Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lăng Tu ở nơi ở đợi hơn nửa ngày, Trương Nhất mới vừa về.
Mở cửa ra, liền thấy tay trái Trương Nhất cắm thắt lưng, thân thể dựa nghiêng vào tường bày ra cái rất là tự mãn, mặt mày hớn hở, gương mặt thì say sưa.
"Đã làm gì?" Lăng Tu hỏi.
"Hắc hắc... Ta đã bắt được Triệu Nhất Mạc." Trương Nhất cười đắc ý hẳn lên.
Lăng Tu kinh ngạc thất sắc: "Triệu Nhất Mạc?"
"Đúng!"
Trương Nhất gật đầu, dùng nhãn thần dâm đãng nhìn Lăng Tu, sau đó liền hừ nhẹ khúc nhạc vừa bước vừa nhẩy đi đến.
Lăng Tu đóng cửa lại, lộ ra biểu tình hồ nghi, nghĩ thầm: Tên này có tốc độ có quá nhanh một chút không?.
Mà Trương Nhất đã lâu không nếm được tư vị nữ nhân thì đâu có thể khống chế tâm tình kích động trong nội tâm, sau khi ngồi xuống liền thao thao bất tuyệt giảng thuật: "Hay, tuyệt không thể tả nha Lão Lăng, ta thật không nghĩ tới Triệu Nhất Mạc lại giống như ta, ca luận võ với nàng, đánh ngã nàng trên mặt đất rồi mạnh hôn nàng một cái, lập tức liền chinh phục được nàng."
Lăng Tu trắng mắt liếc hắn một cái: "Sở Ly Nguyệt thì làm sao bây giờ, ngươi không theo đuổi nữa ah?"
Nói đến Sở Ly Nguyệt, Trương Nhất hơi sững sờ, sau đó tận tình cải chính nói: "Triệu Nhất Mạc là phụ, Ly Nguyệt là chính thất, vậy thì không mâu thuẫn sao?, rồi lại nói, Ly Nguyệt quá khó, ca cũng không muốn thắt cổ chết ở trên một thân cây."
"..." Lăng Tu không nói gì.
"Thùng thùng đông ~ "
Cửa phòng lúc này bị gõ nhẹ nhàng.
Tâm thần Lăng Tu cùng Trương Nhất rùng mình, hiện tại lúc này đã mười một giờ đêm, người nào sẽ đến gõ cửa trễ như thế.
"Người nào a?" Trương Nhất mở miệng dò hỏi.
"Biểu ca, là ta nha!" Một tiếng uyển chuyển êm tai truyền đến.
Trương Nhất nhìn về phía Lăng Tu, vuốt tay: "Là biểu muội ta."
Lăng Tu đã đứng dậy đi hướng cửa phòng, mở cửa, quả nhiên là Đường Tiểu Mạt.
Nàng mặc một bộ T-shirt màu hồng, phối hợp một cái quần jean bó sát thân, rõ ràng cho thấy mới vừa tắm rửa xong, trên người có mùi thơm nhàn nhạt, tóc của nàng còn ướt nhẹp, cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười, một đôi mắt trong suốt như nước, nhìn rất mê người.
"Đường Tiểu Mạt, trễ như thế mà còn không ngủ, chạy tới chỗ phòng chúng ta làm cái gì?" gương mặt Lăng Tu trầm xuống giáo huấn.
"Ta... Ta..." Đường Tiểu Mạt cúi đầu, ấp úng hơn nửa ngày không nói ra một câu.
"Còn có thể làm cái gì, đương nhiên là làm ấm giường cho Lão Lăng ngươi rồi."
Trương Nhất ôm chiếu cùng đệm chăn đi tới, "Căn phòng này bây giờ là của các ngươi, ca đi ra hành lang ngủ, yên tâm, ta tuyệt sẽ không nghe trộm, các ngươi nên làm thế nào thì làm như thế, hắc hắc..."
Nói xong, không đợi Lăng Tu nói chuyện cũng nhanh chạy ra, sau đó biến mất ở chỗ rẽ hành lang.
