Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 162 - Chương 163: Đã Từng Yêu

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 163: Đã từng yêu

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Trận mưa này đã rơi đủ một giờ nhưng cũng không có dấu hiệu muốn dừng lại, giữa màn mưa, là tang thi đang giơ hai tay lên, thoả thích hưởng thụ nước mưa cọ rửa.

"Lăng Tu, chúng ta... Chúng ta có thể nói chuyện không?"

Trương Nhược Lan đột nhiên xuất hiện ở cửa gian phòng, thấp thỏm bất an nói.

Khi Lăng Tu quay đầu nhìn nàng thì, ánh mắt nàng né tránh, không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn.

Lăng Tu lẳng lặng nhín nàng một hồi, sau đó quay đầu nói với Đường Tiểu Mạt: "Đường Tiểu Mạt, ngươi đi xem biểu ca ngươi đang làm gì."

Đường Tiểu Mạt chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút mất hứng, bởi vì rất rõ ràng Lăng Tu là đang đuổi nàng đi ra.

"Ta cũng không thể không được nhìn tới?" Nhỏ giọng hỏi.

Lăng Tu nghiêm mặt: "Nhanh như vậy mà đã lại quên ước định giữa chúng ta?"

Đường Tiểu Mạt ủ rũ cúi đầu cúi đầu, nói: "Được rồi!"

Sau đó rất là không tình nguyện rời khỏi phòng, đi ra ngoài không có vài bước, rồi lại rón rén trở lại cạnh cửa, dán chặt tường, chuẩn bị nghe trộm Lăng Tu và Trương Nhược Lan nói chuyện.

Trong phòng, không khí dường như đọng lại.

Lăng Tu ánh mắt trong suốt, bình tĩnh nhìn Trương Nhược Lan, mở miệng nói: "Ngươi muốn nói chuyện gì?"

Giọng nói bình thường, thậm chí còn có ý nhị từ chối người dùng ngoài ngàn dặm.

Trương Nhược Lan đau xót, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, sau đó cúi người thật sâu với Lăng Tu, nói: "Xin lỗi, chuyện năm đó, đều là ta..."

Lăng Tu nhàn nhạt ngắt lời nói: "Chuyện năm đó đều đã qua, nếu mà ngươi là đến nói xin lỗi, thì không cần như vậy."

Trương Nhược Lan nhấp môi đỏ, nói: "Vậy ngươi còn hận ta không?"

Lăng Tu cảm thấy buồn cười, bây giờ Trương Nhược Lan đối với hắn, chỉ quen thuộc hơn một chú so với người xa lạ, chưa nói tới có hận hay không .

Hắn lắc đầu, nhìn Trương Nhược Lan nói: "Trương Nhược Lan, vấn đề như vậy ngươi không cảm thấy rất buồn chán sao?"

Buồn chán?

Trương Nhược Lan trợn to hai mắt, không thể tin được Lăng Tu sẽ đánh giá vấn đề nàng hỏi như vậy.

"Đời người rất ngắn, nếu như hận một người, hẳn là rất không có lời?." Lăng Tu nói.

Trương Nhược Lan tự giễu cười cười: "Xem ra, là ta coi trọng mình rồi."

Lăng Tu không nói gì, chắp hai tay sau lưng đi tới phía trước cửa sổ.

"Ngươi rất yêu vị cô nương vừa rồi sao??"

Trương Nhược Lan đột nhiên mở miệng nói, "Khi Lý Lâm lên tiếng nhục nhã nàng, ngươi lập tức liền không nhịn được mà ra tay giết người, nàng ở trong lòng của ngươi, nhất định chiếm cứ vị trí rất trọng yếu."

Ở bên ngoài Đường Tiểu Mạt nghe nói như vậy thì hơi sững sờ, lập tức cảm giác trong lòng ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ nhắn thì đỏ ửng.

Lăng Tu không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn màn mưa bên ngoài.

