Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
"Họ Lăng, ít giả thần giả quỷ cho lão tử!"
Đối mặt với việc Lăng Tu xông về phía mình, khóe mắt Mã Hải Long như sắp nứt ra, nổi giận gầm lên một tiếng cũng lao ra, hai chân cường kiện hữu lực hổ hổ sinh phong, cuồng đạp mặt đất, cả người như hổ như báo.
khi tới gần cách Lăng Tu ba bốn Mét thì, hai chân mạnh mẽ đạp mặt đất, thân thể bắn lên giữa không trung, thế như càn quét Thiên Quân, đùi thiết tựa như một cái xích sắt quét ngang không gian, đá vào đầu Lăng Tu.
"Ngươi có thể đi chết đi!"
Mã Hải Long nhe răng cười, trên mặt tràn đầy nụ cười đắc ý, bởi vì hắn thấy Lăng Tu như kẻ ngu si, một cước này trăm phần trăm có thể đá trúng.
Dùng thực lực hắn, toàn lực đá một cước thì ngay cả thân cây to bằng bát ăn cơm cũng bị bẻ gãy, hắn tự tin một cước này đi xuống, đầu Lăng Tu sẽ vỡ ra được, đại não sẽ bị chấn động thành tương hồ.
Chỉ là một giây kế tiếp, nụ cười của hắn liền đọng lại trong nháy mắt, trong ánh mắt là vẻ sợ hãi nồng nặc.
Không chỉ là hắn, đoàn người Lý Kiệt xa xa vẫn nhìn bên này cũng nghẹn họng nhìn trân trối, giống như là thấy được chuyện khó tin nhất trên thế giới.
Trong khoảng không, Lăng Tu như một gốc cây tùng đứng thẳng, đầu thừa nhận một cước của Mã Hải Long, thế nhưng thân thể lại vẫn không nhúc nhích, Mã Hải Long toàn lực đá một cước mà lại giống như là đá chìm đáy biển vậy, ngoại trừ để cho tóc Lăng Tu nhẹ nhàng phiêu động vài cái sau đó liền không có chút động tĩnh nào.
Thật sự là quỷ dị! Căn bản cũng không phải là chuyện nhân loại có thể làm được!
Nhưng ở lúc này, khóe miệng Lăng Tu lộ ra lướt qua một cái đường cong tà ác âm trầm, cười lạnh một tiếng, Lang Nha bổng trong tay liền hướng tới đùi phải Mã Hải Long.
Đơn giản! Thô bạo!
Không hề bất kỳ tiểu tiết nào, thế nhưng, một đập này đi xuống đùi phải, Mã Hải Long giống như là bị một ngọn núi đè xuống, từ nơi bắp chân "Răng rắc" một tiếng bị bẻ gãy, gãy chân rơi xuống đất, máu tươi phun ra, Mã Hải Long phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương té trên mặt đất, đau đến chết đi sống lại, lăn qua lăn lại trên mặt đất.
"Rầm ~ "
Nhìn thấy một màn này, Lý Kiệt chật vật nuốt xuống một ngụm nước bọt, càm thấy thập phần may mắn vì lựa chọn của mình, Lăng Tu này chính là một quái vật, cứng rắn đón một cước của Mã Hải Long mà không có việc gì, lại tung một kích khiến cho Mã Hải Long biến thành tàn phế, là địch cùng quái vật như vậy, đó là đang tự tìm đường chết.
Lăng Tu cầm Lang Nha bổng nhuốm máu, mặt không chút thay đổi, từng bước một đi tới trước người Mã Hải Long, từ trên cao nhìn xuống.
Ở trong mắt Mã Hải Long, Lăng Tu hiện tại chính là một con ma quỷ đáng sợ, toàn thân tán lộ ra khí tức kinh khủng.
"Phóng... Thả ta một con đường sống, cầu... Van cầu ngươi..." Khi tính mệnh đã bị uy hiếp thì, tôn nghiêm và mặt mũi cũng không cần, chỉ phóng thấp tư thái, cầm lấy giày Lăng Tu cầu xin tha thứ.
"Ngươi không có tư cách cầu xin tha thứ!"
Đáp lại hắn, là một câu băng lãnh đến từ trong xương cốt.
Lang Nha bổng đập xuống, một cái chân khác của Mã Hải Long cũng bị bẻ gãy, máu loãng phun tung toé, xương đùi có thể mông lung nhìn thấy từ bên trong đám máu loãng và thịt. Mã Hải Long giống như ác quỷ chịu hình ở trong Địa Ngục, tiếng kêu thảm thiết trở nên càng thê lương, bộ mặt cơ thể vặn vẹo cực độ, hai mắt như muốn rớt ra ngoài.
Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong phiến không gian này, Lý Kiệt cùng bộ hạ của hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sau đó sống lưng lạnh cả người.
Quá tàn nhẫn, quá máu tanh !
Bọn họ cũng không nghĩ tới, bề ngoài thoạt nhìn thì tuấn lãng như thư sinh, lại sẽ có thủ đoạn độc ác như vậy, xuất thủ không chút lưu tình nào.
