Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Sở Ly Nguyệt khó có thể ngăn chặn sự phẫn nộ, trong mắt nổi lên hung quang, giơ súng muốn bắn chết tên kia đó, đòi cái công đạo cho ba nữ hài vô tội, lại bị Lăng Tu đưa tay ngăn cản.
"Vì sao không cho ta giết hắn?" Sở Ly Nguyệt cắn răng nói.
"Không cần ngươi tự mình động thủ!"
Ánh mắt Lăng Tu yên tĩnh nhìn phía trước, khóe miệng lướt qua một cái nụ cười quỷ dị.
Sở Ly Nguyệt không có tiếp tục kiên trì, nàng biết Lăng Tu có ý gì, không cần nàng động thủ, là bởi vì con tang thi tất nhiên sẽ công kích hắn, vì vậy để súng xuống, phẫn hận nhìn về phía trước.
Chỉ thấy tên kia kia ôm con tang thi dưới nách, nâng cao con tang thi, hài lòng kích động, gần như điên cuồng hét lớn: "Ta có con trai, ta rốt cục có con trai, ha ha ha..."
Con tang thi nghi ngờ nhìn hắn, một giây kế tiếp, mặt lộ vẻ hung tướng, gầm nhẹ một tiếng tránh thoát ngực của hắn, mở ra miệng đầy răng nanh, cắn vào cổ họng của hắn.
"PHỐC"
Máu tươi vẩy ra, miệng mũi tên kia bắt đầu phun máu, trợn to hai mắt không thể tin được té nằm trên mặt đất.
"Nhi tử, ngươi... Ngươi..."
Chật vật nói một thanh âm khàn khàn, hắn không thể tin, nhi tử lại ăn hắn, đây chính là con trai ruột hắn a. Ai ngờ hắn muốn nhi tử muốn điên rồi, đã không phân rõ người cùng tang thi .
Con tang thi đâu quản hắn có phải là phụ thân của mình hay không, ở trong mắt nó, người này là một bữa ăn ngon.
Trắng trợn nhấm nuốt huyết nhục trong miệng rồi nuốt xuống bụng, nó trực tiếp xé một miệng da thịt, tiếp theo lại là mũi, lỗ tai... Nó tựa hồ đang tập chung vào việc ăn.
Vì sao? Tại sao phải như vậy?
Tên kia dù có hối hận cùng không làm gì được thống khổ chết đi.
Lăng Tu mở nắp bình xăng xe vận tải, phát hiện bên trong dầu còn rất nhiều. Lăng Tu liền đi tới hương con tang thi kia.
Phát giác hắn đến, con tang thi này vừa gặm huyết nhục vừa gầm nhẹ, dường như đang cảnh cáo Lăng Tu không nên quấy rầy nó ăn cơm. Nhưng Lăng Tu lại không cho nó chút mặt mũi nào, trực tiếp nắm chân tên kia, ném vào trong thùng xe.
Rống ~
Con tang thi tức giận rít gào một tiếng, hung ác nhảy lên từ dưới đất, nhào tới hướng Lăng Tu.
Nhưng còn không có tiếp xúc được thân thể Lăng Tu, đã bị Lăng Tu bóp cổ, năm ngón tay mạnh mà hữu lực đột nhiên co rút, nó liền kịch liệt giãy dụa, kêu rên liên tục, nhưng không có bất kỳ ý nghĩa gì, nó căn bản là giãy không ra khỏi bàn tay của Lăng Tu.
Lăng Tu hừ nhẹ một tiếng, ném nó vào trong thùng hàng, sau đó sẽ đem cánh cửa đóng thật chặt.
Chờ Sở Ly Nguyệt lái xe rời đi ba bốn mươi thước, Sở Ly Nguyệt vươn tay ra ngoài xe, hướng phía bình xăng xe vận tải nả một phát súng.
"Hưu"
Đạn nóng cháy đâm vào bình xăng, nhất thời khiến cho nó nổ tung.
Ầm!
Một đám mây hình nấm to lớn phóng lên cao, chiếc xe vận tải kia đã biến thành một biển lửa trong nháy mắt, sóng nhiệt quay cuồng, dù cách xa ba bốn mươi thước cũng có thể cảm thụ được nhiệt độ phát ra.
*
Xuất phát một đường hướng Bắc Trấn, Lăng Tu không nói được một lời, ánh mắt yên tĩnh, dường như việc vừa rồi làm trong lòng hắn đang có một ngọn lửa đang bùng cháy. Nhưng Sở Ly Nguyệt không giống vậy, nàng càng ngày càng nhìn không thấy tương lai hi vọng, nếu mà đời này chỉ có thể ở như vậy, nàng cảm thấy đúng là một chuyện cực kỳ bi ai.
