Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 210 - Chương 211: Già Mồm Át Lẽ Phải

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 211: Già mồm át lẽ phải

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Lăng Tu rống to một tiếng đi qua, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại, Trương Nhất liền thân quên cả đau đớn. Sở Ly Nguyệt cũng kinh ngạc nhìn Lăng Tu, rất khiếp sợ khi hắn nói như vậy.

Đường Tiểu Mạt thì khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, trong lòng nói: Món ăn tình yêu nói ta là nữ nhân của hắn, Món ăn tình yêu nói ta là nữ nhân của hắn!

"Đây là thật sao? ... A... Đau quá!"

Nàng dùng sức ngắt gương mặt, cảm nhận đau đớn xông lên đại não, điều này làm cho nàng xác định, lúc này không phải là nằm mơ, mà là chân thực.

Giờ khắc này, tâm rất vui sướng!

Thật giống như tiến vào bình mật, bị tràn đầy ngọt ngào bao phủ!

"Món ăn tình yêu..."

Gương mặt Đường Tiểu Mạt đỏ ửng, thâm tình gào thét chạy tới hướng Lăng Tu, muốn ôm thật chặt người đàn ông này.

Nhưng ngay khi nàng chạy đến trước mặt Lăng Tu, Lăng Tu bỗng dưng xoay người lại, gương mặt âm trầm trừng nàng, làm cho nàng thoáng cái dừng lại cước bộ.

Lăng Tu chỉa về phía nàng cũng không chút khách khí nào mắng: "Đường Tiểu Mạt, ngươi là heo sao? Trương Nhất giấu ngươi ở trong rương hành lý ngươi cũng chịu, ngươi không sợ buồn bực chết ở bên trong sao? Còn cắn lưỡi tự sát, còn kế hoạch một mình len lén chạy theo?"

Trương Nhất nhíu mày: "Nằm cái rãnh, tại sao lại có tình huống này, dựa theo tình cảnh trong phim, lúc này không phải là ôm nhau hôn nhau sao? Còn có, Lão Lăng sao lại chửi đổng kinh như vậy?"

Bị Lăng Tu mắng chửi một trận, Đường Tiểu Mạt tựa như hài tử làm sai cúi đầu, hai tay nhỏ bé đan vào nhau, chu cái miệng nhỏ nhắn yếu yếu nói: "Người ta chỉ là không muốn tách khỏi ngươi, ngươi... Ngươi đừng tức giận như vậy!"

Nhìn dáng vẻ nàng đáng yêu, Lăng Tu lại thật sự không tức giận được nữa, nói cho cùng, hắn tức giận cũng là bởi vì quan tâm, nếu không quan tâm, Đường Tiểu Mạt làm cái gì thì hắn cũng sẽ không rung động một chút nào.

Lẳng lặng nhìn nàng một hồi, Lăng Tu cuối cùng cũng hồi phục lại tâm tình, từ trong balô lấy ra một lọ nước khoáng đưa cho nàng.

Đường Tiểu Mạt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.

"Không khát? Vậy coi như !" Lăng Tu nhàn nhạt liếc nàng liếc mắt, đem thủy muốn thu hồi.

"Ai nói ta không khát, ai nói ta không khát a!"

Đường Tiểu Mạt quýnh lên, đoạt lấy, thở phì phò nói, "Ta sắp chết khát."

Nói xong, mở nắp bình liền uống một ngụm lớn. Trong rương hành lý thật sự là oi bức, trên người chảy rất nhiều mồ hôi, nàng khát không chịu được.

Uống xong, thâm tình ngắm nhìn Lăng Tu, chỉ ngọt ngào cười. Lúm đồng tiền xuất hiện, gương mặt đỏ bừng phủ đầy mồ, làm người ta có xung động muốn âu yếm.

"Đừng cợt nhả, còn có, dọc theo con đường này đừng trêu chọc phiền toái gì cho ta, bằng không ngươi chết trắc rồi, có nghe hay không?" Lăng Tu dùng dư quang liếc Đường Tiểu Mạt nói, phút cuối cùng, còn gõ đầu Đường Tiểu Mạt một cái.

Đường Tiểu Mạt đau đến bưng đầu, ủy khuất u oán nhìn Lăng Tu, chợt lại ý thức được Lăng Tu đồng ý cho nàng đi cùng, lúc này nhảy cẫng hoan hô, gật đầu như con gà con mổ thóc: "Ân, ta nghe theo, tuyệt không gây phiền toái cho Món ăn tình yêu, hì hì..."

Lúc xế chiều, bốn người đã tới một cái chợ nhỏ.

Nói trắng ra là, chính là một cái chỗ giao nhau với quốc lộ. Ở hai bên có các loại cửa hàng, Tiểu Siêu thị, tiệm uốn tóc..., nhiều nhất vẫn còn là sạp bày ở ven đường.

Nhìn các cái dù che nắng, che mưa, để cho người ta liên tưởng đến sự phồn hoa cùng huyên náo trước khi tai nạn phát sinh, chỉ là hiện tại đều hóa thành hoang vắng.

Lăng Tu lựa chọn ở lại đây, là bởi vì thức uống cùng thực vật trên người đều đã tiêu hao không còn, phải tiếp tế thêm.

