Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lăng Tu đoàn người tiến vào trạm xe lửa gọi là "Quang Minh thành", là một trạm dưới đất, bởi vì ở ngay chính giữa, là một cái kính trong suốt, tia sáng có thể từ nơi này xuyên thấu đến bên trong..
Khi phía sau truyền đến tiếng lựu đạn nổ mạnh, trong lòng của mỗi người đều không phải có chút khó chịu, quen biết Hách Trình Độ một thời gian tuy không dài, nhưng người này vẫn muốn cho mẫu thân một cuộc sống tốt, lưu lại ấn tượng cực kỳ khắc sâu cho mọi người.
Cũng chính bởi vì hắn hi sinh, mọi người mới có thể tạm thời thoát khỏi đám tang thi khát mau.
Trong trạm xe lửa lớn như vậy, khí tức tanh hôi tràn ngập toàn bộ không gian, thang cuốn tự động đều rắc rối phức tạp, có thang thì đưa lên, có thì đưa xuống, nếu như không có mũi tên chỉ thị phương hướng, coi như là người có cảm giác phương hướng cảm cực khi tiến đến đến nơi này cũng phải đầu óc choáng váng, như con ruồi không đầu mà đi loạn.
Lăng Tu căn bản là không có nghĩ tới việc dung thanh sắt dưới đất rời khỏi Thành Trường Long, mất đi điện, thông đạo dưới đất là một mảnh đen kịt, bọn họ một khi tiến vào bên trong, họ sẽ giống như người mù, chỉ có thể dựa vào hai tay lục lọi đi tới, cho dù gặp nguy hiểm tới gần cũng không cách nào phát giác.
Cho nên, biện pháp này là không thể làm!
Trạm xe lửa bình thường đều thiết lập nhiêu cái cửa ra vào, bọn họ vào từ cửa D, vậy đã nói rõ chí ít còn có ba cái cửa ra vào, cửa ra vào của trạm xe lửa cách nhau khá xa, có thậm chí có thể đạt tới khoảng cách ba bốn trăm mét.
Tang thi trên mặt đất toàn bộ đều hướng vào cửa D, vậy ở gần cửa khác có khả năng không có tang thi, chính là thông đạo chạy an toàn nhất.
Lăng Tu nhìn thoáng qua mũi tên chỉ thị phương hướng, dẫn đầu hướng tới cửa A.
Sở Ly Nguyệt, Trương Nhất, Đường Tiểu Mạt cùng Trương Nhược Lan không nói cái gì, chỉ theo sau lưng hắn, động tác tận lực giảm nhẹ, không làm ra cái âm hưởng gì.
Khi sắp tới đại sảnh thì, Lăng Tu giơ tay lên ý bảo mọi người dừng lại. Hắn lặng lẽ lò khuôn mặt ra, chỉ thấy được có trên trăm con tang thi đang du đãng trong đại sảnh, tất cả đều là từ hành khách chuẩn bị đi tàu.
Muốn thông qua đại sảnh, nhất định phải nghĩ biện pháp hấp dẫn sự chú ý của tụi nó mới được!
Nếu đã bị tụi nó công kích, thì sẽ rút giây động rừng, từ tang thi ở cửa D sẽ nghe thấy thấy động tĩnh sau đó nhất định sẽ lập tức hướng qua bên này. Trên mặt đất có vô số tang thi vây quanh, tuyệt đối là thập chết vô sinh.
Đang suy tư làm thế nào mới có thể hấp dẫn những thứ con tang thi này thì, Lăng Tu bỗng dưng nghĩ tới Đường Tiểu Mạt hình như có một món đồ chơi, món đồ chơi còn có thể phát ra âm thanh.
"Món ăn tình yêu, ngươi làm gì mà nhìn ta nha?" gương mặt Đường Tiểu Mạt đỏ bừng, thấp giọng hỏi.
"Ít ngày trước ngươi chơi cái con gấu bông kia còn có mang theo người hay không?" Lăng Tu nói.
Đường Tiểu Mạt ngẩn người, chợt gật đầu: "Ân, ở trong balô ta nè."
"Cho ta!" Lăng Tu trực tiếp đưa tay.
"Tốt."
Đường Tiểu Mạt không chần chờ chút nào, đem ba lô, nhẹ nhàng kéo khóa ra. Lăng Tu lúc này mới phát hiện, balô của nàng đều là đồ ăn vặt, để cho hắn thiếu chút nữa nổi trận lôi đình.
Tay ni lục lọi nửa ngày, rốt cục mới tìm được con gấu bông ra.
"Món ăn tình yêu, ngươi cầm nó làm cái gì?" Đường Tiểu Mạt chớp chớp ánh mắt hiếu kỳ hỏi.
