Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 136 - Chương 137: Phu Phụ Tiết Sơn

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 137: Phu phụ Tiết Sơn

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Lăng Tu cùng Sở Ly Nguyệt tự nhiên không biết bọn họ bị một con tang thi ghi hận, tới gần hoàng hôn, hai đạo bóng dáng đột nhiên từ bên đường cái nhanh chóng lao đến bên kia, Lăng Tu cả kinh chợt thắng gấp, thật vất vả mới tránh khỏi chúng nó.

Chờ xe sau khi dừng lại lấy lại bình tĩnh, lúc này mới phát hiện đó là mấy con Hưu đuôi trắng.

"Xem ra Hưu đuôi trắng nơi này có số lượng còn thật nhiều." Lăng Tu nhíu mày, tự lẩm bẩm.

Lúc trước con Hưu đuôi trắng kia bị hắn ăn không còn hình dáng, vì không cho Sở Ly Nguyệt hoài nghi, liền không có đem theo nó. Hiện tại lại phát hiện Hưu đuôi trắng, hơn nữa trong tay còn có súng săn, lập tức liền quyết định bắt một con Hưu đuôi trắng, lại đem nó thịt nướng chín để làm khẩu phần lương thực cho hai người.

"Ngươi ở trên xe, ta đi một chút rồi trở về." Lăng Tu hướng Sở Ly Nguyệt dặn dò.

"Ngươi đi làm cái gì?" Sở Ly Nguyệt hỏi vội.

Lăng Tu giơ súng săn trong tay lên, nói: "Săn thú."

"Ta lưu lại ở trong xe."

Sở Ly Nguyệt lắc đầu nói, "Ta đi cùng với ngươi."

Lúc trước Độc xà cùng Lão Miêu cũng rời đi như vậy, kết quả lập tức liền xảy ra biến cố, tâm lý nàng đã có bóng ma .

"Trên người ngươi..."

"Không sao cả, trong lòng ta biết rõ." Sở Ly Nguyệt khẽ mỉm cười nói.

Lăng Tu không nói nữa, ngầm cho phép, nếu đối phương cũng không lo lắng cho bản thân, hắn cần gì phải để bụng như vậy.

Hai người bước xuống từ trên xe, tìm theo hướng mấy con Hưu đuôi trắng rời đi lặng lẽ đi theo. Tới gần hoàng hôn, sắc trời vốn đã tối, vừa vào cánh rừng, liền càng thêm âm u, ẩm ướt.

Hai chân đạp ở trên mặt đất phủ đầy lá khô, phát sinh âm hưởng, vết thương của Sở Ly Nguyệt hiển nhiên vẫn còn đau đớn, khiến cho nàng đi lại vẫn còn nhíu mày, hàm răng khi thì thỉnh thoảng cắn vào nhau, lẳng lặng chịu đau đớn.

Đối với nàng, kỳ thực Lăng Tu không có nhiều tình cảm nào, thậm chí có thể nói chỉ là người xa lạ mới quen, trong các thành viên Nanh Sói, chỉ có Hắc Tử, mới chiếm cứ phân lượng ở trong lòng hắn, những người khác đều không là gì cả.

Đi tới đi tới, liền phát hiện hai con Hưu đuôi trắng phía trước đang cúi đầu ăn cỏ, thoạt nhìn rất thích ý, còn thỉnh thoảng còn đuổi theo nhau. Lăng Tu lập tức hướng chúng nó nả một phát súng, nhưng thương thuật của hắn rất dở, không có bắn trúng. Hai con Hưu đuôi trắng bị kinh sợ, lập tức chạy trốn.

"Chết tiệt!"

Chửi rủa một tiếng, Lăng Tu bên đi lên đạn cho súng săn rồi đuổi theo.

Sở Ly Nguyệt thấy hắn đột nhiên chạy, vì không muốn bị bỏ lại cũng chạy theo, chỉ là khi chạy thì đau đớn liền tăng lên, không bao lâu trên trán của nàng liền toát ra mồ hôi hột chảy ròng ròng, sắc mặt cũng biến thành tái nhợt, không có chút huyết sắc nào.

Lăng Tu đặt sự chú ý ở trên người Hưu đuôi trắng, hoàn toàn không có chú ý tới dị trạng của Sở Ly Nguyệt, đuổi theo chừng trăm thước, liền nghe được phía sau truyền đến "Oành" một tiếng trầm đục, nhìn lại, phát hiện Sở Ly Nguyệt mới ngã trên mặt đất.

Nhíu mày, xoay người đi trở lại, ngồi xổm xuống đẩy Sở Ly Nguyệt một cái: "Này, tỉnh tỉnh!"

Đôi mắt Sở Ly Nguyệt đóng chặt, không có chút phản ứng nào, hiển nhiên là hôn mê rồi.

Lăng Tu nhìn vai trái nàng, huyết hoa xuất hiện, còn có máu đỏ tươi đang chậm rãi thẩm thấu đi ra.

Người nữ nhân này bây giờ là một nỗi phiền toái không nhỏ!

Trong đầu lập tức hiện lên một cái ý niệm như vậy.

Bất quá nếu đã đem nàng theo, hắn là sẽ không làm chuyển vứt bỏ giữa đường.

