Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Trương Phú Mỹ nói hết sau đó liền lên tiếng chào hỏi cùng mọi người, nói nàng có việc về trước, phải rời đi trước, còn hướng Lăng Tu nhìn một cái.
Lăng Tu hiện tại hỏng bét, vuốt sau gáy.
Tới cùng... là có chuyện gì xảy ra?
Đường Quốc Mạnh vì an toàn của Đường Tiểu Mạt muốn để cho Đường Tiểu Mạt ở lại, đây cũng là chuyện phụ thân nên làm. Nhưng Trương Phú Mỹ vì sao lại nói Đường Quốc Mạnh sẽ làm tổn thương Đường Tiểu Mạt, muốn chính bản thân mang theo Đường Tiểu Mạt rời đi?
Trong này đến tột cùng ẩn tàng chuyện gì?
Hơn nữa lần này gặp, cuối cùng cảm giác hình như thiếu khuyết thứ gì, tới cùng là thiếu khuyết cái gì?
Lăng Tu nhíu mày, lâm vào suy tư, đột nhiên, trong đầu của hắn nổi lên ảnh gia đình trong tòa nhà.
Đường Quân? !
Được rồi, từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy đệ đệ Đường Tiểu Mạt.
Lần gặp mặt này, Đường Quốc Mạnh cùng Trương Phú Mỹ đều tới, duy chỉ có không gặp Đường Quân, thậm chí cả nơi ở đều yên lặng, không giống còn có người khác, rõ ràng rất không bình thường.
Lăng Tu nghiêng đầu qua chỗ khác, hỏi: "Đường Tiểu Mạt, đệ đệ ngươi Đường Quân ở đâu?"
Lời này vừa ra, Trương Nhất cũng là vỗ ót một cái, chợt nói: "Đúng vậy, này tiểu hỗn đản đi đâu? không gặp bóng dáng hắn vậy?"
Đường Tiểu Mạt tuy rằng không thích Đường Quân, nhưng như thế nào đi nữa thì cũng là thân đệ đệ của nàng, thấy Trương Nhất xưng hô Đường Quân là tiểu hỗn đản, lúc này cũng không vui hai tay chống nạnh, mắt u oán trừng Trương Nhất: "Biểu ca thúi, ngươi mới là tên khốn kiếp!"
"Dựa vào, hắn không phải là hỗn đản thì là cái gì, mười bốn tuổi đi học đã biết hút thuốc uống rượu, còn học lập bang kết phái, cuối cùng còn chạy đi hít thuốc phiện, may hắn là biểu đệ ta, nếu như là em của ta, ta phiến chết hắn." Trương Nhất làm ra vẻ cụ non quở trách Đường Quân.
Đường Tiểu Mạt cũng không biết nên nói cái gì, dù sao Trương Nhất nói là sự thực, đệ đệ của nàng chính là như vậy.
Thấy Lăng Tu đang nhìn mình, liền trả lời vấn đề của Lăng Tu, nhún nhún mũi hồi đáp: "Em của ta ngã bệnh, đang nằm ở bệnh viện truyền nước biển, thấy ta đi vào, liền lập tức có khí lực cãi nhau với ta."
Ngã bệnh?
Lăng Tu ngẩn người, nói như vậy, Phùng Dũng đi Thạch Thành sưu tập thuốc men là vì Đường Quân, cứ như vậy, chưa thấy Đường Quân là có thể giải thích được, nhưng Đường Quốc Mạnh và Trương Phú Mỹ tại sao lại nói ngược nhau đến vậy?
"Món ăn tình yêu, ngươi hỏi đệ ta làm cái gì?" Đường Tiểu Mạt kéo ống tay áo hắn một cái tò mò hỏi.
"Không có gì!"
Lăng Tu cười cười, nội tâm cũng không cách nào bình tĩnh trở lại.
Lúc này, Trương Nhất thấy trên sân bóng rỗ có người chơi bóng rỗ, nhất thời ngứa tay: "Lão Lăng, đi, chúng ta cùng đi chơi!"
Thấy trên sân bóng rỗ có thân ảnh, Lăng Tu không tự chủ được nhớ lại bạn vong niên ở Thành Hải Dương, nhớ tới khi hắn thay đổi thành Tang Thi, khi đó, chính bản thân liên tục giết tang thi bình thường, trong long còn vạn phần hoảng sợ?.
"Món ăn tình yêu, ngươi còn có thể chơi bóng rỗ a?" Đường Tiểu Mạt chu cái miệng nhỏ nhắn có chút khó có thể tin nói.
"Lão Lăng đương nhiên sẽ biết, nhớ năm đó, Lão Lăng còn có thể nhẩy úp rổ, tư thế kia rất soái , mê hoặc nữ sinh của trường chúng ta." Trương Nhất khen Lăng Tu tận trời.
Sở Ly Nguyệt hứng thú, đôi mắt sâu đậm ngưng mắt nhìn Lăng Tu, dường như đang suy nghĩ về hình ảnh Lăng Tu.
