Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Bóng đêm bao phủ, ngoại trừ quang mang cây đuốc, không có một tia sáng nào, xa xa địa phương hơn mười thước, đen như mực đưa tay không thấy được năm ngón, như là có quái vật gì đó ẩn nấp ở trong bóng tối nhìn chằm chằm mọi người.
Khí tức đè nén để cho người ta gần như hít thở không thông!
Khắp nơi đều là phân giun, khiến cho sắc mặt Lăng Tu xấu xí tới cực điểm, bởi vì cái này nói rõ dưới đất có rất nhiều giun biến dị đang hoạt động, hơn nữa mỗi một đều khát máu thành tính. Hôm nay, chín người bọn họ vây ở trên tảng đá mặt nho nhỏ này, tình huống rất không lạc quan.
"Tê... Cát..."
Nhưng ở lúc này, Cát Lỵ Lỵ chuyển biến thành Tang Thi sống lại, khuôn mặt ảm đạm trở nên tái nhợt, tóc cũng đều rơi xuống, mắt chỉ còn có tròng trắng, chung quanh là màu tím đen .
Nó nghe thấy được khí tức người sống, liền dựa vào hai cái tay cánh tay bò từng chút một đến hướng cự thạch.
Vẻ mặt dữ tợn, mở miệng ra, lộ ra hai hàng răng đen, màu đen sềnh sệch đang chẩy ra từ trong miệng nó. Hai cái đùi chỉ còn lại có xương đùi, không có chút huyết nhục nào, kéo đi trên mặt đất, lưu lại một vết tích.
Ngay cả kiến thức không ít tang thi, mà khi bạn gái ngày xưa biến thành tang thi thảm trạng như vậy thì, để cho người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy cùng cực kỳ bi ai vạn phần.
"Lỵ lỵ..."
Ánh mắt Trần Tùng đỏ một vòng, Cát Lỵ Lỵ là nữ thần hắn thầm mến, ngay cả biết Cát Lỵ Lỵ vì thượng vị mà bán đứng thân thể, cũng vẫn như cũ không sửa đổi được địa vị của nàng ở trong lòng hắn. Mà lúc này, nữ thần trong lòng lại trở thành tang thi với vẻ mặt đáng sợ như vậy, điều này làm cho tinh thần của hắn gần như tan vỡ.
Lăng Tu cũng không đành lòng nhìn thấy Cát Lỵ Lỵ như vậy, quay đầu nhìn Đường Tiểu Mạt. Đường Tiểu Mạt liền ngầm hiểu, đem súng nhắm vào Cát Lỵ Lỵ đang gào thét bò tới, chuẩn bị kết tính mạng của nàng.
"Tác tác ~ "
Đột nhiên, truyền đến thanh âm quái dị, một con giun biến dị phá vỡ thổ nhưỡng bò ra, mở ra cái miệng tràn đầy răng nanh, chảy nước dãi, một ngụm liền nuốt Tang Thi Cát Lỵ Lỵ vào, chỉ còn lại có hai xương bàn tay lộ ở bên ngoài.
Khi nó nuốt xuống, hai cái xương bàn tay này bị nuốt xuống. Ăn xong Cát Lỵ Lỵ đã thay đổi thành Tang Thi, nó liền muốn lùi về lòng đất.
"Hưu ~ "
Đường Tiểu Mạt bóp cò súng, một đoạn màu đỏ laser bắn ra, dễ dàng liền xuyên qua thân mình của nó.
Giun biến dị phát ra một tiếng kêu bén nhọn thống khổ, thân thể màu gỉ sét kịch liệt vặn vài cái sau đó liền đập ầm ầm xuống đất.
"Oành" phát sinh một tiếng nặng nề muộn hưởng.
Máu tươi màu đen tuôn ra từ vết thương chảy xuống đầy đất, một mùi hôi thối nồng nặc xông vào mũi, thật giống như phá vỡ một cái trứng thối, mùi gay mũi, khó nghe.
Mọi người tất cả đều trợn to hai mắt không thể tin nhìn giun biến dị vẫn không nhúc nhích té trên mặt đất, tâm thần run rẩy dữ dội, bởi vì thẳng đến lúc này, bọn họ mới chính thức thấy rõ ràng bộ dáng của nó.
Bề ngoài màu gỉ sét sắc, tráng kiện như thùng nước vậy, không có mắt, chỉ có một cái miệng hình tròn. Trong miệng đầy răng bén nhọn, rậm rạp, làm người xem ngứa da đầu. Bộ phận trần trụi trên mặt đất dài hơn hai thước, bộ phận dưới mặt đất, chí ít cũng ba thước, nói cách khác, đây là một con giun biến dị dài năm thước.
"Nó... Nó chết rồi sao?" Lý Hanh Lượng nơm nớp lo sợ hỏi.
"Hẳn là... Chết rồi sao?."
Trịnh Thiên chất phác nhìn thi thể giun biến dị, không dám thở gấp một cái, sau đó như là an ủi người khác, hoặc như là để cho mình tín phục, nói bổ sung, "Đầu bị xuyên qua, nó nhất định đã chết!"
