Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 260 - Chương 261: Khủng Hoảng Vì Quá Đói

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 261: Khủng hoảng vì quá đói

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Mục đích sát nhân là vì kinh sợ, nếu không phải bởi vì Lưu Vĩnh Phúc, Lăng Tu sẽ chọn giết năm mươi người này đi, để chấm dứt hậu hoạn. Dùng thân thủ hắn và Trương Nhất, hơn nữa còn có Sở Ly Nguyệt, giết chết bọn họ không phải là việc gì khó.

Trở về ký túc xá, tâm tình Lăng Tu thật không tốt, nội tâm hắn luôn cảm kích Lưu Vĩnh Phúc năm đó đã chỉ giáo hắn, cũng chính vì gặp được Lưu Vĩnh Phúc một sư phụ tốt, hắn mới có thể rất nhanh đứng vững gót chân ở Xưởng Phú Lâm, mà không phải như những người khác bởi vì kỹ năng không tốt mà bị đuổi.

Thế nhưng hiện tại, cách làm của Lưu Vĩnh Phúc để cho hắn khó chịu không nói ra được!

Trương Nhất vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi: "Lão Lăng, đã trải qua nhiều như vậy, lẽ nào ngươi còn không thấy rõ sao? Ở Thời mạt thế, không muốn nói tới sư phụ năm đó của ngươi, ngay cả thân nhân cũng có thể trở nên vô cùng xa lạ."

Nghe nói thế, trong đầu Lăng Tu nhất thời hồi tưởng lại những chuyện đã trải qua trên đoạn đường này, ba huynh đệ ăn mẫu thân, vì một nhi tử tang thi mà đem nữ nhi ruột thịt ra làm thức ăn...

Đúng vậy, ngay cả người thân nhất cũng có thể biến thành người cầm đao phủ sát hại bản thân, đối với cách làm của Lưu Vĩnh Phúc, thì hắn thật là không nói được gì.

"Món ăn tình yêu, ta sẽ vẫn đứng ở bên ngươi, chờ chân ta được rồi, ta sẽ hảo hảo học tập bản lĩnh từ Ly Nguyệt tỷ, đến lúc đó ta liền có thể bảo hộ ngươi." Đường Tiểu Mạt nhảy một chân đi tới gần Lăng Tu, chớp chớp mắt hồn nhiên nói.

"Ngươi bảo hộ ta?" Lăng Tu cho là mình bị ảo giác nghe nhầm.

Đường Tiểu Mạt suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu như con gà con mổ thóc: "Đúng rồi, thông qua lần giáo huấn này, ta quyết định phải trở nên mạnh mẽ hơn, sau này không làm liên lũy ngươi như trước nữa."

"Biểu muội, cái này hay là thôi đi, nếu mà ngươi không liên lũy Lão Lăng, đến lúc ta sao còn mặt mũi mà sống a." Trương Nhất cau mày nói.

"Biểu ca có ý tứ gì a?" Đường Tiểu Mạt không giải thích được.

Trương Nhất vuốt tay giải thích: "Ngươi xem, chúng ta cũng không phải đều giống như Lão Lăng, cho nên làm liên lụy hắn là rất bình thường. Nếu mà ngươi trở nên mạnh mẽ, không như trước nữa, vậy còn lại không phải là ta và Ly Nguyệt sao? so với Ly Nguyệt, biểu ca ngươi phải thừa nhận là yếu kém hơn nhiều, cho nên, cuối cùng ta sẽ là người gây phiền phức lớn nhất rồi."

Chậm chậm, rồi nói tiếp, "Biểu muội, ngươi là nữ nhân của Lão Lăng, làm vướng chân hắn thì khẳng định hắn không ngại, nếu như ta tha hắn chân sau, mông biểu ca ngươi ta không chừng sẽ bị hắn đạp nát vụn không biết thành bộ dáng gì nữa đâu nè."

Lăng Tu nghe được vẻ mặt liền đen lại, trực tiếp đạp một cước làm hắn bay đi.

"DM, biểu muội ngươi xem ta nói không sai chứ?, hiện tại đã đạp ta, ai nha nha nha... Ly Nguyệt, nhanh tiếp ta... A..."

Trương Nhất ngoài cửa hành lang hét lớn, vừa vặn thấy Sở Ly Nguyệt xuất hiện ở cửa vào, lập tức liền kêu nàng tiếp bản thân, nhưng Sở Ly Nguyệt phản ứng rất nhanh, trực tiếp tránh ra, cho nên cuối cùng hắn vẫn dùng tư thái chó ăn cứt ngã ở trên hành lang, phát sinh một tiếng kêu thảm thiết du dương.

*

Ngày thứ ba, thực vật của Mã Hải Long cùng Lý Kiệt đã hao hết sạch, mà bên ngoài nhà xưởng, Kiến biến dị vẫn như cũ không có đi đâu cả, bao vây toàn bộ nhà xưởng chật như nêm cối.

Khủng hoảng và quá đói đã lan ra...

Bụng đói kêu vang người sống sót lần thứ hai đem chủ ý đánh tới trên người Lăng Tu, chỉ là mỗi lần bọn họ tới gần kỳ túc xá khoảng trăm mét, nghênh tiếp bọn họ chính là một viên đạn. Ngày thứ năm, trên mặt đất chung quanh túc xá đã nằm hơn mười cổ thi thể, đều là bị một viên bể đầu mà chết.

