Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Tuy rằng bản thân bị trọng thương, nhưng Lãnh Sương phản ứng cũng không chậm, lập tức đứng lên lui về phía sau bốn năm bộ, một đôi mắt cảnh giác trừng Lão Miêu, lạnh giọng chất vấn: "Ngươi làm cái gì?"
"Ta làm cái gì?"
Lão Miêu hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên như tựa như phát điên ngửa đầu điên cười lên, "Ta phải làm cái gì ngươi không biết sao? Ly Nguyệt, từ lúc ta nhìn thấy ngươi lần đầu tiên nhìn, ta liền yêu ngươi sâu đậm, vì ngươi, ta bỏ qua người nhà, tiếp tục ở lại đội Nanh Sói theo đám Hắc Tử huấn luyện, ta chịu đủ rồi, ta con mẹ nó sớm chịu đủ rồi, đó không phải là ta muốn sinh hoạt, nhưng vì ngươi, ta nhịn, vẫn nhẫn đến khi thế giới này thay đổi."
"Ngươi biết chính ngươi đang nói cái gì không?" trên mặt Lãnh Sương phủ đầy sương lạnh, thời khắc này Lão Miêu tựa như biến thành một người khác, vô cùng xa lạ.
"Ta đương nhiên biết ta đang nói cái gì."
Lão Miêu giống như mắt Độc xà không chút kiêng kỵ chạy ở trên người Lãnh Sương, "Ta mỗi ngày buổi tối nằm mơ đều có thể mơ thấy ngươi, ngay cả ở trong phòng vệ sinh tự an ủi, cũng phải nhìn hình của ngươi mới được, Ly Nguyệt, ta yêu ngươi yêu không thể tự kìm chế, đã hết thuốc chữa, ngày hôm nay, ta muốn đạt được ngươi, cho ngươi trở thành nữ nhân của Lão Miêu ta!"
"Hỗn đản!"
Lãnh Sương nghiến răng nghiến lợi, nổi giận không dứt, nàng thế nào cũng muốn nghĩ không tới, một người trải qua sàng chọn nghiêm ngặt, cuối cùng mới được gia nhập đội Nanh Sói lại sẽ nói thô tục như vậy, điều này làm cho nàng hận không thể lập tức lấy tay cắt yết hầu Lão Miêu.
Nhưng lý trí nói cho nàng biết, xé rách mặt cùng Lão Miêu không phải là ý kiến sáng suốt, nàng hiện tại thân thể quá suy yếu, tuyệt không phải là đối thủ của Lão Miêu, nàng chỉ gửi hy vọng vào Độc xà, đôi mắt đẹp hướng phía sơn lâm.
Lúc này, Lão Miêu âm tiếu bỏ súng săn xuống, ngược lại cầm lấy đại đao, hướng Lãnh Sương tới gần: "Đừng hy vọng, ta mới vừa rồi là lừa gạt ngươi, một đại nam nhân làm sao có thể bị hoa cỏ cho mê được, vì không cho hắn quấy rầy chuyện tốt ta với ngươi, ta giết hắn, nga không, hẳn là giúp hắn giải thoát, hắn không phải sống trên đời chịu khổ nữa."
"Ngươi giết Độc xà? !"
Lãnh Sương trợn to hai mắt, mâu quang rung động, trong chốc lát khó có thể phục hồi lại tinh thần, tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang.
"Thật kỳ quái sao? Một chút cũng không kỳ quái!"
Lão Miêu cười điên, trên mặt tràn đầy khoái ý, "Sẽ nói cho ngươi biết một tin tức, Lăng Tu cũng bị ta giết, trước ngực cùng phía sau lưng đều trúng một phát, lúc này cũng đã bị tang thi gặm ngay cả đầu khớp xương cũng không còn, ha ha ha..."
"Hỗn đản, ta giết ngươi!"
Lãnh Sương lại cũng không chịu nổi, âm thanh nổi giận gầm lên một tiếng, chủ động hướng tới Lão Miêu.
Vũ động chiến liêm trong tay, xẹt qua một đường vòng cung hung hãn vô cùng, sát khí lành lạnh, thẳng vào cổ Lão Miêu. Nàng hận chính bản thân không có thể sớm thấy rõ người này, bằng không Độc xà cùng Lăng Tu cũng sẽ không uổng mạng .
Lão Miêu sớm có chuẩn bị, cười nhạt hai tiếng đại đao hung hãn đưa ra.
"Keng"
Hai người đụng chạm kịch liệt cùng một chỗ, chấn động ra âm thanh chói tai.
"Ly Nguyệt, nếu là lúc bình thường, ta không biết là đối thủ của ngươi, nhưng bây giờ bản thân ngươi bị trọng thương, ngươi không cách nào đánh nhau với ta, hay vẫn còn là ngoan ngoãn nằm trên mặt đất cùng ta hưởng thụ cá nước thân mật đi, yên tâm, ta sẽ cho ngươi phi thường vô cùng thoải mái!"
Lão Miêu cười âm lãnh nói, nụ cười kia tràn đầy ý dâm tà, làm người ta nhìn vô cùng hèn mọn.
