Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 208 - Chương 209: Không Có Tiền Đồ A

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 209: Không có tiền đồ a

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Trên người Đường Tiểu Mạt mặc một cái áo T-shirt ngắn tay, phía dưới còn là một cái váy cực ngắn màu xanh đậm, cánh tay trắng nõn đều trần lộ ra trong không khí, phảng phất chỉ cần nhẹ nhàng sờ là có thể chẩy nước.

Môi xinh xắn lanh lợi, có chút diễm lệ, mắt giống Hắc Bảo thạch, mũi cao, nghịch ngợm, có một mùi thơm thiếu nữ nhàn nhạt.

Lăng Tu thấy kinh ngạc một trận, bất quá rất nhanh thì phục hồi lại tinh thần, liếc mắt trừng nàng, giáo huấn: "Đường Tiểu Mạt, ngươi mặc thành cái dạng này làm cái gì, có phải bay giờ cảm thấy quá thái bình, nên trêu chọc ra một số người phạm tội ngươi mới thoả mãn?"

"Nào có, người ta là vì ngươi mới mặc thành như vậy có được hay không." Đường Tiểu Mạt chu cái miệng nhỏ nhắn u oán nói.

Chợt lại lập tức thay đổi thành một bộ hồn nhiên, dạo qua một vòng ở trước mặt Lăng Tu, đầy cõi lòng mong đợi hỏi: "Món ăn tình yêu, ngươi cảm thấy ta mặc quần áo này đẹp mắt không?"

Lăng Tu nhàn nhạt trả lời một câu: "Không xấu!"

Há chỉ không xấu, vóc người Đường Tiểu Mạt lả lướt tinh tế mặc quần áo này thì thể hiện dáng người rất tinh tế.

Đạt được cái đánh giá này, Đường Tiểu Mạt hơi có chút thất vọng, nhưng Lăng Tu cũng không nói xấu là tốt rồi, cho nên rất nhanh không rầu rĩ, cùng Lăng Tu dựa vào hành lang, nhìn sân huấn luyện.

"Món ăn tình yêu, ba ta nói ngươi có lời muốn nói với ta? Là... Nói cái gì nha?" khi nàng hỏi, Đường Tiểu Mạt có chút khẩn trương, cũng có một chờ mong, nàng đang suy nghĩ, Món ăn tình yêu có đúng hay không sẽ thổ lộ đối với bản thân không nè.

Lăng Tu lắc đầu, Đường Quốc Mạnh xem ra là biết không cách nào khuyên được Đường Tiểu Mạt, cho nên trực tiếp đem việc khuyên Đường Tiểu Mạt lưu lại đổ lên trên người mình.

Đường Tiểu Mạt từ từ kề vai Lăng Tu, đầu dựa vào trên vai Lăng Tu, nàng cảm giác cuộc sống mình bây giờ là tốt nhất, không những tìm được phụ thân, mẫu thân và đệ đệ, còn thu hoạch ái tình.

Nàng không biết đêm đó tại sao Lăng Tu phải biến thành dáng vẻ phát cuồng đáng sợ như vậy, nhưng nàng rất xác định, đây hết thảy đều là bởi vì nàng.

"Món ăn tình yêu, chúng ta lúc nào xuất phát đi Huyễn Thành? Chúng ta vẫn nhanh lên lên đường một chút đi, như vậy là có thể sớm tìm được Tiểu Tuyết, sau đó chúng ta cùng biểu ca liền có thể đi tìm tiểu đảo sinh sống, thật tốt nha!"

Đường Tiểu Mạt ngọt ngào ảo tưởng mình đang chạy ở trên bờ cát mềm mại, đạp cát mịn cùng nắm tay Lăng Tu tản bộ, không cần lo lắng hãi hùng, mỗi ngày đều không buồn không lo, sẽ không còn được gặp lại quái vật nữa.

