Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 220 - Chương 221: Sợ Hãi Đáng Sợ

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 221: Sợ hãi đáng sợ

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Khi thấy con khỉ nhỏ gầy kia vì bảo hộ Đường Tiểu Mạt mà bị tăng lữ người hầu dùng gậy đập bể đầu, nội tâm Lăng Tu tựa như mặt hồ bình tĩnh lọt vào một giọt nước mưa.

"Đông ~ "

Phát sinh một đạo âm hưởng thanh thúy, khơi dậy từng vòng rung động. Ngay sau đó liền nhấc lên kinh đào hãi lãng, giống giao long xuất động, bay lên. Hắn bước từng bước hướng Vô Niệm hòa thượng, khí tức âm trầm kinh khủng phóng ra tự trên người hắn, tùy ý bao trùm không gian.

Tới cùng là chuyện gì xảy ra?

Khí thế trên người tiểu tử này sao bất chợt trở nên cường đại như vậy?

Hai mắt Vô Niệm hòa thượng trợn tròn, bỗng nhiên cảm thấy nơi này trở nên băng lãnh đến tận xương, để cho hắn nhịn không được mà rùng mình một cái. Chỉ là khi nghe thấy được Trương Nhất điên cuồng cười cùng với một tia thương hại thì, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

"Giả thần giả quỷ!"

Dùng chân gẩy một cây mộc côn trên mặt đất lên, sau đó nắm trong tay, Vô Niệm hòa thượng khẽ quát một tiếng giống như một viên đạn pháo vọt tới trước mặt Lăng Tu, hung hăng đánh một côn xuống đầu Lăng Tu.

Một côn này, vừa lúc trúng mục tiêu thiên linh cái của Lăng Tu!

"Choảng ~ "

Mộc côn cắt thành hai đoạn, vụn gỗ bay tán loạn.

Vận đủ nội kình, Vô Niệm hòa thượng vốn tưởng rằng có thể gõ bể đầu Lăng Tu, thế nhưng để cho hắn chẳng thể nghĩ tới chính là, Lăng Tu cũng không có làm chuyện gì, một đôi màu đỏ tươi chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

"Hừ hừ hừ hừ hừ..."

Khóe miệng Lăng Tu lộ ra một cái nụ cười tà ác tàn nhẫn, lần thứ hai phát sinh một tiếng cười thấm lòng người, hai vai đã hơi nhún động. Một giây kế tiếp, tay phải nắm tay, bạo rống một tiếng, thiết quyền trầm trọng như núi mang theo một thế lôi đình nện vào mặt Vô Niệm hòa thượng.

"A ~ "

Vô Niệm hòa thượng hét thảm một tiếng bay rớt ra ngoài, mấy viên răng máu rớt ra.

Bất quá dù sao hắn cũng tập võ từ nhỏ, thân thủ bất phàm, thật sự thay đổi trọng tâm trên không trung, hai chân chấm đất, thân thể rơi trên mặt đất lại lảo đảo năm sáu bước cuối cùng khó ổn định thân hình. Hắn thở hổn hển nhìn Lăng Tu, ánh mắt không cầm được rung động, không còn dáng dấp phong khinh vân đạm lúc trước.

Tăng lữ người hầu còn lại cũng mang vẻ mặt khó tin, trăm triệu lần không ngờ Lăng Tu tung một quyền liền đánh bay phương trượng.

"Lão Lăng, nhanh làm thịt chúng nó, làm thịt chúng nó!"

Trương Nhất lớn tiếng kêu ầm lên, đã không kịp chờ đợi muốn nhìn Lăng Tu giết chết những thứ xấu xí này.

Tựa hồ là thuận theo lời của hắn, Lăng Tu nổi giận gầm lên một tiếng, cước bộ cuồng đạp đất mặt, khí thế tăng vọt, hướng về Vô Niệm hòa thượng.

"Rầm ~ "

Vô Niệm hòa thượng chật vật nuốt xuống một ngụm nước bọt, ở trong mắt hắn, Lăng Tu đã không phải là nhân loại, mà là một đầu dã thú đáng sợ, hắn bị ép nghênh chiến.

Lăng Tu phát cuồng gào thét kêu to, tay huy động, sắc bén giống cương đao, kình phong gào thét, sát ý bắt đầu khởi động, bức bách Vô Niệm hòa thượng liên tiếp lui về phía sau, dung sự linh hoạt xoay chuyển mới thoát khỏi thiết trảo.

"Bá ~ "

Nhưng đúng là vẫn còn sơ sót, năm ngón tay phải Lăng Tu hung hăng hạ xuống, lưu lại ở ngoài trước ngực năm miệng máu. Vô Niệm hòa thượng phát sinh một tiếng kêu rên thê lương, chém ra một chưởng về phía Lăng Tu, Lăng Tu nắm chặt thiết quyền đón nhận.

Quyền chưởng đụng nhau, trên không trung kích động ra một tiếng trầm đục!

"Răng rắc răng rắc ~ "

Xương tay Vô Niệm hòa thượng nứt ra, kêu thảm thê lương bay về phía sau, quẳng nện ở trên mặt đất, miệng phun máu tươi, bị đánh trở về hình thái loài người.

