Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Đối mặt với chất vấn của Hàn Phong, vẻ mặt Lăng Tu lạnh nhạt cầm dao gâm xoa xoa trên y phục của tên kia, đến khi dao gâm sạch sẽ sau đó mới đứng lên, thở phào một hơi thở, khẽ cười nói: "Xin lỗi, ta không có hiểu rõ ý tứ của ngươi!"
"Thiếu tá chúng ta hỏi ngươi tại sao giết hắn?"
Cái nữ tử lúc trước kia không chế Trương Nhất quát lên, vẻ mặt đầy tức giận, nàng tức giận không phải vì Lăng Tu giết tên kia, mà là Lăng Tu không nghe lời thiếu tá của bọn họ.
Lăng Tu nhẹ giọng cười cười, nói: "Nguyên nhân ta tin tưởng huynh đệ Trương Nhất của ta đã nói rất rõ ràng, không cần ta nói thêm nữa nhỉ?."
Hàn Phong lạnh lùng cười: "Lăng huynh đệ, xem ra ngươi thực sự là không cho Hàn mỗ một chút mặt mũi mà."
"Hàn thiếu tá, ngươi sai rồi, nếu mà không phải là vì mặt mũi của ngươi, ta sẽ không chỉ giết một tên."
Lăng Tu nói, hắn quả thực đang rất nóng, nhưng không phải cho Hàn Phong mặt mũi, mà là cho Sở Ly Nguyệt. Hàn Phong dù sao cũng đã từng là huấn luyện viên của Sở Ly Nguyệt, hắn không muốn Sở Ly Nguyệt bị kẹp ở thế khó xử, những người còn lại hắn có thể buông tha, nhưng tên này hắn quyết định sẽ không tha thứ.
Nghe lời ấy, còn lại hai nữ một nam đều cảm thụ được một cổ cảm giác mát lạnh đến xương, ánh mắt bọn họ rung động ngơ ngẩn nhìn Lăng Tu, thế nào cũng nghĩ thông vì sao Lăng Tu lại dám lớn lối cuồng vọng như vậy, mười phần phấn khích!
"Theo ý tứ của ngươi, ta còn muốn phải hảo hảo cám ơn ngươi?" Hàn Phong hừ lạnh.
"Như vậy thì cũng không cần!"
Lăng Tu cười nhạt, "Nếu mà Hàn thiếu tá cảm thấy ta làm không đúng, vậy ta có thể hướng hắn thành tâm nói xin lỗi, y theo ý tứ của Hàn thiếu tá, chỉ cần nói xin lỗi liền có thể hòa giải tất cả?"
Khóe miệng Hàn Phong không nhịn được mà giật liên hồi, bởi vì Lăng Tu đang châm chọc hắn.
"Họ Lăng, ngươi tự tìm phiền phức?" nữ tử tên Nhất Mạc trợn mắt, cắn răng hướng Lăng Tu nói.
Hàn Phong phất phất tay, ý bảo nàng lui ra, rồi nhìn phía Sở Ly Nguyệt, mang theo một tia trách cứ cùng thất vọng nói: "Lãnh Sương, đây là bằng hữu ngươi mới kết bạn?"
Sở Ly Nguyệt hơi có chút xấu hổ, trầm mặc một lát sau cũng giải thích giúp Lăng Tu: "Huấn luyện viên, ta hi vọng ngươi có thể đứng ở lập trường của chúng ta mà suy nghĩ một chút." Liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất, "Người này vô duyên vô cớ vũ nhục chúc ta, bị chúng ta quở trách vài câu sau đó liền đả thương chúng ta, ngươi cảm thấy người như vậy đáng giá để ngươi che chở sao?"
Hàn Phong lắc đầu hơi có chút trầm thống nói: "Lãnh Sương, ngươi đừng đã quên ngươi là quân nhân, bảo hộ dân chúng là chức trách của quân nhân."
Sở Ly Nguyệt nói: "Người này có ý định sát nhân, hắn chính là một tội phạm. Huấn luyện viên, ngươi không cảm thấy che chở cho một tội phạm là rất đúng sao?"
"Ngươi..."
Hàn Phong bị nói nhất thời nghẹn lời.
Lăng Tu, Trương Nhất cùng Đường Tiểu Mạt ngạc nhiên, ở trong ấn tượng, hình như là lần đầu tiên thấy Sở Ly Nguyệt nói nhiều như vậy.
Bầu không khí lâm vào xấu hổ cùng khẩn trương, Lăng Tu chuẩn bị sẵn sàng tùy thời khống chế Hàn Phong, cho dù phát sinh tranh chấp hoặc là tranh đấu, chí ít có thể bảo đảm bốn người bọn họ sẽ ở vị trí có lợi nhất. Đường Tiểu Mạt đồng dạng nắm thật chặt cung trong tay, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Phong, theo Lăng Tu lâu như vậy, nàng học được chiến lược bắt giặc phải bắt vua.
Nhưng vào lúc này, một chiếc xe Jeep quân dụng từ Ninh Thị chạy lại đây, khi bọn hắn dừng lại.