Ở chợ nông thôn không giống trong thành thị, không có tang thi loại D, chỉ có tang thi bình thường.

Sở Ly Nguyệt tay cầm chiến liêm, hóa thành một đạo mị ảnh đánh tới hướng tang thi, động tác lạnh lùng lưu loát, giống như đang nhẩy múa, hơn nữa lại hết sức sắc bén, chỉ khoảng nửa khắc để đã làm thịt hơn mười con tang thi.

So với nàng, Trương Nhất lại đơn giản thô bạo, Lang Nha bổng vung đập mấy cái, đầu tang thi liền "PHỐC PHỐC PHỐC" vỡ ra, óc hư thối cùng máu đen thùi lùi bắn toé ra.

Giải quyết hết tang thi trở về bên Lăng Tu cùng Đường Tiểu Mạt thì, trên người Sở Ly Nguyệt sạch sẽ ngăn nắp, chỉ có chiến liêm nhuộm vết máu, mà trên y phục Trương Nhất thì dính không ít máu tang thi, tản ra một mùi hôi thối.

Không có so sánh thì sẽ không có thương tổn, Trương Nhất cảm nhận được ánh mắt ba người Lăng Tu, nhất thời cởi áo khoác ra, chỉ mặc một cái áo, giải thích: "Ca chẳng qua là cảm thấy quá nóng, không muốn mặc bộ áo khoác này, cho nên mới không quan tâm tới máu tang thi, bằng không các ngươi cho rằng bằng thân thủ của ta sẽ tránh không được sao? Quả thực chính là chuyện cười quốc tế!"

"Biểu ca quần ngươi vì sao cũng ô uế như vậy, lẽ nào ngươi ngay cả quần cũng không muốn mặc sao?" Đường Tiểu Mạt lộ ra tiếng cười như chuông bạc cố ý trêu ghẹo nói.

Sắc mặt Trương Nhất cứng đờ, trong lòng ở cười khổ: Đây là biểu muội a, chuyên môn bẫy biểu ca sao? Chẳng lẽ không biết ca đang già mồm át lẽ phải, không muốn mất mặt ở trước mặt Ly Nguyệt sao?

Lắc đầu thập phần khẳng định nói: "Không, quần đương nhiên phải mặc, chỉ là ta đột nhiên cảm thấy kiều quần bần này vô cùng đẹp trai, ngẫu nhiên dính vào một máu, thì cắt nó đi thì lại càng đẹp."

Nói xong, lấy ra một thanh dao sắc bén, cắt bỏ từng phần trên quần, cuối cùng liền từ một cái quần jean đổi thành quần ăn mày, lộ ra da thịt bên trong.

Cắt cắt, Trương Nhất ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn phát hiện đũng quần dính máu, trong lòng khổ không thôi, lẽ nào cũng cắt bỏ? Vậy mình sẽ bại lộ toàn bộ sao?

Vì vậy lập tức nói sang chuyện khác: "Được rồi biểu muội, ngươi sao không mặc loại quần kia, trước ngươi rất thích bận mà?"

"Món ăn tình yêu nói ta mặc không đẹp, cho nên ta cũng không mặc nha." Đường Tiểu Mạt liếc nhìn Lăng Tu nói.

"Đừng nghe hắn nói bậy, hắn là quá ghen mà thôi, là sợ nam nhân khác nhìn ngươi."

"Cái gì..."

Đường Tiểu Mạt không rõ cho nên, mà Lăng Tu thì đảo cặp mắt trắng dã nhìn Trương Nhất.

Nói sang chuyện khác thành công, Trương Nhất không khỏi tự khen mình cơ trí, tiếp tục nói: "Biểu ca nói cho ngươi hay, người còn trẻ như ngươi, mặc quần ăn mày... Không phải, mặc quần rách là đẹp nhất, càng lộ vẻ thanh xuân, sức sống cùng cá tính."

"Thực sự sao?"

Chân mày Đường Tiểu Mạt hơi nhíu, lộ ra biểu tình hồ nghi, "Nhưng ta vẫn cảm thấy Món ăn tình yêu nói rất đúng, rồi lại nói, sau này gặp Đỉa biến dị, còn có thể phòng ngừa chúng nó công kích rất hữu hiệu. Biểu ca ngươi không biết, Đỉa biến dị rất kinh khủng, nó sẽ chui vào thân thể của ngươi, sinh sôi nẩy nở ở trong thân thể của ngươi, sau đó đem thân thể của ngươi..."

"Được rồi được rồi, đình chỉ, nói tới ta nổi da gà rồi." Trương Nhất làm cái thủ thế dừng lại.

...

Bốn người đi vào chợ tìm một siêu thị, chọn thực phẩm bên trong còn đảm chất lượng.

Đường Tiểu Mạt như một đứa con nít, thấy giá đồ ăn vặt, lúc này liền vui mừng muốn chạy đi qua, lại bị Lăng Tu kéo lại sau đó ngăn lại.

Cuối cùng chỉ chu cái miệng nhỏ ngoan như mèo đi theo Lăng Tu, Lăng Tu lấy cái gì thì nàng liền lấy cái đó.

 

 

Bình Luận (0)
Comment