Thầm chấp nhận, hắn thầm chấp nhận!

Trương Nhược Lan chảy xuống hai hàng nước mắt, nàng nguyên bản vẫn tồn tại một tia may mắn, cho rằng Lăng Tu sở dĩ giết Lý Lâm là bởi vì nàng, nhưng bây giờ nàng biết, chính bản thân sai rồi, Lăng Tu giết Lý Lâm, tất cả đều là bởi vì Lý Lâm làm nhục Đường Tiểu Mạt. Tuy rằng sớm đã nghĩ đến kết quả như vậy, thế nhưng khi chứng thực rồi lại cảm thấy vô cùng thất lạc, bi thương, cô đơn.

Nàng hiện tại rất hối hận, năm đó vì mặc vào áo cưới công chúa, mà nàng từ bỏ nam nhân đã từng yêu nàng, kết quả là lại phát hiện, căn bản thì không phải là áo cưới công chúa, mà là một cái làm cho linh hồn cùng thân thể nàng trầm luân vào Địa Ngục.

Nếu năm đó mình có thể để chống cự được mê hoặc mà ở bên người đàn ông trước mắt này, có thể đó mới là lựa chọn chính xác nhất của nàng!

Chỉ là, nàng hiểu rõ thì đạ chậm.

"Lăng Tu ngươi biết không, khi tâm tình ta không tốt, ta trở lại vườn trường, đi tìm lại ký ức của chúng ta. Đường nhỏ chúng ta từng đi, băng đá đã ngồi qua."

Trương Nhược Lan một bên rơi lệ, một bên nhớ lại từng ký ức của hai người, "Ta nhớ có một lần chúng ta đi ra ngoài leo núi, vừa đụng trúng ngày ta có, bụng đặc biệt đau , ngươi liền cõng ta sau lưng đi xuống từ trên đỉnh núi, mang ta đi gặp bác sĩ. Nhìn ngươi mệt mỏi há mồm thở dốc, đầu đầy mồ hôi, rồi lại cắn răng kiên trì, ta lúc đó liền suy nghĩ, đời này nhất định phải gả cho ngươi, làm nữ nhân của ngươi."

Lăng Tu thần sắc đạm mạc, hừ nhẹ một tiếng nói: "Ngươi không cảm thấy nói những thứ này không có chút ý nghĩa nào sao?"

"Lăng Tu, ta cũng không phải ở yêu cầu cái gì, ta chỉ muốn nói, cám ơn ngươi đã yêu ta, cho ta một phần ký ức thật đẹp." Trương Nhược Lan nói.

"Không khách khí!"

Lăng Tu đơn giản sáng tỏ đáp lại ba chữ, sau đó không dừng nữa, mở của bước chân đi ra ngoài.

Mới vừa vừa đi tới cửa, liền phát hiện Đường Tiểu Mạt đang nghe trộm, không khỏi tức giận trừng nàng: "Đừng nói với ta là ngươi vừa vặn đi lên?"

Vốn Đường Tiểu Mạt dẵ suy nghĩ lý do gì để ứng phó, vừa nghe nói thế, nhất thời nhãn tình sáng lên, nói: "Món ăn tình yêu, ngươi thật thông minh, đúng rồi, ta thật là vừa vặn đi lên, các ngươi nói chuyện một câu ta cũng không có nghe thấy nga."

Lăng Tu liếc nàng một cái, không để ý tới nàng, đi thẳng xuống lầu.

Bên trong gian phòng, Trương Nhược Lan không cầm được mà rơi lệ, nếu mà thời gian có thể đảo ngược, nàng nhất định liều lĩnh nắm lấy Lăng Tu.

*

Còn lại ba gã bảo tiêu bị Trương Nhất khóa ở trong phòng vệ sinh lầu một, đợi mưa tạnh, rời khỏi cửa hàng sẽ thả bọn họ đi ra, tùy ý để bọn họ tự sinh tự diệt. Đương nhiên, vũ khí tuyệt đối là sẽ không lưu cho bọn họ.