Lãnh Sương rất rõ ràng Lão Miêu là đang nhiễu loạn tâm thần của nàng, làm cho nàng không cách nào chuyên chú ứng chiến.
Nhưng ngôn ngữ quá mức ô uế này, sau lọt vào tai, nàng căn bản là bình tĩnh không được. Nàng phát sinh một tiếng hét, cực hạn huy động chiến liêm trong tay.
Đâm, chặt, tước, phách...
Một chiêu tiếp theo một chiêu, giống mẫu báo phát cuồng, trong mắt lộ ra hung quang. Chiến liêm ở trước người của nàng không ngừng hoa động, nhanh chóng hung ác độc địa, xé rách hư không.
Mặt Lão Miêu biến sắc, vừa phòng lui, trăm triệu không nghĩ tới Lãnh Sương bị trọng thương mà vẫn còn có mạnh như vậy, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, ngực đúng là đã trúng một chiêu hoành tước, lúc này liền xuất hiện một đạo miệng máu. Hắn dùng lực đón đỡ Lãnh, sau đó mượn lực phản chấn thối lui vài thước, kéo ra khoảng cách cùng Lãnh Sương.
Lãnh Sương cũng đình chỉ tiến công, thở gấp từng hơi, sắc mặt trở nên dị thường ảm đạm, vừa rồi hoạt động kịch liệt, làm cho nàng thật vất vả mới ổn định được thương thế, nhưng giở vết thương đạ nặng hơn, vết thương đã bung ra tiếp tục chẩy máu.
Trên trán chảy mồ hôi hột ròng ròng, cảm giác nặng nề mệt mỏi xông lên đầu, tầm mắt của nàng dần dần không rõ, ngay cả hô hấp cũng cảm giác làm vết thương đau đớn xé rách linh hồn.
Thấy thế, Lão Miêu mừng rỡ, điên cuồng cười nói: "Ly Nguyệt, ngươi xem ngươi đi, trên người có thương còn như vậy, cái này là động vết thương sao?? Không quan hệ, chờ ngươi trở thành nữ nhân của ta, hai chúng ta cùng đi đoàn tụ cùng các huynh đệ Nanh Sói, hắc hắc hắc..."
Hắn điên rồi, hoàn toàn điên rồi, lây Virut X khiến cho hắn mất hết thảy hi vọng sinh tồn, hắn lúc này, hoàn toàn thả nội tâm ác niệm ra.
Lần này trực tiếp làm Lãnh Sương tức giận khí huyết sôi trào, há mồm phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Ánh mắt của nàng hiện lên một ý thà chết, hướng Lão Miêu lạnh lùng cười, liền dùng chiến liêm cắt cổ họng của mình, với việc sống mà bị Lão Miêu vũ nhục, không bằng kết tính mạng của mình, nụ cười này, cực kỳ thê mỹ.
"Không!"
Lão Miêu hoảng sợ mở to hai mắt, không có được thân thể Lãnh Sương, hắn tuyệt không hi vọng Lãnh Sương chết đi. Hắn sử xuất cả người khí lực vọt tới, khi chiến liêm còn chưa đụng chạm đến yết hầu Lãnh Sương thì, một cái con dao đánh vào đầu vai Lãnh Sương.
Vốn là đã suy yếu không chịu nổi, nếu không phải vì liều mạng và có một cổ ý chí ngoan cường thì Lãnh Sương đã ngất ngã từ lâu rồi, sau khi dính một kích này thì ngã trên mặt đất.
"Hô... Hoàn hảo đúng lúc ngăn trở!"
Lão Miêu thở dài một hơi, nhìn xuống tiểu mỹ nhân đã triệt triệt để không có năng lực phản kháng, lộ ra tràn đầy ham muốn tươi cười, "Ly Nguyệt, ngươi nên đàng hoàng như vậy từ sớm?."
nói xong, ném xuống đại đao, không kịp chờ đợi ngồi xổm người xuống cởi quần áo Lãnh Sương.
Từ trên người Lãnh Sương phát tán ra mùi thơm nhàn nhạt, kích thích thần kinh hắn, hắn giống như sói đói nghe thấy được mùi thịt, không nhịn được nuốt nước miếng.
Theo y phục bị chậm rãi kéo ra, Lão Miêu nhịn không được nín thở, hắn không chỉ một lần huyễn tưởng qua thân thể này, hôm nay rốt cục có thể được như nguyện, hắn hiện tại kích động đến thân thể phát run.
Ầm!
Nhưng ở lúc này, một cổ áp lực lạnh như băng giống một ngọn núi đột ngột bao phủ xuống.
Lông tơ cả người Lão Miêu dựng thẳng lên, loại cảm giác này giống như bị một đầu mãnh thú theo dõi. Ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, mắt hoảng sợ trợn to, tròng mắt dường như muốn rơi ra khỏi hốc mắt, cả người run rẩy kịch liệt, lắp ba lắp bắp nói: "Không... Không có khả năng, điều đó không có khả năng!"