Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Bầu trời đầy một máu hắc ám, tất cả đều là biên bức, tiếng kêu hỗn tạp cùng một chỗ, dường như nghìn vạn ác quỷ đang tru lên, nghe da đầu tê dại, thần hồn cụ chiến.
Trong Bắc Trấn, không có gì ngoài Lăng Tu, Sở Ly Nguyệt, cùng với Hách Trình Độ, kỳ thực trước đó đã có vài nhóm người đến nơi này. Người lái xe ô tô thì tương đối may mắn, mà người không có lái xe ô tô thì toàn bộ đều biến thành hài cốt, vĩnh viễn lưu lại nơi đây.
Nhưng may mắn chỉ là tạm thời, bất kể là động vật chết di hay là người sống, đều có thể đụng phải huyết biên bức tập kích, cho nên mọi người lái xe ô tô bị nhốt ở tại nơi này, suốt ngày chỉ có thể đứng ở trong buồng xe.
Có người bị tươi sống chết đói, chết khát, cũng có người không nhịn được, cuối cùng chạy ô tô muốn chạy trốn ra khỏi Bắc Trấn, nhưng lúc này đều đã biến thành vong hồn Bắc Trấn, tăng thêm một phần oán niệm cho Bắc Trấn.
Đàn dơi che trời, khắp nơi trên đất đều là xương trắng như tuyết, báo chí bị vứt vứt bỏ, như ác quỷ đang rít gào...
Trong Bắc Trấn, bị một cổ khí tức hoang vắng cùng âm sâm bao phủ, để cho người ta cảm thấy áp lực, cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy bị thế giới quên lãng .
Ở bên cạnh đường phố dưới tàng cây một gốc cây hương chương, đỗ một chiếc xe màu trắng, trong xe có hai người, một nam một nữ.
Nam ngồi chỗ tài xế, tuổi chừng chớ hai mươi sáu hai mươi bảy, mặt chữ quốc, lông mày rậm, mắt nhỏ tới mức làm người ta tức lộn ruột, thật giống như nhân vật bên trong Anime bị hoạ sĩ tùy ý điểm hai điểm, môi rất dày, từ xa nhìn lại, sẽ cho người tưởng lầm là đeo hai cái lạp xưởng.
Nữ hài mặc một bộ áo T-shirt gấu mèo in hoa, tóc chải vuốt sợi thật chỉnh tề, tết thành đuôi ngựa.
Khuôn mặt trong trắng lộ hồng, hồng nhuận, khẽ búng có thể phá; môi xinh xắn lanh lợi, không có vẽ loạn son môi lại có chút diễm lệ; mắt sáng giống Hắc Bảo thạch vậy, toàn thân cao thấp đều lộ ra một cổ thanh xuân, khí tức sức sống.
Chính là Trương Nhất cùng Đường Tiểu Mạt!
"Lại có ba người bị con dơi ăn sống, biểu ca, ngươi nói chúng ta có thể bị ăn hết hay không?"
Đường Tiểu Mạt hơi lộ ra vẻ mệt mỏi ngồi ở vị trí kế bên tài xế, bọn họ đã bị vây ở chỗ này một ngày, chưa có nước uống, chỉ ăn hai bao bánh bích quy, mà hai bao bánh bích quy này, là lương thực duy nhất trên xe.
"Sẽ không, chúng ta nhất định có thể sống rời khỏi nơi này." Trương Nhất sẽ không để cho Đường Tiểu Mạt mất đi tín niệm sống tiếp, cho nên hắn nhất thiết phải chống đỡ.
"Nếu như Món ăn tình yêu nói lời này ta liền tin tưởng, nhưng ngươi là biểu ca ta, không phải là Món ăn tình yêu." Đường Tiểu Mạt bĩu môi nói một tiếng, không tin tưởng Trương Nhất một chút nào.
Vừa nói đến Lăng Tu, hai người đột nhiên đều trầm mặc lại, ngồi tại chỗ như có điều suy nghĩ, trên mặt hiện lên tâm tình bi thống.
Trong mắt Đường Tiểu Mạt nổi lên một tầng sương mù, nàng trừng mắt nhìn, nước mắt bị mạnh mẽ đè nén xuống, đầu dưa dựa vào cửa kiếng xe, tự lẩm bẩm: "Ta không nên bị con dơi ăn, nếu như chỉ còn lại có một đống khớp xương, Món ăn tình yêu nhất định sẽ không nhận ra ta! Ta thà là chết đói hoặc là chết khát, Đúng, cứ như vậy!"
Nghe lời ấy, Trương Nhất khổ sở cười cười, há miệng muốn nói gì để an ủi Đường Tiểu Mạt, lại phát hiện không biết nên nói cái gì, trong lòng chỉ chua xót nói: DCM, lẽ nào chúng ta thực sự muốn chết ở nơi này?
Lại thở dài một tiếng: Lão Lăng, ngươi có thể đừng ngủ như vậy hay không, huynh đệ của ngươi cùng nữ nhân của ngươi đang tới gặp nè, ngươi con mẹ nó ngươi phát uy cái quần què?
Bên kia, trong xe SUV...
Lăng Tu cùng Sở Ly Nguyệt đang ngồi suy tư về biện pháp đối phó huyết biên bức, mà Hách Trình Độ thì ngồi nghiêm chỉnh, mất hồn mất vía, hoảng sợ nhìn đàn dơi, hai chân không cầm được run.