Ngày thứ sáu, toàn bộ nhà xưởng lại bỗng dưng bình tĩnh lại.

"Những thứ này hỗn đản chẳng lẽ đã bỏ qua?"

Trương Nhất cau mày, đứng ở trong hành lang nhìn ra bên ngoài hồ nghi nói.

Lăng Tu lại không cảm thấy đơn giản như vậy, người quá đói sẽ không có thể buông tha thức ăn ở gần trong gang tấc.

"Ai, lương thực của chúng ta cũng sắp hết rồi, nếu đám kiến vẫy vây bên ngoài, chúng ta sợ rằng cũng phải chết ở nơi này." Trương Nhất thán tiếng cười khổ nói.

Lăng Tu nhíu mày, gửi hy vọng vào Kiến biến dị lui lại là không quá thực tế, thời gian sáu ngày, đủ để chứng minh bón nó có sự chịu đựng kinh người. Mấy ngày này hắn một mực thử điều động tinh thần lực trong tay, nhưng mỗi một lần đều thất bại, loại năng lực kia, không phải là hắn có tự chủ khống chế.

Lẽ nào yêu cầu ở thời điểm nguy hiểm mới có thể bị kích phát?

Vừa nghĩ, Lăng Tu đem một con dao găm đưa tới trong tay Trương Nhất, chỉ mình trong ngực nói: "Trương Nhất, hung hăng đâm ta một đao."

Nghe nói nói thế, Trương Nhất ngốc lăng ở tại chỗ, trợn to hai mắt hoảng sợ nhìn Lăng Tu: "Con mẹ ngươi điên rồi?"

"Ta không điên, làm theo ta nói!"

"DCM , yêu cầu ta hung hăng đâm ngươi, này còn không phải là điên? Ta mặc kệ!" Trương Nhất đặt con dao xuống.

Lăng Tu quay đầu hô: "Đường Tiểu Mạt, ngươi đi ra một chút."

"Ân, ta tới rồi Món ăn tình yêu."

Qua sáu ngày tu dưỡng, chân Đường Tiểu Mạt cũng đạ tốt lên không sai biệt lắm, bước đi ra.

Lúc này Lăng Tu lại quay đầu hướng Trương Nhất nói: "Có Đường Tiểu Mạt tại đây, ta không có nguy hiểm tính mạng, nhanh đâm ta trái tim một đao."

"A?" Đường Tiểu Mạt kinh ngạc há to miệng nhi.

Trương Nhất nuốt nước miếng một cái, mồ hôi lạnh chảy ròng: "Lão Lăng, ngươi... Ngươi đùa thật a?"

"Ta không có nói đùa, ta muốn thử xem thời điểm khi sinh mệnh bị uy hiếp, tinh thần lực trong cơ thể có thể bị kích phát hay không! Nếu ta có thể nắm nó ở trong tay, chúng ta là có thể sống rời khỏi nơi này." Lăng Tu nghiêm túc nói.

Thấy thần sắc hắn ngưng trọng, Trương Nhất cũng không nói nhiều, một lần nữa cầm dao lên, vén tay áo lên nói: "Biểu muội, ngươi làm tốt chuẩn bị trị thương cho Lão Lăng."

"Không được!"

Đường Tiểu Mạt đưa hai cánh tay ra ngăn ở trước mặt Lăng Tu, mắt trừng Trương Nhất, "Vạn nhất thương tích quá nặng, năng lực của ta cũng không cách nào cứu lại Món ăn tình yêu thì làm sao bây giờ?"

Trương Nhất gặp khó khăn, đây đúng là vấn đề, nếu là đầu bị xỏ xuyên qua, hoặc là ngực bị đâm thủng, năng lực của Đường Tiểu Mạt sẽ vô hiệu, một đao này đi xuống, nhất định là đâm thủng trái tim Lăng Tu, Lăng Tu có thể được cứu sống lại hay không cũng là điều không biết được.

"Đường Tiểu Mạt, ngươi có biết nói chuyện hay không, không nói thì liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại!" Lăng Tu lạnh giọng quát lên.

Đường Tiểu Mạt chu cái miệng cái miệng nhỏ nhắn, cúi đầu.

"Đừng nói nhảm, đến, nếu mà ngươi vẫn còn là huynh đệ của ta mà nói!" Lăng Tu ngưng mắt nhìn Trương Nhất trịnh trọng nói.

Nói đều như vậy rồi, Trương Nhất đâu còn nhiều lời nữa, cắn răng, đơn giản nhắm mắt lại, cầm hướng Lăng Tu. Cả người tản ra một cổ khí thế hung thần ác sát, thế như chẻ tre.

"PHỐC ~ "

Không nghi ngờ chút nào đâm lút cán vào thân thể Lăng Tu, máu tươi thẩm thấu ra.

Trương Nhất mở mắt ra, nhìn sắc mặt Lăng Tu không thay đổi, hỏi dò: "Thế nào Lão Lăng, có cảm giác không có?"

Lăng Tu liếc nhìn vai trái chỉ bị một vết thương nhỏ, vị trí cách trái tim xa tới vạn dặm, lúc này lại nghe Trương Nhất hỏi có cảm giác hay không, nhất thời là cảm thấy nổi trận lôi đình.

Sau đó, liền truyền đến tiếng Trương Nhất kêu thảm thiết.

 

 

Bình Luận (0)
Comment