Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Sở nghiên cứu Thiên Khải, trung tâm phòng bệnh nghiên cứu chế tạo vắc-xin virut...
Nơi này ngọn đèn sáng dị thường, để các loại dụng cụ phân tích và thuốc thử. Nhân viên nghiên cứu mặc toàn đồ trắng ở bên trong vất vả cần cù làm việc, đang tìm quy luật virut phân liệt, cùng với tìm tòi nghiên cứu kháng thể đối phó nó.
Ở một gian phòng kín mít, một con tang thi bị trói tứ chi ở trên bàn thủ thuật, ngọn đèn chói mắt khiến nó trở nên cực kỳ táo bạo, không ngừng giãy dụa cùng gào thét trầm thấp.
Cửa phòng mở ra, Phùng Thủy mặc một bộ đồ trắng, đeo cà vạt đen cùng một người trợ thủ đi đến, bọn họ đang cho con tang thi này thí nghiệm thuốc giải độc mới nhất vừa nghiên cứu ra.
Trải qua vô số lần thất bại, từ lúc mới bắt đầu Phùng Thủy từ chờ mong đến thất vọng, rồi đến bây giờ thì bình tĩnh, hắn cảm thấy chết lặng, lại vẫn tràn đầy ước mơ như cũ.
Cúi đầu nhìn thoáng qua con tang thi đang hướng hắn gào thét, răng trên răng dưới không ngừng cắn, lập tức mặt không thay đổi tiếp nhận một ống thuốc giải độc màu lam sắc từ trong tay trợ thủ, tiêm vào trong cơ thể tang thi từ chỗ cánh tay, tiếp theo liền lui sang một bên lẳng lặng quan sát phản ứng của con tang thi này.
Ước năm phút đồng hồ sau đó, tang thi rơi vào trạng thái luống cuống từ từ bình tĩnh lại, da thịt chăm chú nhíu chung một chỗ nếu thoạt nhìn thì se là sắc mặt hung thần ác sát nhưng rời nó cũng chậm rãi giãn ra, tới cuối cùng, nhãn thần trở nên trống rỗng, không hề có một chút tia máu, nó tựa như một tờ giấy trắng, tò mò đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
"Giáo thụ, thành công rồi, chúng ta thành công rồi!" trợ thủ bên cạnh không ức chế được mừng như điên.
Phùng Thủy cũng mở to hai mắt, lộ ra vẻ khó tin.
Hai tay của hắn hơi rung động, chậm rãi đi tới bàn mổ trước: "Thành... Thành công không?" Đã thất bại bao nhiêu lần thì hắn đếm không hết, nhưng hôn nay lại không có dấu hiệu nào đã thành công, để cho hắn cảm giác như là đang nằm mơ không chân thật.
"Thành công rồi, là thành công thật rồi, nó thấy người sống còn có thể giữ được bình tĩnh, nói rõ thuốc giải độc thành công áp chế virut trong cơ thể nó!" Trợ thủ nội tâm kích động không cách nào nói nên lời.
"Nhanh, nhanh cầm châm đồng đến!"
Phùng Thủy vội vàng nói, tới cùng thì thuốc giải độc có tác dụng hay không, thì phải lấy một chút máu cùng dịch não của tang thi tiến hành phân tích xét nghiệm là có thể xác định.
Trợ thủ mang cho hắn một kim tiêm châm đồng.
Phùng Thủy từ trong thân thể tang thi rút máu sau đó liền lại cầm một cái chuẩn bị lấy dịch não tang thi, nhưng ngay khi hắn đem kim tiêm ghim vào huyệt Thái Dương tang thi thì, dị biến đột phát, nguyên bản tang thi đang bình tĩnh thì lại giãy dụa kịch liệt, vẻ mặt lại lần nữa trở nên dữ tợn đáng ghét, phát sinh trận trận tiếng gào thét hoảng động.
Phùng Thủy lại càng hoảng sợ, lui về phía sau ra hai ba bước tè ngã xuống đất, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ. tang thi trên bàn mổ này, nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt tràn đầy khát vọng đối với huyết nhục, hai hàng răng vàng đen kịch liệt cắn vào nhau, phát sinh thanh âm "Tháp tháp tháp".
Thất bại!
Thuốc giải độc không có đưa đến tác dụng căn bản, chỉ áp chế virut một lúc mà thôi!
"Giáo thụ!"
Trợ thủ khuôn mặt thất sắc, nhanh chóng tiến lên đây đỡ Phùng Thủy, "Giáo thụ, ngươi không sao chứ?"
Phùng Thủy liếc nhìn lòng bàn tay bị hàm răng sắc bén của tang thi cắt một đạo vết thương thật nhỏ, ngưng đọng sửng sốt chỉ chốc lát, lập tức lắc đầu nói: "Không có việc gì, ta không sao!"
"Ai, lại thất bại."
Trợ thủ ủ rũ, trong lòng thoáng cái lạnh đến đáy cốc, căn bản là không có chú ý tới tay Phùng Thủy có vết thương rất nhỏ.
"Tiểu Trần, ngươi thu thập một chút, ta đi xử lý chút chuyện!"