"Phanh"

Xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng súng, thanh âm bén nhọn chói tai, kinh khởi một đám chim bay.

Có tiếng súng, bên kia tự nhiên có người!

Thời mạt thế, nhân tâm khó lường, Lăng Tu không muốn gây phiền toái, chuẩn bị đem Sở Ly Nguyệt hôn mê trở về trong xe, nhưng ở lúc này, một đôi nam nữ xuất hiện ở trong phạm vi.

Tên kia mặc áo màu đậm, vóc người khôi ngô to lớn. Nữ tử một bộ đồ nhàn nhạt, tóc nhu thuận tết thành đuôi ngựa, đơn giản lão luyện, vóc người mạn diệu, ngũ quan đoan chính, tướng mạo tuy rằng không tính là kinh diễm, nhưng lại cũng có khí chất.

Trong tay bọn họ đều có một thanh súng săn, mà trên vai tên kia, còn khiêng một con Hưu đuôi trắng, rất hiển nhiên, phát súng mới vừa rồi chính là do bọn họ bắn.

Lăng Tu cũng không có thói quen đem phía sau lưng cho người xa lạ, đứng lên, xoay người mặt hướng bọn họ, tay phải để lên dao gâm, nếu hai người này muốn bất lợi đối với hắn và Sở Ly Nguyệt, hắn không ngại đưa bọn họ biến mất khỏi thế giới này.

Tên kia đi tới trước mặt hắn, bỏ Hưu đuôi trắng trên vai xuống, cười tủm tỉm nói: "Huynh đệ, đa tạ, Hưu đuôi trắng phân ngươi một nửa."

Cám tạ ta?

Lăng Tu hai mắt híp lại, không biết tên kia trước mắt vì sao phải tạ ơn hắn, còn không duyên cớ muốn phân nửa con Hưu đuôi trắng cho hắn.

Thấy vẻ mặt hắn nghi hoặc, tên kia mang giải thích: "Lúc trước ngươi nả một phát súng, làm Hưu đuôi trắng sợ hãi, súc sinh kia vừa vặn không khéo chạy tới miệng súng, ta một phát liền bắn chết nó. Huynh đệ, ta có quy củ, chỉ cần ra lực, thì cũng phải phân một phần, cho nên con Hưu đuôi trắng này ngươi có quyền lợi được nửa con."

Lăng Tu không nói gì, chỉ nhìn từ trên xuống dưới tên kia cùng nữ nhân trước mắt, đôi mắt thâm thúy như bầu trời đêm như muốn xuyên thấu bọn họ cho.

Bầu không khí thay đổi có chút xấu hổ, tên kia cười khan hai tiếng, tự giới thiệu mình: "Ta gọi Tiết sơn, người Thành Hành Thủy, trước đây sống rất không tốt, dựa vào săn trộm mà sống, sau khi tai nạn phủ xuống, liền trốn vào hoang sơn dã lĩnh này, không biết huynh đệ nên xưng hô như thế nào?"

"Lăng Tu!" Lăng Tu nhàn nhạt đáp.

"Vậy ta gọi ngươi Lăng huynh đệ ."

Tiết sơn lại giới thiệu nữ tử bên cạnh, "Vị này chính là lão bà của ta, Lưu lỵ lỵ."

Lăng Tu hướng Lưu lỵ lỵ gật đầu, rốt cuộc chào hỏi.

Hàn huyên một trận, Lưu lỵ lỵ liền chỉ vào Sở Ly Nguyệt hỏi: "Nàng làm sao vậy?"

"Ngày hôm qua vai trái trúng một phát đạn, hiện tại vết thương hẳn là tăng thêm, hôn mê rồi." Lăng Tu nói.

Lưu lỵ lỵ nhanh chóng chạy tới cúi người xuống kiểm tra vết thương cho Sở Ly Nguyệt, chỉ chốc lát sau, không khỏi lớn tiếng la hét đi ra: "Trời ơi, vết thương đã nhiễm trùng, nếu không xử lý nàng sẽ chết."

Vết thương nhiễm trùng?

Đây thật là một cái tin xấu, một khi nhiễm trùng, vết thương rất khó lành, Lăng Tu nhíu lông mày thật chặt.

"Lăng huynh đệ, các ngươi là quan hệ thế nào?" Tiết sơn hỏi.

"Bằng hữu."

"Nếu Lăng huynh đệ tin được ta, liền đem nàng đưa đến chỗ chúng ta ở, lão bà của ta có thể giúp nàng xử lý vết thương." nhãn thần Tiết Sơn sáng quắc.

Lăng Tu lộ vẻ do dự, quay đầu lại nhìn Sở Ly Nguyệt hôn mê.

Sắc mặt tái nhợt, lông mi run rẩy, nàng tựa như một đóa Hoa xinh đẹp thừa nhận gió táp mưa sa sau đó hiển hiện ra dáng dấp điêu linh tiều tụy, làm người ta thấy mà thương tiếc.

Nơi này lại không có được điếm, không có cái biện pháp gì khác, liền tạm thời tin tưởng hai người này thôi.

Nghĩ xong, Lăng Tu liền gật đầu đáp ứng.

 

 

Bình Luận (0)
Comment