Lăng Tu ngẩn người, bất quá vừa nghĩ tới một ngày như vậy, hắn cũng là vô hạn mong đợi, ngẩng đầu, nhìn bầu trời, hắn chỉ hi vọng hết thảy đều có thể thuận lợi, sau đó mang theo mọi người, rời xa cái nơi áp lực này, tràn ngập máu tanh cùng bẩn thỉu này.

Thu hồi ánh mắt từ bầu trời, hắn hơi có chút nặng nề nói với Đường Tiểu Mạt một tiếng.

"Đường Tiểu Mạt!"

"Ân, ta... Ta nghe nè Món ăn tình yêu."

Đường Tiểu Mạt dựa vào Lăng Tu vai, khuôn mặt chờ mong, tim chợt gia tốc thầm nghĩ: Thổ lộ, Món ăn tình yêu nhất định là thổ lộ với ta! Vậy ta có đáp ứng lập tức hay không nè, hay vẫn rụt rè một chút để cho Món ăn tình yêu biểu lộ vài lần? Hì hì... kích động nha, Món ăn tình yêu ngươi nhanh biểu lộ đi!

Từ từ nhắm hai mắt, tất cả khẩn trương dựng thẳng lỗ tai, nếu mà Món ăn tình yêu nói với nàng ba chữ kia, nàng nghĩ bản thân nhất định sẽ hạnh phúc tới ngất đi, nàng bây giờ đều cảm thấy sắp hít thở không thông.

"Ngươi ở tại chỗ này, ở bên cha mẹ ngươi!" Lăng Tu mang theo một tia mệnh lệnh nói.

"Loảng xoảng"

Hết thảy huyễn tưởng tốt đẹp bị phá thành mảnh nhỏ trong nháy mắt, Đường Tiểu Mạt bỗng dưng mở mắt ra, cảnh giác kéo ra một đoạn khoảng cách cùng Lăng Tu, ánh mắt run rẩy, không thể tin được nhìn Lăng Tu, miễn cưỡng tươi cười hỏi: "Món ăn tình yêu, ngươi... Ngươi mới vừa nói cái gì nha? Để cho ta... Lưu lại?"

Lăng Tu gật đầu, rất khẳng định đáp: "Đúng vậy, đường đi Huyễn Thành còn rất xa, trên đường có nhiều nguy hiểm, ngươi lưu lại nơi này..."

"Không, ta với ngươi đừng tách ra, đừng!"

Đường Tiểu Mạt lập tức cắt đứt, khuôn mặt xinh đẹp viết đầy kiên quyết, nhưng mắt nổi lên hơi nước, bởi vì nàng biết, Lăng Tu một khi quyết định, dù cho nàng phản đối như thế nào đi nữa chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì.

Lăng Tu nghiêm mặt, lạnh giọng quát lên: "Đường Tiểu Mạt, không phải do tính tình của ngươi, còn có, ngươi lưu lại là vì tốt cho ngươi!"

"Đừng!"

Nội tâm Đường Tiểu Mạt tan vỡ, ôm thật chặt Lăng Tu, ở trong lòng Lăng Tu khóc thất thanh, "Món ăn tình yêu, ta bảo đảm không gây phiền toái cho ngươi, ta bảo đảm sau này chuyện gì cũng đều nghe theo ngươi, ngươi đừng bỏ ta lại có được hay không? Trước đây không phải nói tốt rồi sao, chúng ta cùng đi tìm Tiểu Tuyết, cùng nhau tìm tiểu đảo, bây giờ tại sao ngươi muốn nuốt lời, ô ô ô..."

Lăng Tu sớm dự liệu được loại kết quả này, trong lòng mặc dù nhấc lên một tia rung động, nhưng cũng rất kiên trì quyết định của chính mình.

Dưới lầu...

Trương Nhất lắc đầu thở dài: "Ai, biểu muội ngu của ta, có cần phải khóc thương tâm như vậy không? Cũng không phải sinh ly tử biệt, sau này vẫn là có thể gặp lại nha."