Gò má Đường Tiểu Mạt đỏ bừng như uống rượu, thoạt nhìn thì hết sức động lòng người.
"Đừng đùa giỡn, trở lại phòng cho ta." Lăng Tu hướng nàng nói.
"Đừng!"
Đường Tiểu Mạt chu cái miệng cái miệng nhỏ nhắn lên, quật cường nhìn Lăng Tu, "Ta nói với Ly Nguyệt tỷ là không quay về, cũng không có mang chìa khóa, ngươi nếu không thu lưu ta, ta cũng chỉ có thể qua đêm ở bên ngoài."
Lăng Tu không khỏi cảm thấy tức giận: "Đường Tiểu Mạt, ngươi là đang uy hiếp ta?"
"Không có a!"
Đường Tiểu Mạt lắc đầu, lôi kéo cánh tay Lăng Tu làm nũng nói, "Món ăn tình yêu, ngươi không cho ta ở lại sao?, bên ngoài quá tối, vừa rồi khi ta đi tới thì giống như có quái vật đáng sợ đang ngó chừng ta, ta sợ muốn chết."
"Có quái vật mà không ăn ngươi sao!"
Lăng Tu trừng nàng liếc mắt tức giận nói một câu, thật sự là không có biết nói thế nào với Đường Tiểu Mạt, biết nàng quyết tâm muốn ở lại đây, sợ nàng đùa giỡn bát nháo làm toàn bộ mọi người thức giấc, không thể làm gì khác hơn là cho nàng ở lại, "Tiến vào."
"Ân, Món ăn tình yêu thật tốt!"
Đường Tiểu Mạt gật đầu một cái, khuôn mặt xinh đẹp dào dạt vui sướng.
...
Trong phòng kỳ thực có bốn cái giường, đều có chiếu và đệm.
Lăng Tu chỉ giường mình: "Đêm nay ngươi ngủ ở chỗ này!"
"Vậy còn ngươi?"
Đường Tiểu Mạt hỏi vội, nàng sở dĩ tới đây, chính là đến thực thi kế hoạch đẩy ngã của nàng, nếu mà Lăng Tu để nàng ngủ một mình trong phòng thì nàng tới nơi này không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa rồi.
"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì?" Lăng Tu hỏi nàng một tiếng, sau đó thu thập một cái giường khác.
Đường Tiểu Mạt vừa nhìn, nhất thời yên lòng, mắt như Hắc Bảo thạch tinh quái xoay chuyển, sau đó rất an tâm nằm xuống giường của Lăng Tu.
Sau khi thu thập xong giường của mình, Lăng Tu liền đi ra ngoài tìm Trương Nhất, tên kia quả trải chiếu ở cầu thang, lúc này đã ngáy khò khò.
"Lợn chết!"
Lăng Tu lắc đầu đánh giá một câu, không có quấy rầy hắn, rồi quay trở về phòng.
"Món ăn tình yêu, nhanh đi ngủ đi." Đường Tiểu Mạt le lưỡi một cái nói.
Lăng Tu liếc nàng một cái, sau đó hắn tân thu thập tốt rồi nằm xuống.
Đường Tiểu Mạt cũng không có an phận như trong tưởng tượng của hắn, nửa giờ sau, Đường Tiểu Mạt liền bò dậy, sau đó mang dép đi tới giường của hắn, chuẩn bị lặng lẽ nằm xuống bên hắn.
Nhưng nàng làm sao có thể giấu diếm được Lăng Tu vẫn luôn duy trì cảnh giác, khi nàng mới vừa có động, Lăng Tu đã phát hiện ra rồi.
Mở mắt ra, quát khẽ: "Ngươi làm gì?"
Đường Tiểu Mạt hóa đá, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy xấu hổ, hơn nửa ngày mới nghĩ đến một cái lấy cớ: "Ta... Ta phải đi đi nhà cầu!"
Nói lấy, vội vội vàng vàng chạy vào trong buồng vệ sinh.
...