Mã Hải Long bởi vì đứt chân đau nhức đang lớn tiếng kêu thảm thiết thì, hắn bỗng dưng phát hiện Lang Nha bổng trong tay Lăng Tu đang chậm rãi nâng cao, chuẩn bị nện xuống đầu của hắn. Hết thảy thống khổ đều tạm thời không còn cảm giác được, Mã Hải Long kinh khủng tới cực điểm, ánh mắt run rẩy, chỉ dựa vào hai tay không ngừng bò, mồ hôi lạnh phun ra.
"Không, tha... Tha ta một mạng, tha ta một mạng..." trong thanh âm, lộ ra một cổ sợ hãi không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
"Chờ một chút, để cho ta tới!"
Lúc này, Trương Nhất lau vết máu ở khóe miệng, mặt lộ vẻ hung ác độc địa đi tới, trên mặt còn chảy máu tươi, để cho khuôn mặt của hắn thoạt nhìn có chút dữ tợn đáng sợ. Hắn là người trừng mắt tất báo chủ, vừa mới rồi Mã Hải Long giẫm đầu của hắn ở trên mặt đất, hắn nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời.
Trong mắt Lăng Tu lóe ra đỏ thắm quang mang, cũng có ý thức, thấy hắn lại đây, liền đem Lang Nha bổng đưa cho hắn.
Trương Nhất tiếp nhận Lang Nha bổng, một khắc cũng không dừng lại, bay thẳng đến nện xuống đầu Mã Hải Long.
Một gậy đi xuống, đầu Mã Hải Long liền vỡ ra, não máu bắn toé ra, hắn tựa như con ếch bị hung hăng quẳng đập xuống đất, tứ chi cứng lại.
Trương Nhất tàn nhẫn cười khoái ý, một lại hướng đầu Mã Hải Long nện xuống một cái, sau khi đầu Mã Hải Long huyết nhục không rõ, màu trắng cùng màu đỏ tươi văng khắp nơi, Trương Nhất lại vẫn không hết hận, Lang Nha bổng đập xuống với tần suất càng lúc càng nhanh, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét, rất giống một cái đầu dã thú phát cuồng.
Xa xa đoàn người Lý Kiệt thấy được thì trong lòng run sợ, trong lòng không tự chủ được thầm nghĩ: Hai người này đều là nhân vật hung ác a, thủ đoạn quá tàn nhẫn và máu tanh.
Thẳng đến đem khi đầu Mã Hải Long thành một bãi thịt băm, Trương Nhất mới dừng lại.
Lý Kiệt vội vàng tiến lên, mặt mày hớn hở nói: "Chúc mừng Lăng huynh đệ cùng Trương huynh đệ đã diệt trừ Mã Hải Long."
Lăng Tu quay đầu mắt nhàn nhạt liếc nhìn hắn, đột nhiên không có dấu hiệu nào nện một quyền vào trên mặt hắn.
"Răng rắc ~ "
Kèm theo một tiếng xương cổ gẫy vang lên, Lý Kiệt tựa như một quả đạn pháo bay ra, hung hăng nên xuống mặt đất cách sáu bảy thước, đầu cũng cổ không còn trên một đường thẳng, không kịp hô một tiếng kêthì đã xuống Địa phủ đưa tin cho diêm vương.
Tê...
Thủ hạ của Lý Kiệt liên hoảng sợ thất sắc, không ngừng thở gấp.
Khi ánh mắt Lăng Tu quét tới hướng bọn họ thì, sắc mặt "Bá" trở nên ảm đạm, toàn bộ quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ: "Tha mạng, tha... Tha mạng a..."
Bọn họ không biết tại sao Lăng Tu muốn giết Lý Kiệt, chỉ có thể nói là Lăng Tu giết đến nghiện, hiện tại nghiễm nhiên là một tên giết người không chớp mắt.
Ánh mắt Lăng Tu rơi vào trên một người trong đó, đạm mạc nói: "Mang ta đi tìm Lưu Vĩnh Phúc!" Mang theo giọng nói không cho người cãi lời.
Bên trong ký túc xá quá âm u ẩm ướt, trong không khí tràn ngập một mùi khó nghe.
Khi mở ra một gian ký túc xá, liền nhìn thấy năm sáu người gầy gò, không hề có tinh khí thần, cánh tay trái Lưu Vĩnh Phúc đã không còn, chỉ dùng băng vải màu trắng đơn giản xử lý qua, băng vải màu trắng đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, hắn lúc này đang nằm thống khổ rên, môi tái nhợt khô nứt, thoạt nhìn suy yếu không chịu nổi.
Lăng Tu không nói gì, đi tới liền cõng hắn lên.
Phát giác được Lăng Tu cõng bản thân đi ra ngoài, Lưu Vĩnh Phúc chỉ cay đắng tự nở nụ cười, mấy ngày hôm trước, chính bản thân còn cay nghiệt mắng chửi, ám phúng hắn là người tư lợi, giết người như ngóe, thế nhưng kết quả lại là hắn cứu mình.
"Johnny, ta..." Lưu Vĩnh Phúc lệ tuôn như mua, trong lòng hổ thẹn không nói ra được.
"Ngươi vẫn còn khí lực để nói sao?, đừng ngất đi." Lăng Tu nhàn nhạt ngắt lời nói.