Theo tiếng mở cửa xe vang lên, ba gã mặc trang phục quân nhân cùng một người mặc áo trắng đi xuống từ trên xe.
Tên kia đi ở phía trước tuổi chừng ba mươi lăm ba mươi sáu, nhãn thần cương nghị, lộ ra một khí tức rắn rỏi, da dẻ màu cổ đồng, thân thể thẳng.
Nhìn thấy người này, Sở Ly Nguyệt tươi cười, vòng qua Hàn Phong, chạy đi tới, sau đó đứng nghiêm, kính cái chào theo nghi thức quân đội: "Huấn luyện viên!"
"Lãnh Sương?"
Huyết Vụ ngây ngẩn cả người, chợt đưa tay kích động cầm lấy hai vai Sở Ly Nguyệt, đánh giá cẩn thận, "Ngươi... Ngươi còn sống!"
"Ân" Sở Ly Nguyệt nặng nề gật đầu.
"Tốt, sống liền tốt rồi, sống liền tốt rồi a!"
Viền mắt Huyết Vụ ướt át, hắn kích động nhưng không có quan hệ tình yêu nam nữ, mà là tình chiến hữu, Nanh Sói là do một tay hắn mang ra ngoài, nhìn thấy Sở Ly Nguyệt, thật giống như gặp lại thân nhân lâu ngày không gặp. Sẽ rơi lệ.
Thấy một người nam nhân cầm hai vai Sở Ly Nguyệt, hơn nữa Sở Ly Nguyệt cũng không phản đối, trong lòng Trương Nhất có chút mất hứng.
Mắt liếc lung tung, ánh mắt rơi vào người mặc áo choàng trắng này.
"DCM, Lão Lăng, ngươi xem là ai vậy!" Chỉ vào người mặc áo choàng trắng kích động nói.
Lăng Tu giương mắt nhìn lại...
Một mái tóc dài khoác lên vai, tựa như lưu hải, lông mi thật dài, mũi cao xinh xắn, khuôn mặt hồng nhạt.
Khi nhìn rõ khuôn mặt cô gái thì, trong óc của hắn liền lập tức hiện ra một cái tên: Hách Tĩnh!
Hách Tĩnh học viện y học, hai người trường học liền cách một cái đường phố, nguyên bản bọn họ sẽ không có quen biết, chỉ vì một ngày mưa thấy Hách Tĩnh trốn mưa ở cây dưới, hắn mượn cho nàng xài chung cây dù sau đó mới quen biết.
"Nàng là người nào nha?" Phát giác thần sắc Trương Nhất cùng Lăng Tu đều có chút dị thường, Đường Tiểu Mạt liền nhịn không được tò mò hỏi.
"Tình địch của ngươi!" Trương Nhất thuận miệng nói.
"A?" Đường Tiểu Mạt ngạc nhiên một trận.
Lăng Tu thì hung hăng trợn mắt nhìn Trương Nhất, trách cứ hắn nhiều lắm miệng.
Trương Nhất vuốt tay, vẻ mặt vô tội nói: "Vốn đúng là như vậy a, Hách Tĩnh đã biểu lộ với ngươi, ngươi bởi vì có Trương Nhược Lan, cho nên lúc đó liền cự tuyệt nàng, ta nói là..."
Lăng Tu gương mặt âm trầm ngắt lời nói: "Ngươi lại muốn làm người bay ah?"
Trương Nhất sợ đến thân thể run run kịch liệt một cái, vội vàng ngậm miệng lại không nói nữa.
Mà lúc này, Hách Tĩnh cũng nhìn thấy bọn họ, chớp chớp ánh mắt mê người khó có thể tin chạy tới.
"Lăng Tu, Trương Nhất?"
"Ha ha... Hách mỹ nữ, thật lâu không gặp, ngươi lại trở nên xinh đẹp hơn." Trương Nhất phất tay tùy tiện chào hỏi.
Lăng Tu cũng khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Đã lâu không gặp."
"Trời ạ, thật là ngươi. Đúng vậy, đã ba năm không gặp, ta cũng mau không nhận ra các ngươi rồi." Hách Tĩnh nở nụ cười, như một đóa hoa đào nở rộ rất mỹ lệ.
Mà Đường Tiểu Mạt thì phát hiện, Hách Tĩnh ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người Lăng Tu, lập tức liền xác nhận biểu ca Trương Nhất nói đúng, vì vậy ôm cánh tay Lăng Tu chu cái miệng nhỏ ho khan vài tiếng tuyên bố chủ quyền.
"Vị này chính là?" Hách Tĩnh hỏi thân phận của Đường Tiểu Mạt.
"Ngươi tốt, ta gọi Đường Tiểu Mạt, mời tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn!" Đường Tiểu Mạt đứng thẳng, tự nhiên giới thiệu bản thân.
Hách Tĩnh ngẩn người, bởi vì nàng đã nhận ra trong mắt Đường Tiểu Mạt có một tia địch ý, lại nhìn thấy Đường Tiểu Mạt ôm cánh tay Lăng Tu, nhất thời liền đoán được, vì vậy cười dịu dàng nói: "Ta gọi Hách Tĩnh, rất hân hạnh được biết ngươi."