Lăng Tu đạp bay Trương Nhất, hắn sớm đã nhịn được không, lúc trước miệng Trương Nhất nói lung tung còn chưa tính, bây giờ còn mặt dầy như vậy, còn nói nhẩy úp rổ, thời đại học hắn ngay cả khung giỏ cũng không thể chạm vào, còn con mẹ nó, dù cho muốn khen hắn, cũng phải thực tế chút a, nếu không sẽ tổn hại hắn.
Cuối cùng, Lăng Tu không có thể nhịn xuống sự cuồng nhiệt trong lòng, cùng Trương Nhất đi tới sân bóng rỗ.
Sở Ly Nguyệt cùng Đường Tiểu Mạt ngồi xuống ở trên sân bóng...
Một người thì yên lặng, khuynh quốc khuynh thành; một người thì hung phấn, phong hoa tuyệt đại. Các nàng xuất hiện, để cho những nam nhân ở trên sân bóng rỗ gào khóc lên như sói đói, đánh rất có lực, hơn nữa còn điên cuồng bầy ra các động tác đẹp mắt, chỉ cầu giành được mỹ nhân chú ý.
"Thực sự là một đám gia súc a, nhìn thấy mỹ nữ liền hăng máu gà, nếu không phải dượng ta quanh năm tích lũy uy nghiêm chấn nhiếp đám gia súc này, ta dám nói Ly Nguyệt và biểu muội sẽ bị đám này gia súc ăn, ói ra ăn lại."
Trương Nhất lắc đầu, dùng giọng khinh bỉ đánh giá một phen, lập tức xấu xa cười cười, đập đập ngực Lăng Tu nói, "Lão Lăng, ngươi bây giờ đi tới, đều kéo biểu muội ta cùng Ly Nguyệt, xem những thứ gia súc này sẽ có phản ứng gì."
Lăng Tu nhìn hắn làm cái khẩu âm: Đại gia ngươi!
Kết quả Trương Nhất cố ý hiểu sai: "Dựa vào , ngươi yêu ta? Đừng, ca cũng không muốn phát sinh quan hệ vượt qua huynh đệ với ngươi."
"Cút đi!" Lăng Tu cuối cùng không chịu nổi tính tình rống lên một tiếng.
...
Xa xa trong sân huấn luyện, Đặng Tùng đang cùng tâm phúc của hắn luyện thể năng.
Một tên tên kia trong đó liếc mắt liền nhìn thấy Lăng Tu cùng Trương Nhất, vì vậy đi tới trước mặt Đặng Tùng xum xoe nói: "Này hai cái tiểu tử mới tới đang chơi bóng rổ, ca lúc trước không phải nói muốn thu thập họ Lăng này sao, hiện tại chính là cơ hội tốt, hơn nữa chị dâu đã ở bên cạnh, ngươi vừa lúc có thể biểu hiện ở trước mặt chị dâu một phen, giành được tâm hồn thiếu nữ."
Đặng Tùng bỏ săm lốp xuống, lau mồ hôi nóng trên người xoay người nhìn lại, quả thực thấy được Trương Nhất cùng Lăng Tu, sau đó lại thấy được Sở Ly Nguyệt, người nữ nhân này lần đầu tiên hắn nhìn thấy thì liền thích, đáy lòng hắn âm thầm thề nhất định phải đạt được nàng, cho dù phải dùng sức mạnh cũng không tiếc.
Tiếp theo, hắn lại thấy được Đường Tiểu Mạt, liền nhíu mày hỏi: "Lưu Đại, ngồi bên cạnh chị dâu ngươi là ai? nữ nhi Đường Quốc Mạnh?"
"Phải là, bọn họ cùng đi."
Tên nói chuyện lúc trước nhìn thoáng qua, lập tức trên mặt hiện lên một nụ cười bỉ ổi, "Đại ca cũng không phải là muốn thu cả nữ nhi Đường Quốc Mạnh sao?? Hắc hắc hắc..."
"Có gì không thể?"
Đặng Tùng ánh mắt bỗng nhiên trở nên cuồng vọng cùng lớn lối hẳn lên, "Hiện tại cái thế đạo này, ngay cả quốc gia cũng không còn tồn tại, chúng ta còn thủ vững nhân nghĩa đạo đức cái gì. Nếu không phải là có người hoà giải ta và Phùng Dũng, hừ, Đường Quốc Mạnh chó má gì đó, ở trong mắt lão tử, hắn chính là một phế vật sắp vào quan tài."
Lưu Đại và những người khác không kinh ngạc đối với những gì Đặng Tùng nói, bọn họ là tâm phúc của Đặng Tùng, tất nhiên là sớm biết được ý nghĩ nội tâm của Đặng Tùng.
"Đại ca, chúng ta bây giờ là nằm gai nếm mật, nói chuyện vẫn khiêm tốn một chút!" Lưu Đại như quân sư đề nghị.
"Nằm gai nếm mật? A, cũng là ngươi tiểu tử người có chừng nước, không sai, chúng ta bây giờ chính là nằm gai nếm mật, chờ cơ hội tới, lão tử làm thịt Phùng Dũng cùng Đường Quốc Mạnh, đến lúc đó, toàn bộ căn cứ cũng chỉ do ta định đoạt, ha ha ha..."
Đặng Tùng vỗ vỗ đầu vai Lưu Đại tục tằng cười nói, chợt xoay người cất bước hướng sân bóng rỗ.