Chợt nhìn Sở Ly Nguyệt lẳng lặng đứng ở bên cạnh, cả người tán lộ ra một cổ lãnh ý từ chối người từ ngoài ngàn dặm nói: "Ly Nguyệt, ngươi nói lưu biểu muội ta lại có đúng hay không, theo chúng ta thì có quá nhiều nguy hiểm a!"

Sở Ly Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, lần đầu tiên nói với hắn: "Đàn ông các ngươi lẽ nào vĩnh viễn chỉ biết đứng ở lập trường của mình mà tự hỏi vấn đề, chưa bao giờ biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ vì đối phương sao?"

"Ách..."

Nói một phen, nói tới Trương Nhất á khẩu không trả lời được, không biết nên nói cái gì.

Trải qua Lăng Tu tận tình khuyên bảo, Đường Tiểu Mạt từ từ bình tĩnh lại.

"Tốt, ta lưu lại, nhưng sau khi ngươi tìm được Tiểu Tuyết, nhất định phải trở về tìm ta."

"Ân!" Lăng Tu gật đầu đáp.

"Ngươi phát thệ!"

Đường Tiểu Mạt lê tuôn như mưa, vểnh cái miệng nhỏ nhắn nói.

Lăng Tu bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, vì để cho Đường Tiểu Mạt an tâm lưu lại, liền giơ tay lên nói: "Tốt, ta phát thệ, chờ tìm được Tuyết Nhi sau đó liền trở lại tìm ngươi."

Đường Tiểu Mạt xoa xoa khóe mắt, nín khóc mỉm cười: "Ân, ta tin tưởng ngươi." Đột nhiên, mắt nhìn Lăng Tu phía sau xuất hiện một tia vô cùng kinh ngạc, "Di, sao biểu ca ở phía sau ngươi?"

Trương Nhất?

Lăng Tu theo bản năng nghiêng đầu qua chỗ khác, lại phát hiện phía sau rỗng tuếch.

Nhưng ở lúc này, Đường Tiểu Mạt nhào tới, cánh tay như bạch ngọc chòng lên cổ của hắn, nhón chân lên, khi hắn quay đầu thì cái miệng anh đào nhỏ nhắn hôn lên bờ môi của hắn.

Đột ngột xuất hiện hôn môi làm cho người ta trở tay không kịp, Lăng Tu chỉ cảm thấy môi mềm mại, bên trong mũi là hương thơm nhàn nhạt, một loại cảm giác chạm điện tuyệt vời khắp toàn thân. Mà mặt Đường Tiểu Mạt đỏ bừng, mắt nhắp lại, lông mi thật dài hơi rung động, mê say.

Hai mắt Lăng Tu trợn to, cả người đều bối rối, một cái đầu lưỡi ướt át không lưu loát cạy khớp hàm hắn muốn xông tới thì, hắn mới như tỉnh từ trong mộng, đưa tay, gõ đầu Đường Tiểu Mạt một cái.

"A... Đau quá, ngươi làm gì vậy Món ăn tình yêu?"

Đường Tiểu Mạt bưng đầu ủy khuất u oán nói, trên gương mặt còn đỏ ửng.

"Hôn thì hôn, duỗi đầu lưỡi ra làm cái gì?" Lăng Tu trừng nàng chất vấn, nhanh chóng trấn áp đoàn tà hỏa.

Trương Nhất Nghe trộm thì tè ngã xuống đất, sau đó ngẩng đầu cách sàn gác nhỏ mắng: "Mụ nó Lão Lăng, bầu không khí thật tốt mà bị ngươi phá hủy, không có tiền đồ, thật sự là thật không có tiền đồ!"

Trên mặt Sở Ly Nguyệt xuất hiện một tia khô nóng, nàng chợt phát hiện, chính bản thân có chút ước ao được như Đường Tiểu Mạt, khi ý thức đến điểm ấy thì, cả người nàng đều lâm vào một trận kinh ngạc.

 

 

Bình Luận (0)
Comment