Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Đều nói ba nữ nhân sẽ thành một cái chợ, nhưng Sở Ly Nguyệt, Đường Tiểu Mạt cùng Trương Nhược Lan ở cùng một chỗ, nhưng không có náo nhiệt. Trương Nhược Lan không nói chuyện, đã từng thương tổn Lăng Tu, làm cho nàng không ngóc đầu lên được.
Sở Ly Nguyệt rất ít lời, rất tinh giản, thuộc về loại người trong nóng ngoài lạnh.
Liền ngay cả Đường Tiểu Mạt cũng rất khó đánh vỡ phần yên lặng này, nói chuyện cười, trò chuyện đồ trang điểm, quần áo đồ trang sức..., nàng đơn giản là dùng bất cứ thủ đoạn nào, nhưng kết quả chỉ là để cho Sở Ly Nguyệt nhẹ nhàng cười cười.
"Trời ơi, Ly Nguyệt tỷ còn lạnh lùng hơn so với Món ăn tình yêu, vậy ta làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ biểu ca giao cho ta nè!" Đường Tiểu Mạt ngẹo đầu, trong lòng khổ não thầm nghĩ.
Cửa sổ gian phòng Khách sạn là một cái sân thượng.
Sở Ly Nguyệt dựa lưng vào tường ngồi ở đó, mặc một thân quần jean màu lam đậm bó sát, phối hợp một cái áo ngắn tay, trên chân là một đôi giày quân đội màu đen, mặc rất bảo thủ, nhưng vóc người mạn diệu.
Con ngươi sáng ngời trong suốt, lông mày cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, mặt trắng nõn. Nàng lẳng lặng nhìn bóng đêm bên ngoài, trong đầu vẫn đang suy nghĩ mọi chuyện đoạn đường này gặp phải.
Gần hai tháng qua trải qua. Thời điểm có quốc gia, nàng vì thủ hộ quốc gia mà chiến, mà bây giờ, nàng cảm giác mình mất đi tín ngưỡng, mất đi mục tiêu, tựa như lục bình trên mặt nước, không có gốc rễ.
Nàng thậm chí cảm thấy tìm được hắn cũng là hi vọng vô cùng xa vời, dù sao, cũng 20 năm không gặp, ấn tượng của nàng đối với hắn, còn dừng lại ở khi hắn sáu tuổi, coi như hiện tại có mặt đối mặt, cũng không nhất định có thể nhận được nhau.
Nàng đang mơ màng, Đường Tiểu Mạt đã đi tới, nàng đang ngồi ở trên ban công, chớp một đôi ánh mắt sáng ngời nhìn nàng.
"Làm sao vậy?" Sở Ly Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.
Đường Tiểu Mạt nâng má, chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi: "Ly Nguyệt tỷ, ngươi cảm thấy biểu ca ta thế nào nha?"
Trương Nhất?
Trong đầu Sở Ly Nguyệt lập tức xuất hiện ba cái ấn tượng xấu: Tùy tiện, miệng nói tục, dáng cười hèn mọn!
Lông mày nhíu lại, hỏi lại: "Ngươi vì sao hỏi ta vấn đề này?"
Đường Tiểu Mạt không dự định giấu diếm, nàng cảm giác biểu ca mình theo đuổi con gái cũng quá sợ hãi rụt rè, hẳn là phải to gan mà thổ lộ với Sở Ly Nguyệt, vì vậy không chút do dự nói ra: "Biểu ca ta thích ngươi, hắn nói ta tới hỏi ngươi có cảm giác gì đối với hắn."
Sở Ly Nguyệt ngẩn người, chợt nghiêm túc nói: "Tiểu Mạt, xin ngươi nhắn dùm hắn, ta tuyệt không sẽ thích hắn."
"A? Tại sao vậy, lẽ nào Ly Nguyệt tỷ đã có người khác?" Đường Tiểu Mạt hỏi.
Sở Ly Nguyệt vốn định phủ nhận, nhưng khi nhìn Đường Tiểu Mạt hồn nhiên, lại không đành lòng qua loa tắc trách với nàng. Rồi lại nói, nàng có ấn tượng phi thường tốt đối với Đường Tiểu Mạt, tuy rằng Đường Tiểu Mạt chỉ có mười bảy tuổi, thế nhưng cũng dám yêu dám hận, nàng cảm thấy kính nể tự đáy lòng.
Gật đầu, khẳng định nói: "Ân!"
"Thì ra là như vậy nha."
Đường Tiểu Mạt cảm thấy tiếc hận cho Trương Nhất mà gãi đầu một cái, tròng mắt chợt linh lợi, tò mò hỏi, "Ly Nguyệt tỷ, hắn là một người như thế nào a, các ngươi nhận thức thế nào?"
Nói đến hắn, đôi mắt Sở Ly Nguyệt lâm vào ngạc nhiên ngắn ngủi, tâm trí thoáng cái về lúc 20 năm trước, khi đó, nàng năm tuổi, hắn sáu tuổi, nàng rất thích ở phía sau hắn, sau đó đã bị hắn thân thiết gọi là cái đuôi nhỏ.