Lăng Tu không trả lời vấn đề của nàng, mà là kiểm tra trên dưới trái phải, ngay sau đó nhíu mày nói: "Thế nào mới có thể làm cho nó phát ra âm thanh?"
"Ở chỗ này nha, có cái chốt mở nhỏ!"
Đường Tiểu Mạt nâng cánh tay lên, sau đó chỉ vào chốt mở giấu kín ở dưới nách.
Lăng Tu không nói gì, chốt mở là màu vàng, đồng dạng màu sắc với lớp long nhung, có nữa còn có cánh tay che lấp, nếu không nhìn kỹ, thật đúng là rất khó phát hiện sự tồn tại của nó.
Khi biết vị trí chốt mở, liền lập tức mở ra, nhất thời một trận tiếng cười nhẹ nhàng từ trong truyền ra, để cho người ta phảng phất có thể thấy hình ảnh nó đang phình bụng cười.
Dùng sức ném một cái, nó xẹt qua trên không trung một đạo đường vòng cung duyên dáng, tiến vào đường sắt ngầm. Nó rất nhanh hấp dẫn sự chú ý của tang thi, chúng nó toàn bộ đều tới gần, sau đó đi qua một cái lối thoát hiểm, đều nhảy xuống.
Đường Tiểu Mạt thở phì phò bĩu cái miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp viết mấy chữ: Cục cưng mất hứng!
Mà Trương Nhược Lan thì ở một bên ngơ ngẩn nhìn Lăng Tu, từ tao ngộ thi đàn, mọi cử động của Lăng Tu đều lộ ra một cổ trầm ổn, không kiêu không nóng nảy, bình tĩnh thong dong, có hắn ở đây, sẽ chỉ để cho người ta có vô hạn cảm giác an toàn.
Nàng hiện tại rất hối hận vì lựa chọn năm đó, nếu mà khi đó lựa chọn người đàn ông này, thì tốt biết bao nhiêu a!
"Đi!"
Lăng Tu tiếng quát khẽ kéo nàng về thực tế.
Có con gấu bông hấp dẫn tang thi, đoàn người rất dễ dàng xuyên qua đại sảnh, trực tiếp hướng tới cửa A. Nhưng vừa đi đến này, liền phát hiện vô số thân ảnh tang thi đang lắc lư ở lối vào.
Cửa A không cách nào thông qua, chỉ có thể lựa chọn cửa ra B hoặc là C. Nhưng kết quả là, B vẫn có vô số tang thi.
"Mẹ nó, nếu như cổng C cũng có tang thi, chúng ta đây liền liều mạng cùng chúng nó!"
Bị tang thi vây khốn ở tại đây, Trương Nhất cảm giác loại bầu không khí đè nén này, để cho nội tâm hắn bắt đầu trở nên nóng nảy.
"Biểu ca không nên hốt hoảng, Món ăn tình yêu nhất định sẽ có biện pháp." Đường Tiểu Mạt an ủi, nàng tuyệt đối tin tưởng đối với Lăng Tu.
Lăng Tu không cách nào bảo đảm, hắn hiện tại chỉ có một tín niệm, đó chính là dẫn mọi người sống sót đi ra ngoài.
"Đi lối C!"
Không nói nói nhảm nhiều nửa câu, bay thẳng đến lối C.
Đi ngang qua đại sảnh thì, mọi người đột nhiên cảm giác hình như ít đi chút gì đó.
"Di, tiếng cười của con gấu bông không còn?" Đường Tiểu Mạt nghi ngờ lẩm bẩm nói.
Những lời này thoáng cái thức tỉnh mọi người, đồ đạc ít đi, không phải là tiếng cười?
Bỗng dưng ngẩng đầu nhìn lên, đám tang thi trong đại sảnh đều quay đầu nhìn lại đây, trong đó trong miệng mấy con tang thi còn ngậm vài mảnh của con gấu, còn đang nhai, rất hiển nhiên, sở dĩ con gấu bông không có phát ra tiếng cười, nguyên nhân là bị chúng nó xé nát rồi.
"DCM, đám ngu ngốc này, con mẹ nó ngay cả đồ chơi cũng không buông tha!"
Trương Nhất trợn to hai mắt chửi bới, sau đó quay đầu nhìn về phía Lăng Tu, dò hỏi, "Lão Lăng, nên nên nên... Nên làm cái gì bây giờ?"
Bị trên trăm con tang thi nhìn chằm chằm, lông tơ cả người đều cũng dựng lên, hắn ngay cả nói chuyện cũng trở nên không lưu loát.
"Có thể làm sao, nếu không muốn chết thì bỏ chạy!" Lăng Tu thản nhiên nói.
Vừa dứt lời, vẻ mặt trên trăm con tang thi trong nháy mắt trở nên dữ tợn như ác quỷ, yết hầu phát ra tiếng gào trầm thấp điên cuồng đánh tới hướng bọn họ.