"Phương trượng!"

Nhìn thấy một màn này, mười con tăng lữ người hầu bỏ qua Sở Ly Nguyệt cùng Đường Tiểu Mạt, kêu to xông lên.

Lăng Tu nhe răng cười một tiếng, vô thanh vô tức xoay chuyển, như quỷ mị xông thẳng đến con tăng lữ người hầu xông lên trước nhất, vung một trảo.

"Ầm ~ "

Con mắt trái tăng lữ người hầu cùng với da thịt tựa như vải bị xé rách, máu tươi sềnh sệch tuôn ra, dày đặc như nước mưa.

Tiếng kêu rên thê lương như ác quỷ vang lên, tăng lữ người hầu bưng gương mặt bị thương tè ngã xuống đất.

"Tê "

Tăng lữ người hầu còn lại trợn to hai mắt cũng hít lương khí, động tác hơi chậm lại, phương thức chiến đấu tàn nhẫn máu tanh như vậy, đối phương chính là một đầu dã thú hình người.

Nhưng lúc này, Lăng Tu rơi vào một chiếc xe, hai tay tung một trảo, 10 ngón tay liền khảm sâu vào đầu xe. rống to một tiếng, xe nặng hơn một tấn liền bị hắn giơ lên.

Ầm!

Trầm trọng như núi bị Lăng Tu hung hăng nện xuống, mười con tăng lữ người hầu này ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp, liền biến thành máu tanh đầy đất, tứ chi trần trụi còn đang ở kịch liệt co quắp ở để bên ngoài xe.

Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập không gian!

Loại hình ảnh này thấy mà đau xót, không muốn nói tăng lữ Hoa Nghiêm tự, liền ngay cả Sở Ly Nguyệt cùng Trương Nhất cũng phải giật mình, bọn họ ý thức được, Lăng Tu tức giận không chỉ có thực lực kinh khủng, ngay cả thủ đoạn giết người cũng cực kỳ hung tàn máu tanh.

Vô Niệm hòa thượng trợn to hai mắt, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, trước lúc này, hắn căn bản là không tưởng tượng nổi sẽ có kết quả bây giờ.

Khi Lăng Tu con ngươi màu đỏ tươi nhìn sang hắn thì, thân thể hắn kịch liệt run lên, nhìn phải nhìn trái, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Đường Tiểu Mạt đã hôn mê nằm dưới đất.

Giờ khắc này, hắn thấy được một đường sinh cơ!

"Sưu ~ "

Khí thế tăng vọt, động bước chân, chạy như bay hướng Đường Tiểu Mạt.

Sở Ly Nguyệt lập tức ngăn trở hắn, nhưng tốc độ của hắn cực nhanh, như một đạo Tật Phong, vòng qua Sở Ly Nguyệt, tay trái tung một trảo, bóp cổ trắng nõn của Đường Tiểu Mạt, giơ Đường Tiểu Mạt lên giữa không trung.

Cái cổ đau đớn cùng cảm giác hít thở không thông, để cho Đường Tiểu Mạt tỉnh táo lại từ hôn mê, khuôn mặt nàng đỏ lên, khi phát hiện mình bị Vô Niệm hòa thượng bóp cổ sau đó sử xuất tia khí lực cuối cùng chật vật mắng: "Xú hòa thượng, mau buông ta ra!"

Vô Niệm hòa thượng hoàn toàn không để ý tới nàng, chỉ điên cuồng cười gằn hướng Lăng Tu nói: "Lăng thí chủ, tự phế hai tay, bằng không bần tăng liền giết vị cô nương này!"

Nhưng mà, đáp lại hắn cũng là một tiếng tiếng rít thấm lòng người, Lăng Tu trực tiếp lao tới hướng hắn.

Tốc độ nhanh như thiểm điện, nơi đi qua lưu lại từng đạo tàn ảnh!

Da đầu Vô Niệm hòa thượng tê dại một trận, thân ảnh Lăng Tu càng phóng càng lớn ở trong con ngươi của hắn, ngay sau đó liền nhận thấy được một cổ lãnh ý đánh úp về phía cổ của mình, theo đó là toàn tâm đau nhức, cũng là Lăng Tu kéo xuống một khối da thịt lớn ở trên cổ của hắn.

Đau nhức để cho đại não hắn tạm thời mất đi năng lực suy tính, theo bản năng buông Đường Tiểu Mạt ra. Cả người chật vật ngã xuống đất, trên cổ máu tươi phun ra, con mắt trợn to viết đầy thống khổ và sợ hãi sâu đậm.

"Hừ hừ hừ hừ hừ..."

Lăng Tu âm lãnh hừ cười lên, vung một trảo, níu lấy cổ áo của hắn đưa hắn lên từ dưới đất.

Ngón trỏ trái đen kịt bén nhọn xuyên vào bên trái cái trán, sau đó tựa như một tay đao thuật, xẹt qua bên phải, máu tươi chậm rãi chảy ra, Vô Niệm hòa thượng lúc này kêu thảm thiết thê lương.

 

 

Bình Luận (0)
Comment