Lúc này, Tiết Nam hoảng sợ chỉ vào thi thể giun biến dị run giọng nói: "Có... Có cái gì đó nhúc nhích ở trong thân thể của nó!"
Mượn hỏa quang định nhãn nhìn kỹ, quả thật có một cái gì đó nhô lên.
Chẳng lẽ là...
Còn chưa chờ mọi người phản ứng kịp, đầu Cát Lỵ Lỵ chui ra từ lỗ thủng trên người giun biến dị bị laser xuyên qua, không có gì ngoài cái đầu, những bộ phận khác còn lưu lại trong thi thể giun biến dị.
Trong cổ họng nàng phát ra tiếng gào trầm thấp, hai hàm răng "Tháp tháp tháp ~" không ngừng cắn, trong ánh mắt tràn đầy máu. Bị dịch tiêu hóa của giun biến dị ăn mòn nghiêm trọng, giống như là bị a- xít sun-phu-rit đậm đặc hất lên, rất nhiều địa phương lộ ra mô liên kết, thịt trên lỗ mũi đã không còn, sống mũi loã lồ ra, lỗ mũi bị hai cái khe tối như mực thay thế.
Ác tâm, sợ hãi, khiếp sợ!
Ở mười lăm phút đồng hồ trước, Cát Lỵ Lỵ vẫn là một vưu vật quyến rũ, nhưng bây giờ lại thành quái vật người không giống người quỷ không giống quỷ, sinh ra trùng kích cực kỳ mãnh liệt đối với mọi người.
"Hưu ~ "
Đường Tiểu Mạt nổ súng, laser xuyên qua đầu Cát Lỵ Lỵ, kết thúc tính mạng của nàng.
Nhưng cũng không phải chung kết, bầu không khí kinh khủng vẫn bao phủ mọi người như cũ.
Cây đuốc gần cháy hết, rất nhanh thì sẽ rơi vào trong bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón, không nhìn thấy nguy hiểm đến, nhìn không thấy ánh rạng đông, mất đi hết thảy hi vọng, sợ hãi trong lòng đoàn người bị phóng đại tới cực điểm.
Trần Tùng đột nhiên hai mắt đỏ ngầu nhào tới hướng Đường Tiểu Mạt, đưa tay liền muốn cướp đoạt khẩu súng trong tay Đường Tiểu Mạt. Kết cục của Cát Lỵ Lỵ để cho tinh thần của hắn đổ nát, hơn nữa sợ hãi cho phép, lúc này hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí, ở trong mắt của hắn, chỉ có thể cầm khẩu súng có thể giết chết giun biến dị mới có thể cho hắn cảm giác an toàn.
Nhưng Lăng Tu phản ứng cực nhanh, khi hắn còn chưa đụng chạm đến Đường Tiểu Mạt thì, bước lên trước, bàn tay níu lấy cổ áo của hắn.
"Ngươi muốn chết?" Ánh mắt như điện, sát ý lành lạnh.
Trần Tùng vẻ mặt khủng hoảng, cũng không ngờ tới thủ kình của Lăng Tu sẽ to lớn như thế, để cho hắn không phản kháng được.
"Lão Lăng, đã xảy ra chuyện gì?" Trương Nhất dò hỏi.
"Hắn muốn cướp súng trong tay ta!" Đường Tiểu Mạt căm giận nhiên trừng Trần Tùng nói.
Cái gì...
Được nghe lời ấy, Trương Nhất giận tím mặt, hướng Trần Tùng quát lên: "DCM, lão tử sớm để nhìn tên khốn kiếp ngươi không vừa mắt, dám đánh chủ ý vào vũ khí của biểu muội ta, còn mẹ nó giữ lại ngươi làm cái gì?"
Nói ra lời, vươn một đôi bàn tay bóp cổ Trần Tùng, trực tiếp liền muốn ném hắn ra cho giun biến dị.
"Đừng... Phi ca, ta... Ta cũng không dám nữa..."
Sắc mặt Trần Tùng tái nhợt, chật vật cầu xin tha thứ, bị Trương Nhất bóp ở cái cổ, hắn hầu như muốn tắc thở.
Trương Nhất cũng không để ý tới hắn cầu xin tha thứ, mặt lộ vẻ ngoan sắc.
"Chậm đã!"
Dương Chí Hoa lớn tiếng quát chỉ, "Trương Nhất, Lăng Tu, mọi người đều làm bạn học, không nên như vậy, mau để hắn xuống đi." Mang theo một tia uy nghiêm, mang theo một phần mệnh lệnh.
"Đúng vậy, chúng ta đều là bạn học, chuyện gì cũng từ từ a." Lý Hanh Lượng cũng khuyên giải nói.
Ti Đồ Mộng lo lắng nói: "Tiểu Tu, tiểu phi phi, nghe dương trưởng lớp chúng ta được không?!"
Tiết Nam cùng Trịnh Thiên cũng không nói gì, không nói lời nào đã tương đương với cam chịu đứng ở phía Lăng Tu cùng Trương Nhất .