Phùng Thủy cũng ngây ngô, bỏ lại một câu nói trực tiếp đẩy cửa ra bước nhanh ra ngoài, sau đó đi thẳng đến phòng làm việc của mình, lại đem cửa phòng khóa trái. Ngồi ghế làm việc xem vết thương trên tay đang thay đổi thành màu đen, vô số mồ hôi từ thiên thiên vạn vạn lỗ chân lông tuôn ra, rất nhanh thì ướt nhẹp gò má hắn.
"Chết tiệt!"
Hung hăng đập một quyền vào trên bàn làm việc, lập tức từ trong phòng làm lấy ra một hàng thuốc giải độc màu xanh nhạt, tiêm vào cánh tay của mình, "Không, ta không thể thay đổi thành Tang Thi, ta không thể thay đổi thành Tang Thi."
Hắn biết những thứ thuốc giải độc này chỉ có thể trì hoãn tốc độ thay đổi thành Tang Thi, căn bản không cách nào ngăn cản hắn chuyển biến thành tang thi, nhưng hắn không cam lòng khi bản thân biến thành tang thi hư thối rồi chết đi, cho nên tiêm hết thuốc vào chân tay, cho đến khi trong tủ ướp lạnh không còn một mũi tiêm nào.
Tiêm vào quá nhiều thuốc giải độc, để cho thân thể hắn như là bị hỏa thiêu đốt vậy.
Phùng Thủy phát sinh thống khổ té trên mặt đất, sau một lát liền bất tỉnh.
*
khu vực thành thị Ninh thị
Bốn người Lăng Tu đi tới trước một siêu thị, nói chung, các loại vật tư như gạo cùng dầu ăn, tuyệt đối siêu thị phải có. Chỉ là khi xuyên thấu qua cửa siêu thị thì thấy có vô số tang thi thể đang bắt đầu khởi động thì, bốn người đều là thở dài bất đắc dĩ một tiếng.
"DCM , thảo nào bên trong có nhiều tang thi như vậy, trước khi virut bạo phát, nhà siêu thị này đang bán hạ giá, nhìn cửa chính treo cái biển giảm giá kia, toàn bộ các đồ dùng đều giảm tám phần trăm, người dân quốc gia chúng ta vừa nhìn thấy mấy chữ này thì mắt đã sáng lên, tuyệt đối sẽ như gà hăng máu đi vào trong." Trương Nhất nói.
"Di, không đúng a, Lão Lăng, ngươi xem tang thi bên trong một chút, có đúng có chút giống tang thi chúng ta gặp phải ở trạm xe lửa Thành Giang Tây hay không?" Trương Nhất đột nhiên cau mày nói.
Nghe vậy, Lăng Tu giương mắt nhìn lên, cẩn thận nhìn.
Tầng thứ nhất Siêu thị là đồ trang sức, phục vụ viên quầy hàng cùng đông đảo Tang Thi bồi hồi ở nơi đó.
Chẳng lẽ lại là bị ký ức chiếm cứ vị trí chủ đạo, ý thức dừng lại ở một khắc khi đi mua sắm kia?
"Lão Lăng, có phải là giống nhau hay không?" Trương Nhất hỏi.
Lăng Tu gật đầu: "Có loại khả năng này, nhưng không có khả năng xác định trăm phần trăm."
"Muốn xác định thì không phải là đơn giản sao, nhìn ca nè."
Nói lấy, Trương Nhất liền từ đi ra từ khúc quanh, sau đó ngẩng đầu bước hướng siêu thị.
Triệu Nhất Mạc kinh hãi, đè thấp tiếng tuyến tức giận hô: "Trương Nhất, ngươi trở lại cho ta!"
Nhưng Trương Nhất lại hồn nhiên không nghe, không thèm để ý tới, nàng tức giận đến dùng sức dậm chân ở tại chỗ.
"Đại ca, Phi ca hắn đi làm cái gì vậy?"
Bây giờ Lưu Đại Tráng bội phục Lăng Tu cùng Trương Nhất từ trong đáy lòng, từ khu vực thành thị ngoại vi đi tới nơi này, hắn chính mắt thấy tang thi cùng con chó kìa chết như thế nào ở trên tay của bọn họ, cái loại thủ đoạn giết tang thi sắc bén này, làm hắn bị chinh phục.
Lăng Tu lắc đầu cười khổ nói: "Khởi động xe, chuẩn bị chạy trốn."
"A?"
Lưu Đại Tráng lộ ra vẻ hoảng sợ, nghĩ thầm: Chẳng lẽ Phi ca là muốn đi trêu chọc tất cả tang thi trong siêu thị này?
Mà hắn suy đoán quả nhiên là chính xác, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Nhất ngừng lại cách siêu thị ba bốn Mét, sau đó tay chân loay hoay ra các loại tư thế khoa trương. Để cho hắn cùng Triệu Nhất Mạc nghẹn họng nhìn trân trối chính là, Trương Nhất không chỉ có làm ra các loại động tác, phút cuối cùng, còn trực tiếp cởi khố ra, mặt hướng siêu thị thoải mái đi tiểu.
Ngay cả Lăng Tu thấy Trương Nhất hành động như vậy thì cũng hoàn toàn sợ ngây người, trong chốc lát không cách nào tự hỏi.
"Hỗn đản!"
Triệu Nhất Mạc đỏ mặt mắng một tiếng, cắn răng nói, "Đám tang thi này sao không chạy ra cắn chết tên khốn kia."