Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Sở Ly Nguyệt mở to đôi mắt đẹp, mâu quang rung động, không thể tin được lỗ tai của mình, thậm chí còn quẫn bách hơn so với vừa rồi nghe được Phu phụ Tiết Sơn hoan ái, tim đập rộn lên, ánh mắt không tự chủ được hướng về phía thân ảnh kia.
Miệng đối miệng bón thức ăn cho ta? Hắn... Hắn thực sự làm như vậy sao?
Hô hấp thay đổi nhanh, gương mặt nóng hừng hực, đột nhiên cảm giác giữa môi như còn lưu lại khí tức nam nhân nồng nặc, điều này làm cho Sở Ly Nguyệt không thể nào ăn được, đầu óc trống rỗng.
Bất quá nhớ tới nội tâm bản than đã có hình ảnh người nam nhân kia, lại nghĩ tới nụ hôn đầu của mình bị một người đàn ông khác cướp đi, nàng đột nhiên dâng lên một tia nổi giận, nổi giận này, làm cho nàng không có chút cảm kích nào với Lăng Tu, trái lại còn có chút căm hận.
So sánh với nàng mà nói, Lăng Tu dị thường bình tĩnh, dựa vào tường bằng gỗ, khi một tia mỏi mệt xông tới, liền nhắm mắt lại ngủ.
Suốt đêm không nói chuyện, ngày thứ hai trời vừa sáng, Lăng Tu liền như có đồng hồ báo thức vậy mở mắt ra tỉnh lại.
Dung quang toả sáng, tinh thần phấn chấn, tóc đen bóng, mày kiếm anh tuấn, hắn tản ra một cổ ngao khí lạnh lùng.
Quay đầu liếc nhìn Sở Ly Nguyệt, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Sở Ly Nguyệt suốt đêm không có ngủ, hắn mới vừa đi ra, liền mở mắt, khuôn mặt lạnh lùng, cả đêm nội tâm nàng giãy dụa làm cho nàng bình tĩnh không ít.
...
"Lại bình yên vượt qua một ngày!"
Tiết sơn sau khi đứng lên đi ra khỏi nhà gỗ, hướng về phía bầu trời thở ra một hơi tự lẩm bẩm, thấy Lăng Tu ngồi ở trên thang lầu, phất tay chào hỏi, "Lăng huynh đệ, sớm a!"
Lăng Tu gật đầu: "Sớm."
Sở Ly Nguyệt tỉnh, khiến Phu phụ Tiết Sơn hết sức kích động, vội vàng đi chuẩn bị thức ăn. Lưu lỵ lỵ thấy y phục trên người nàng có chút ô bẩn, trực tiếp đưa nàng đi tắm rửa một cái, sau đó lấy đồ mới cho nàng thay.
Đó là một bộ đồ vận động, lại hợp với một đôi giày màu đen, cởi ra đồ rằn ri mặc vào đồ bình thường Sở Ly Nguyệt càng lộ vẻ duy mỹ động nhân, tóc ngắn nhu thuận màu đen, lông mi thật dài, để cho người ta nhìn vô cùng kinh diễm.
"Sở tiểu thư, bộ quần áo này ngươi mặc thực sự là quá đẹp." trên mặt Lưu lỵ lỵ tràn đầy ước ao.
"Cảm ơn y phục của ngươi, cũng cám ơn ngươi ngày hôm qua đã cứu ta."
Sở Ly Nguyệt ngắm nhìn Lưu lỵ lỵ, trên mặt lộ ra một cái nụ cười nhàn nhạt.
"Không có việc gì, chúng ta có thể gặp chính là duyên phận, rồi lại nói, ta kỳ thực cũng không có làm cái gì, chính là giúp ngươi xử lý vết thương một chút, ngươi có thể tỉnh lại nhanh như vậy, chủ yếu là bởi vì thể chất của ngươi tốt, hơn nữa, cũng nhờ ngươi có một bạn trai đồng ý cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố ngươi." Lưu lỵ lỵ nói.
Sở Ly Nguyệt nhìn Lăng Tu bên ngoài đang trò chuyện cùng Tiết sơn, thản nhiên nói: "Hắn không phải là bạn trai của ta."
Lưu lỵ lỵ ngẩn người, lập tức cười nói: "Trên người ngươi là bị súng săn bắn, nếu như ta không có đoán sai, hẳn là bạn trai ngươi thất thủ bắn trúng, cũng bởi vì chuyện này, hai người các ngươi mới mâu thuẫn sao?, cho nên ngươi mới nói hắn không phải là bạn trai ngươi?"
Được nghe lời ấy, Sở Ly Nguyệt chỉ bất đắc dĩ cười cười.
*
"Cái gì? Các ngươi hiện tại liền muốn rời khỏi?"
Ăn sáng xong sau đó, Lăng Tu liền đưa ra ý muốn rời khỏi, điều này làm cho Tiết sơn vô cùng kinh ngạc.