"Dùng hỏa!"
Đôi mắt Lăng Tu sáng ngời, nghĩ tới biện pháp hỏa công, khi nói ra hai chữ đó, mới phát hiện Sở Ly Nguyệt cũng nghĩ tới cái biện pháp này và đồng thời nói ra, hai người có thể nói là trăm miệng một lời.
Nhìn nhau kinh ngạc, Lăng Tu dẫn đầu nói: "Con dơi sợ lửa, chỉ cần phụ cận đây có hỏa hoạn, chúng nó sẽ tán đi."
Sở Ly Nguyệt gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy.
Hách Trình Độ lúc này đưa ra nghi vấn: "Vậy chúng ta làm thế nào mới có thể đốt lửa đây nè? Chẳng lẽ đem chúng ta đốt xe, nhưng như vậy chúng ta chẳng phải là cũng bị thiêu cháy sao?"
"Ngươi lại nói đến điểm chính ah!" Lăng Tu quay đầu, ý vị thâm trường nhìn hắn một cái.
Hách Trình Độ trừng mắt nhìn, gương mặt mờ mịt, thầm nghĩ: Sẽ không thực sự muốn đốt xe chứ?, đây chẳng phải là tự sát sao?
Bất quá cũng là hắn nghĩ nhiều, muốn đốt lửa, không nhất thiết phải đốt chiếc SUV, phụ cận đây có nhiều ô tô như vậy, dầu trong bình tất nhiên là có không ít.
"Nếu như ta không có đoán sai, những con dơi chỉ biết công kích vật thể di động."
Lăng Tu đối với Sở Ly Nguyệt nói, "Ngươi nổ súng xạ kích chiếc xe màu đỏ thể thao kia cùng chiếc kia màu đen kia, kích nổ bình xăng!"
"Ân"
Sở Ly Nguyệt gật đầu, nhét đạn vào súng lục, chân mày lá liễu tán lộ ra một cổ ánh sáng sắc bén.
"Chờ một chút!"
Hách Trình Độ toát ra một thân mồ hôi lạnh, nắm cánh tay Lăng Tu, toàn thân run lập cập nói, "... Đại ca, nếu như ngươi đoán sai thì nên làm cái gì bây giờ? Những thứ ma quỷ này... Những thứ ma quỷ này khi nghe tiếng súng sau đó khả năng sẽ như ong vỡ tổ kéo tới hướng chúng ta a, ba người chúng ta đều có thể bị ăn sạch."
Lăng Tu hất tay của hắn ra, dao gâm trong tay lại một lần nữa gác ở trên cổ của hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi câm miệng cho ta, nói thêm nữa một câu, ta hiện tại liền làm thịt ngươi."
Hách Trình Độ sợ đến vong hồn thoát xác, đâu còn dám nói nửa chữ.
Hắn cảm giác mình thực sự là qua xui, trên đường cứu được một nữ nhân, kết quả là người nhát gan nhu nhược, thấy hắn bị người cầm súng chỉ vào thì không chút do dự lái xe thể thao của mình chạy đi, sau đó lại gặp phải hai cái động vật máu lạnh, động một chút là đòi động đao thương với hắn, muốn đánh muốn giết .
Thầm nghĩ: Ta chỉ là một diễn viên a, tuy rằng diễn vô số người xấu, nhưng ta ở cuộc sống thực tế là một người tốt, vì sao đường của ta lại nhấp nhô như vậy? Cho tới bây giờ, cũng không biết còn có thể sống đi ra khỏi Bắc Trấn không nữa, có thể nhìn thấy mẹ già của ta nữa không!
Nghĩ đến mẫu thân trơ trọi ở nhà một mình, Hách Trình Độ liền thương tâm rơi lệ, trước đây vì sự nghiệp, chưa bao giờ làm tốt nhiệm vụ với bà ấy, chiếu cố bà ấy, hiện tại...
Thế giới đều biến thành bộ dáng này, hắn cũng không biết mình còn có cơ hội tận hiếu đạo hay không.
Thấy hắn rơi lệ, Lăng Tu chỉ nghĩ hắn sợ hãi, nên thu hồi dao gâm, không có lại để ý tới hắn.
Sở Ly Nguyệt hạ cửa kiếng xe xuống một chút, hai tay cầm súng, nhắm vào vị trí bình xăng chiếc xe thể thao màu đỏ. Nàng cũng không có lập tức bóp cò súng, dù sao tiếng súng vừa vang lên cùng sẽ không biết phát sinh chuyện gì, ai cũng không cách nào dự liệu, đôi mắt đẹp ngưng mắt nhìn Lăng Tu, chờ quyết định cuối cùng của hắn.
Lăng Tu cắn răng, trung tâm Bắc Trấn hẳn là sào huyệt của huyết biên bức, chúng nó chắc là sẽ không rời đi nơi này, không có biện pháp tự cứu, kết quả là chỉ có một con đường chết, biện pháp tự cứu chỉ có cái cách này!
"Nổ súng!"
Thanh âm tuy thấp, thế nhưng lại âm vang hữu lực.
Con mắt Lăng Tu tựa như kiếm quang, lấp lánh có thần, lộ ra một phần lợi hại cùng cương nghị.