"Từ khi ta hiểu chuyện, hắn đã ở bên cạnh ta, vẫn bảo vệ ta, thẳng đến ta năm tuổi thì mới tách ra đến nay, chúng ta cũng không từng gặp mặt, ấn tượng của ta đối với hắn, chỉ dừng lại khi hắn sáu tuổi."
Đường Tiểu Mạt nghe được kinh ngạc thất sắc, nghĩ thầm: Thì ra Ly Nguyệt tỷ yêu đơn phong7, hơn nữa đối tượng là người khi vẫn còn bé!
"Ly Nguyệt tỷ, hắn gọi tên là gì nha?"
Sở Ly Nguyệt lắc đầu: "Không biết!"
Nàng quả thực không biết, khi đó quá nhỏ, hắn gọi nàng là đuôi nhỏ, nàng thì không cam lòng tỏ ra yếu kém gọi hắn đuôi to, chưa từng lưu ý qua tên là gì.
"Vậy hắn hiện tại đang ở đâu vậy?" Đường Tiểu Mạt lại hỏi.
"Không rõ ràng lắm!"
Sở Ly Nguyệt bất đắc dĩ cười, quay đầu nhìn phía phương Bắc, môi đỏ mọng khẽ mở nói, "Chờ đến kinh thành, ta có thể tra được hắn ở địa phương nào, sau đó sẽ đi tìm hắn."
"Vậy vạn nhất tìm được hắn, phát hiện hắn đã kết hôn thì sao?" Đường Tiểu Mạt nói.
Được nghe lời ấy, thân thể Sở Ly Nguyệt khẽ run lên, mâu quang thoáng cái ảm đạm rồi xuống.
Đường Tiểu Mạt ý thức được mình nói sai, chặn lại nói khiểm: "Xin lỗi xin lỗi, Ly Nguyệt tỷ, ta..."
"Không quan hệ, ngươi nói đúng, đây đúng là vân để ta phải đối mặt."
Sở Ly Nguyệt nhẹ nhàng cười cười, trầm mặc một lát sau đó nói tiếp, "Nếu mà hắn đã có thê nhi, ta sẽ thật lòng chúc phúc hắn, bất quá bây giờ, ta chỉ hi vọng hắn có thể hoàn hảo tốt sống trên cõi đời này."
"Ân!" Đường Tiểu Mạt gật đầu một cái.
Trương Nhược Lan vẫn nằm ở sau lẳng lặng lắng nghe đối thoại của hai người, Sở Ly Nguyệt nói câu cuối cùng, cũng xúc động lòng của nàng. Nàng hiện tại không yêu cầu cái gì xa vời, chỉ hi vọng Lăng Tu có thể hạnh phúc, có thể sống thật khỏe mạnh.
Khi Đường Tiểu Mạt đi tới trước nàng nói với, nàng mới tỉnh hồn lại.
"Nhược Lan tỷ, ta cùng Ly Nguyệt tỷ đi tắm, ngươi có muốn đi chung hay không? Buồng vệ sinh khá lớn nga!"
"Không... Không được, các ngươi rửa trước đi."
Trương Nhược Lan có chút thất kinh ngồi lên, tươi cười nói.
"Ân, tốt!" Đường Tiểu Mạt khẽ cười nói.
Khi vừa mới bắt đầu, nàng quả thực có địch ý đối với Trương Nhược Lan, sợ nàng tranh đoạt Lăng Tu cùng mình, thế nhưng gần đây nàng phát hiện, mọi người không nói chuyện cùng Trương Nhược Lan, thật giống như hoàn toàn không để mắt đến nang2, nàng liền cảm giác Trương Nhược Lan thật đáng thương, muốn nói cùng nàng nhiều một chút.
Trương Nhược Lan ngơ ngác nhìn bóng lưng Đường Tiểu Mạt, thế nào cũng không có nghĩ đến Đường Tiểu Mạt sẽ chủ động nói chuyện với nàng, chẳng lẽ nàng không đáng ghét sao?
Nhưng vào lúc này, nàng bỗng nhiên phát giác ngoài cửa sổ "Sưu" một tiếng xẹt qua một đạo bóng dáng màu đen, tốc độ cực nhanh, thoáng qua rồi biến mất. Thân thể của nàng thân thể không tự chủ được rung động kịch liệt một cái, định nhãn vừa nhìn, rồi lại phát hiện ngoài cửa sổ không có gì cả.
Vừa mới... Là mắt bản than nhìn nhầm sao?
Trương Nhược Lan bán tín bán nghi, thế nhưng sau một khắc, hai mắt của nàng bỗng dưng mở to cực điểm, lông tơ cả người dựng lên. Bởi vì nàng thấy, nguyên bản bên ngoài cửa sổ rỗng tuếch, lúc này đang nằm úp sấp một đầu quái vật đáng sợ như rắn mối.
Đầu này quái vật cả người màu gỉ sét sắc, đỉnh đầu trơ trọi; ánh mắt màu nâu, con ngươi màu đen tựa như hai đạo khe nhỏ, lộ ra một cổ khí tức khát máu cùng hung tàn; răng nanh trắng hếu phản xạ ánh trăng, đang chảy nước dãi.
Khi loại《 dị hình 》này sống sờ sờ xuất hiện ở trước mắt thì, Trương Nhược Lan ngốc lăng đứng ở tại chỗ, ngay cả suy nghĩ cũng dừng lại.