"Vết thương của Sở tiểu thư tuy không có thương tổn tới đầu khớp xương, nhưng bây giờ vẫn còn rất không ổn định, không quá thích hợp bôn ba, hay vẫn nên lưu lại ở vài ngày, đợi ổn định chút ít các ngươi đi cũng không muộn a." Lưu lỵ lỵ nói.
"Lăng huynh đệ, ta biết các ngươi chưa yên tâm đối với chúng ta, nhưng các ngươi nhất định phải tin tưởng, trên đời này vẫn còn người tốt, chúng ta thuần túy là muốn giúp, tuyệt không có bất kỳ ý hại các ngươi." Đến lúc này, Tiết sơn cũng liền làm rõ, giọng thành khẩn, phát ra từ phế phủ.
Lăng Tu vỗ vỗ vai Tiết sơn, chân thành nói: "Tiết huynh, ngươi hiểu lầm ta, ta là có chuyện khẩn yếu phãi chạy tới Bắc Trấn."
Bắc Trấn là giao điểm giữa Thành Hành Thủy cùng Thành Nam Hùng, khi tới Bắc Trấn, Trương Nhất và Đường Tiểu Mạt cũng có lộ tuyến tương đồng, chỉ có đi cùng một lộ tuyến, bọn họ mới có khả năng gặp nhau lần nữa.
"Cái gì mà khẩn yếu vội vã như vậy? Một hai ngày đều làm lỡ được sao?" Lưu lỵ lỵ có chút mất hứng, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy Lăng Tu không hiểu cân nhắc cho bạn gái mình.
"Đúng a, nhiều hai ngày, chờ Sở tiểu ổn định thư thương một phần sau đó các ngươi lại đi, trong thời gian này ta lại đi đánh mấy con Hưu đuôi trắng, toàn bộ nướng chín tặng cho ngươi làm lương thực." Tiết sơn đại khí nói.
Lăng Tu không biết nên nói cái gì, Phu phụ Tiết Sơn nhiệt tình để cho hắn có chút chân tay luống cuống.
Sở Ly Nguyệt kinh ngạc ngóng nhìn hắn hồi lâu, lập tức mở miệng nói với Phu phụ Tiết Sơn: "Chúng ta quả thật có rất chuyện gấp gáp, hảo ý của các ngươi chúng ta tâm lĩnh, chúng ta hôm nay nhất định phải đi." Nói xong, hướng Phu phụ Tiết Sơn sâu đậm cúi đầu một cái.
Lăng Tu hơi có chút kinh ngạc liếc Sở Ly Nguyệt.
"Sở tiểu thư, thương thế của ngươi..." Lưu lỵ lỵ cầm tay Sở Ly Nguyệt, lo lắng nói.
"Hiện tại đã không đau, chỉ cần ta chú ý nhiều chút, hẳn là không có bao nhiêu vấn đề." Sở Ly Nguyệt khẽ cười nói.
Thấy Lăng Tu cùng Sở Ly Nguyệt ý đã quyết, Phu phụ Tiết Sơn cũng sẽ không giữ lại.
Tiết sơn đem nửa con hưu nướng chín, cắt thành khối dùng túi ny lon gói kỹ, thực hiện điều ngày hôm qua nói, mặc dù Lăng Tu luôn từ chối, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn đem nửa con Hưu đuôi trắng cho Lăng Tu.
Lưu lỵ lỵ thì cầm chút băng vải cùng bông vải ký, cùng với thuốc bột chính nàng phối trí, dùng một cái túi tốt, giao cho Sở Ly Nguyệt: "Mấy thứ này ngươi ở trên đường đều phải dùng tới, thuốc này là ta nhà ta truyền xuống, đối với trị liệu vết thương do đạn là rất tốt, mỗi ngày ngươi đều phải nhớ dùng."
"Cảm ơn ngươi!"
Sở Ly Nguyệt không phải là người cảm tính, nhưng cái thời điểm này, nàng vẫn nói không ra được, ôm Lưu lỵ lỵ một cái.
"Tê tê... Nói nhiều nói nhiều..."
Nhưng vào lúc này, một cổ khí tức đè nén ập xuống, xung quanh càng là truyền đến trận trận gầm nhẹ quái dị.
Lăng Tu quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy hơn mười con Hưu đuôi trắng xông ra từ trong rừng, ánh mắt của chúng nó hiện lên lục mang yếu ớt, hàn khí bức nhân, thân thể biến thành hư thối, trong miệng chảy nước dãi sềnh sệch, hàm răng bén nhọn, đang chậm rãi hướng về phía nhà gỗ nhỏ.
Đi ra hơn mười con, thì phía sau liên tục không ngừng có Hưu đuôi trắng đi ra.
Đây là một đám Tang Thi Hưu đuôi trắng!
Tiết sơn trợn to hai mắt, thần tình chất phác, hô hấp đã từ từ trở nên dồn dập: "Lăng huynh đệ, xem ra các ngươi hôm nay là không đi được. Lão bà, nhanh, mau đóng cửa sổ!"
Quát một tiếng, hắn dẫn đầu, đóng cửa chính lại, sau đó lại phi thường lưu loát đóng đại sảnh cùng cửa sổ gian phòng.