỏa hoa nỡ rộ."

Điện hỏa hoa nỡ rộ?

Lăng Tu rào chắn dây điện, liền biết Đàm Ngọc Cường chỉ cái gì.

Chỉ thấy này tang thi chạy như bay tới, trong mắt chỉ có hai người Lăng Tu cùng Đàm Ngọc Cường, căn bản bỏ quên sự tồn tại của rào chắn dây điện, kết quả tự nhiên là bị rào chắn dây điện ngăn trở.

Khi thân thể nó đụng chạm đến dây điện thì, lập tức liền vang lên một tiếng "Bùm bùm", vô số hỏa hoa điện tựa như pháo hoa bắn ra ra, nó cũng kịch liệt run run, đầu cuối cùng bạo liệt ra, cũng không lâu sau thì cũng biến thành một thi thể, hoàn toàn đã không còn động tĩnh.

Nghe được động tĩnh thành viên Nanh Sói nhanh chóng chạy tới.

"Chuyện gì xảy ra? Đã xảy ra chuyện gì?" Lão Miêu lớn tiếng lo lắng hỏi.

"Đoàn người không cần khẩn trương, điện giật chết một con tang thi mà thôi."

Đàm Ngọc Cường xua tay cười nói, sau đó dùng mộc côn chỉ tang thi cháy đen.

...

Cuối cùng mưa rốt cục cũng rơi xuống.

"Đồm độp ~"

tTừng đạo thiểm điện dường như mạng nhện lan tràn trên bầu trời, phảng phất như là vết nứt không gian, khiến người ta không dùng cách nào nói được cảm giác. Tạm thời ngân quang soi sáng đại địa, có thể thấy đường viền dãy núi phía xa.

Cuồng phong gào thét, mưa lớn hạ xuống, thiên địa đều tựa như đang rung chuyển.

Biệt thự lẻ loi tọa lạc tại trấn nhỏ, ở giữa bão tố, nó giống như con thuyển cô độc trong đại dương mênh mông, tùy thời đều có thể bị dòng nước nuốt mất.

Bên trong biệt thự cũng là một mảnh tường hòa, ngọn đèn chiếu rọi, mọi người đang chuẩn bị hưởng dụng bữa cơm.

Bữa cơm là thịt kho tàu thịt dê, trước mặt mỗi người đều có, bỏ thêm một chút hành thái, nhìn rất ngon, lộ ra một hương vị làm người ta muốn ăn.

"Mọi người không nên khách khí, đều động đũa ăn đi." Đàm Quang Vinh híp mắt hòa ái cười mời mọi người dùng cơm.

"Đúng vậy, đừng câu nệ, các ngươi nhanh ăn đi, thịt dê của nhà chúng ta ăn rất ngon." Đàm Ngọc Sơn dùng chiếc đũa kẹp lấy một khối bỏ vào trong miệng nồng nhiệt nhai.

Độc xà đã đói chịu không được, dùng chiếc đũa kẹp lấy một khối thịt dê liền ăn, khen lớn nói: "Quả thật không tệ, to mà không chán, thật giống như vừa mới mới vừa giết, mùi vị đặc biệt ngon."

Đàm Quang Vinh cười tủm tỉm nói: "Thích liền tốt rồi, mặc dù không có cơm tẻ, nhưng trong nhà có sung túc thịt dê, các ngươi cứ việc ăn."

Độc xà đã hoàn toàn đắm chìm trong thịt dê mỹ vị ở giữa, chỉ gật đầu "Ân... Ân..." Trả lời.

"Thực sự ăn ngon?"

Lão Miêu bán tín bán nghi ăn một miếng, lúc này thần sắc biến đổi, ngược lại nói với Đàm Quang Vinh, "Đây không phải là thịt dê, Thịt dê đều có một mùi đặc trung, nhưng cái này không có!"

"Miêu ca, ngươi không biết sao?, tài nấu nướng của ba ta rất cao siêu, có thể loại trừ mùi của thịt dê, cho nên ăn đặc biệt sướng miệng." Đàm Ngọc Sơn cười ha hả giải thích.

"Thì ra là như vậy, thật đúng là như vậy, đây là thứ ngon nhất mà ta ăn được." Lão Miêu gật đầu bừng tỉnh đại ngộ, sau đó tiếp tục ăn.

Chỉ có Lăng Tu và Lãnh Sương không có ăn.

Lăng Tu cúi đầu nhìn chằm chằm thịt kho tàu thịt dê trước mắt, ở thời điểm nghe thấy được hương vị, lỗ chân lông cả người hắn đều khuếch trương ra, yết hầu cũng không khống chế được nhúc nhích nuốt nước miếng, chỗ sâu trong đáy lòng hiện lên một cổ xung động.

Hắn rất xác định, đây cũng không phải là hương vị thịt kho tàu thịt dê mang tới cho hắn cảm giác muốn ăn!

Hắn càng xem càng cảm thấy bày ở trước mặt hắn không phải là thịt dê, mà là thịt kho tàu ... Thịt người.

Lãnh Sương còn chú ý tới hắn không ăn, cũng không hề động đũa.

 

 

Bình Luận (0)
Comment