Một giờ sau đó, Lăng Tu phát hiện Đường Tiểu Mạt giống như trộm rón rén đi tới, khi nàng mới vừa đi tới trước giường của mình, hắn liền mở mắt ra, trầm giọng quát lên: "Đường Tiểu Mạt rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Giọng nói tăng thêm vài phần.
"Di, kỳ quái, ta thức dậy làm gì nha?"
Đường Tiểu Mạt mờ mịt nói, lập tức lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, "Nga, ta đã hiểu, ta vừa mới nhất định là mộng du, Món ăn tình yêu, ngủ ngon!" Lập tức lại hớt ha hớt hải chạy về.
Mộng du?
Ta! @#...
Lăng Tu cảm giác rất đau đầu, hắn hối hận khi giữ Đường Tiểu Mạt lại, đây là muốn để cho hắn không yên cả đêm đều ngủ a.
Quả nhiên, nữa tiếng đồng hồ sau, Đường Tiểu Mạt lại bắt đầu nháo lên.
"Món ăn tình yêu, ngươi đang ngủ sao?" Lần này nàng đã thông minh hơn rồi, thử dò xét hỏi một lần.
Mí mắt Lăng Tu nhịn không được nhảy lên vài cái, cảm giác mình gấp muốn chết, vốn ở Thời mạt thế sẽ rất khó ngủ, hắn thực sự lo lắng bị Đường Tiểu Mạt gây vài lần sẽ chỉ hoàn toàn mất ngủ.
Thấy khi hỏi hai tiếng mà Lăng Tu không có trả lời, Đường Tiểu Mạt xác định Lăng Tu đang ngủ, cho nên lại một lần nữa lặng lẽ đi tới, từ từ mò tới trước giường của Lăng Tu.
Mượn tia sáng hơi yếu thấy Lăng Tu từ từ nhắm mắt ngủ, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó chậm rãi nằm xuống bên cạnh Lăng Tu, nhìn Lăng Tu gần trong gang tấc, trong lòng nàng cảm thấy ngọt ngào không nói ra được.
Khuôn mặt anh tuấn, trơn bóng trắng nõn, mày kiếm...
Điều này làm cho nàng si mê một trận.
Hồi lâu sau đó, Đường Tiểu Mạt lại không cam lòng dừng lại ở trình độ này, vì vậy thận trọng nâng cánh tay Lăng Tu lên, sau đó gối đầu lên cánh tay Lăng Tu.
"Ta làm như vậy, Món ăn tình yêu không có khả năng không có phát giác, lẽ nào Món ăn tình yêu đã ngầm cho phép?"
Nghĩ như vậy, Đường Tiểu Mạt liền càng lớn mật thêm, từ từ cúi người nằm úp sấp trên người Lăng Tu, mân mê cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhẹ nhàng hôn môi Lăng Tu. Đúng lúc này, một bàn tay chắn ở phía trước, cái miệng nhỏ nhắn của nàng liền hôn vào trong lòng bàn tay.
Giương mắt vừa nhìn, vừa mới đón nhận ánh mắt Lăng Tu, ánh mắt ẩn chứa tràn đầy tức giận.
Ánh mắt này để cho Đường Tiểu Mạt cảm giác muốn chạy trốn, vì vậy lúng túng cười nói: "Món ăn tình yêu, ta nói ta lại mộng du ngươi tin không?"
Mới vừa nói xong, tựa như con nai con chấn kinh sợ hãi nhanh chóng đứng dậy trở về giường của mình.
Lăng Tu ôm nàng vào trong lòng.
Trong chớp nhoáng này, Đường Tiểu Mạt tạm thời quên mất hô hấp, giống là bất chợt rơi vào trong bình mật, bị ngọt ngào bao vây.
Lăng Tu chăm chú nhìn nàng một chút rồi uy hiếp nói: "Đường Tiểu Mạt, còn dám quấy rầy ta ngủ ta liền ném ngươi ra từ cửa sổ!"
"Chỉ cần Món ăn tình yêu ôm ta, ta sẽ không nháo nữa."
Đường Tiểu Mạt nhỏ giọng nói, bây giờ bị Lăng Tu kéo, nàng cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.