"Lăng Tu, ngươi không hi vọng thế giới khôi phục lại bộ dáng lúc trước sao?" Sở Ly Nguyệt đột nhiên mở miệng hỏi.
Lăng Tu ngẩn người, chợt nhàn nhạt đáp: "Vừa mới bắt đầu, ta bức thiết hi vọng thế giới biến trở về bộ dáng lúc trước, ta thậm chí mỗi ngày đều sẽ đứng ở trước cửa sổ, ảo tưởng cuối ngã tư đường xuất hiện một chi quân đội, giết chết hết thảy tang thi, nhưng hôm nay ta đã thành thói quen, mặc kệ thế giới có thể khôi phục hay không cũng không sao cả, ta chỉ biết một, chính là ta nhất thiết phải hoàn thành hứa hẹn của mình!"
"Hứa hẹn?" đôi mắt Sở Ly Nguyệt chớp chớp, lộ ra sự tò mò.
Lăng Tu cũng không có nói rõ ràng, mà là nói tránh đi: "Phật môn chú ý tứ đại giai không, ta cảm thấy rất có đạo lý, mặc kệ một người khi ở sinh tiền giàu có cỡ nào, bản thân có quyền lực khổng lồ cở nào, cuối cùng đều sẽ chết đi, chết đi là thành còn số không, người sống đến sau cùng cũng chỉ có vậy. Ta không khát vọng trở thành đại anh hùng cứu thế, cũng không truy cầu hoài bão cùng lý tưởng nào cả, ta chỉ có một cái tín niệm bé nhỏ, đó chính là thủ hộ người ta để ý."
Hắn không có xem Sở Ly Nguyệt làm ngoại nhân, sau những việc này, để cho hắn coi Sở Ly Nguyệt thành đồng bạn, những lời hắn nói là những lời phát ra từ phế phủ tâm can.
Sở Ly Nguyệt nghe được thì ngốc lăng tại chỗ, con ngươi trong suốt sáng ngời lẳng lặng nhìn Lăng Tu.
Không có ngôn từ gì hoa lệ, giọng nói cũng bình đạm, nhưng nàng lại bị những lời Lăng Tu làm lây nhiễm, giống như là từng tiếng chân ngôn, xuyên thấu vào linh hồn nàng.
Thủ hộ? !
Sở Ly Nguyệt nghĩ tới chính bản thân, không khỏi khổ sở cười cười, mình là một cô nhi, ngay cả phụ mẫu cũng không biết là người nào, thậm chí ngay cả một bằng hữu chân chính cũng không có, chính bản thân nên thủ hộ người nào.
Chờ một chút, không phải là còn có hắn sao?
Sở Ly Nguyệt bỗng dưng nhớ tới hắn ở tại trong lòng nàng, trước đây không có thời gian, cũng bởi vì sợ hắn đã kết hôn, cho nên vẫn không có đi tìm hắn, nhưng bây giờ, thế giới cũng thay đổi, nàng còn có lý do gì để lùi bước, còn có lý do gì không đi tìm đến hắn.
"Lăng Tu, Thạch Thành không phải là mục đích cuối cùng của ngươi, ngươi cuối cùng là muốn đi đâu?" Nàng hỏi.
Lăng Tu suy nghĩ một chút, không giấu diếm hồi đáp: "Huyễn Thành."
Huyễn Thành?
Sở Ly Nguyệt ngạc nhiên chỉ chốc lát, chợt nhẹ nhàng cười, môi đỏ mọng khẽ mở nói: "Xem ra chúng ta tiện đường."
Nàng vốn là dự định đi Thạch Thành trở về với quân đội, nhưng bây giờ mục đích của nàng là kinh thành, nàng muốn làm một việc mà từ lâu tới nay nàng vẫn chưa làm được.
Lăng Tu có chút không rõ cho nên, không có nhiều lời, chuyên chú lái xe.
Vào buổi trưa, rốt cục đã tới Bắc Trấn.
Đắm chìm trong ánh mặt trời Bắc Trấn rất quang đãng, không có nhà cao tầng, cơ bản không có nhà cao hơn mười tầng. Nóc nhà toàn một màu ngói đỏ, xanh hoá làm được rất tốt, hai bên đường phố đều có thảm cỏ xanh.
Chỉ là để cho Lăng Tu cùng Sở Ly Nguyệt kinh ngạc là, ở Bắc Trấn một một con tang thi cũng không thấy, ngược lại khắp nơi đều là hài cốt nhân loại không có một tia huyết nhục, chúng nó rải rác nằm trên mặt đất, hoặc dựa lưng vào tường.
Cho dù mặt trời đang treo cao, nhưng Bắc Trấn vẫn âm trầm, bầu không khí quỷ dị, để cho người cảm thấy không có chút ấm áp nào. Thường thường còn có con dơi từ nóc phòng bay ra, hí thét lên bay qua không trung.