Súng trường là thứ tốt a, trải qua Sở Ly Nguyệt dạy hắn.

Thấy Lăng Tu cùng Đường Tiểu Mạt xuống tới, Trương Nhất liền kích động nghênh đón: "Lão Lăng, ngươi xem một chút trong này là cái gì?"

Lăng Tu cúi đầu vừa nhìn, là thịt khô, không khỏi tò mò hỏi: "Ở đâu ra?"

"Hầm quán rượu này."

"Hầm?"

"Đúng vậy, từ mấy người hộ vệ kia nói, bọn họ cùng Lý Lâm ở nơi này mỗi ngày ăn thịt khô, chỉ là tình cờ đi ra ngoài làm một điểm thủy. Ta cho là bọn họ dẫn ta tới hầm, nhưng vào hầm vừa nhìn, trên vách tường treo đầy thịt khô, có ít nhất bốn tấn, bọn họ nói đây là đồ ăn đạo đặc sắc, cho nên mới tồn trữ nhiều như vậy."

"Ngươi cầm bao nhiêu?" Lăng Tu hỏi.

Vừa nói đến cái này, Trương Nhất liền ủ rũ, than nhẹ một tiếng nói: "Ai, đừng nói nữa, chỉ lấy một chút, đơn giản là chín trâu mất sợi lông a, nếu có cái nhẫn không gian thì tốt rồi, mẹ , đều thu hết toàn bộ.

Được rồi, thịt khô này là chuẩn bị vì ngươi, ngươi không phải nói ngươi có đôi khi sẽ muốn ăn thịt tươi sao, thịt khô này chỉ ướp muối, sau đó phơi nắng mà làm thành, hẳn là coi như thịt tươi, chờ ngươi lúc nào them ăn thịt, có thể cầm cái này ra ăn."

Lăng Tu gật đầu.

Đường Tiểu Mạt ở một bên mở to một đôi mắt sáng đánh giá Lăng Tu, nàng rõ ràng, Lăng Tu mặc dù không có thay đổi thành Tang Thi, thế nhưng thân thể cũng xuất hiện có chút vấn đề, cho nên cũng không có cảm thấy kinh ngạc khi Trương Nhất nói.

"Còn có vấn đề, Lý Lâm chết, Trương Nhược Lan ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ? Muốn dẫn theo sao?" Trương Nhất nói.

"Mang theo nàng sao?, để nàng một người ở nơi này thật là tàn nhẫn nha. Rồi lại nói, nàng cùng Món ăn tình yêu tuy rằng đã chia tay, nhưng không sửa đổi được hai người đã từng yêu nhau, nếu như thấy chết mà không cứu, vậy thì quá lạnh máu rồi!"

không đợi Lăng Tu trả lời, Đường Tiểu Mạt dẫn đầu nói.

Trương Nhất hướng Đường Tiểu Mạt ra sức nháy mắt: "Biểu muội, ngươi cứ đùa?" Sau đó tiến đến bên tai Đường Tiểu Mạt, nhắc nhở, "Mang theo nàng, ngươi sẽ không sợ nàng cùng Lão Lăng gương vỡ lại lành sao?"

"Không sợ!" Đường Tiểu Mạt lắc đầu tự tin nói.

"Tự tin như vậy?"

Trương Nhất trợn to hai mắt, lập tức hình như nghĩ tới điều gì, lộ ra dâm ý cười phóng đãng nói, "Hai người các ngươi vừa rồi ở trên lầu hơn nửa canh giờ, sẽ không phải là nấu cơm chứ?"

Đường Tiểu Mạt đỏ lên, mà Lăng Tu thì chau mày, tiếp theo đá một cước đạp bay Trương Nhất.

 

 

Bình Luận (0)
Comment