Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 310 - Chương 311: Giết Trần Tùng

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 311: Giết Trần Tùng

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Toàn thân Đường Tiểu Mạt dính đầy bẩn thỉu bùn nhão, trong mũi nghe thấy được một mùi hôi thối, ngẩng đầu một cái, liền thấy một cái miệng lớn đầy răng nanh hình tròn đang hướng về phía mình, tựa như một lưỡi dao sắc bén xuyên thấu linh hồn của nàng, nàng sợ đến khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch.

Tại lúc sinh tử tồn vong, năng lực của nàng tự chủ vận chuyển, quang mang màu xanh biếc bao phủ cả người nàng ở bên trong.

"Keng ~ "

Con giun biến dị như là đánh vào một vách tường dày, phát ra một tiếng vang du dương, lực đạo bắn ngược trở về, khiến nó cảm thấy đầu óc choáng váng, đung đưa thân thể ở tại chỗ.

"Đường Tiểu Mạt!"

Cùng lúc đó, phát hiện Đường Tiểu Mạt rơi vào nguy hiểm hoàn cảnh hai mắt Lăng Tu hiện lên màu đỏ tươi, cấp bách xông lại, dao gâm xẹt qua một cái tạo ra môt đường cong hung hãn, chặt đứt nửa người trên con giun biến dị công kích Đường Tiểu Mạt, rồi ôm Đường Tiểu Mạt nhảy lên, về tới trên quốc lộ.

"Tình... Đồ ăn..."

Mắt Đường Tiểu Mạt đỏ một vòng, vừa rồi thiếu chút nữa nàng đã bị giun biến dị đáng sợ nuốt mất, nếu mà không phải là năng lực của nàng bị kích phát ngăn cản một cái, hiện tại nàng và Lăng Tu bị ngăn cách bởi hai thế giới, vừa nghĩ tới tình cảnh như vậy, nàng liền nghĩ mà sợ muốn khóc lên.

Nhìn trên người nàng dính đầy bùn nhão, trên mặt trên tóc đều có, trong mắt hiện lên nước mắt lưng tròng, nội tâm Lăng Tu liền bỗng dưng dâng lên một cổ phẫn nộ tột đỉnh. Quay đầu nhìn phía Trần Tùng, con ngươi thoáng biến thành màu đỏ tươi, yêu dị, khí tức âm sâm dâng trào ra.

Hồng... Màu đỏ mắt? !

Trần Tùng sợ đến run run một cái, toàn thân tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh, ngay cả súng cầm trong tay cũng rơi trên mặt đất.

Trong cổ họng Lăng Tu phát ra một thanh âm như dã thú gào thét, mang theo một cổ uy áp phô thiên cái địa lướt tới hướng của hắn, nắm tay phải, phá vỡ màn mưa, nện ở trên mặt của hắn.

"A ~ "

Trần Tùng thống khổ kêu thảm một tiếng, năm cái răng mang theo máu bay ra từ trong miệng, mà cả người hắn thì ngã sập ở trên mặt đất cách xa hơn một thước, miệng mũi đầy máu, bị một quyền Lăng Tu đánh tới thần trí mơ hồ.

Lúc này, giun biến dị chung quanh đã gần ở trong gang tấc, một loại cảm giác áp bách mãnh phủ xuống, còn một con giun biến dị bò tới trên quốc lộ, há mồm đánh tới hướng Đường Tiểu Mạt.

Khóe miệng Lăng Tu kịch liệt co rúm một cái, thu liễm hết thảy khí tức, thu liễm đến mức tận cùng sau đó tựa như một quả bom uy lực kinh khủng phát nổ.

Ầm!

Lực lượng tinh thần như nộ hải phong ba lấy hắn làm trung tâm lan ra bốn phía, nơi đi qua, không gian xuất hiện hình ảnh vặn vẹo. đám người Dương Chí Hoa cảm thấy áp lực bỗng nhiên tăng vọt tới tình cảnh khó có thể thừa nhận, lỗ tai "Ông" một tiếng kịch liệt ông minh.

Đối tượng mà cổ lực lượng tinh thần này muốn tập kích, là đám giun biến dị xung quanh.

Đã bị cổ lực lượng tinh thần này ăn mòn, lúc đầu là tàn bạo khát máu, điên cuồng vọt tới, thì lúc này giun biến dị giống như là ngửi được khí tức phi thường kinh khủng, dĩ nhiên có thể dùng tốc độ chạy trốn nhanh tới khó có thể tin, thậm chí không để ý thổ nhưỡng ẩm ướt, chui xuống dưới đất mà trốn.

Mấy con chạy chậm, đang ra sức ngọa nguậy bò ra ngoài được một đoạn ngắn liền không nhúc nhích, miệng chảy ra máu loãng đen, hiển nhiên là đã chết mất.

"Ta... kháo!"

Nguyên bản xung quanh có vô số giun biến dị, lúc này đã trốn hết vào dưới nền đất, chết chết, quả nhiên là làm cho Trương Nhất rung động thật lớn.

Dương Chí Hoa, Ti Đồ Mộng, Tiết Nam hoàn toàn không rõ ràng có chuyện gì xảy ra, bọn họ vừa mới hết sức chăm chú chiến đấu cùng giun biến dị, cũng hoàn toàn không biết Trần Tùng cướp đoạt súng của Đừng Tiểu Mạt, liền ngay cả Trương Nhất cũng không có chú ý đến.

"Chẳng lẽ là thượng đế nghe được ta cầu xin sao, xua tất cả giun biến dị đi rồi sao?" Ti Đồ Mộng có cảm giác không chân thật, dùng sức nhéo nhéo mặt nói.

Dương Chí Hoa kinh ngạc nói: "Có đúng là thượng đế nghe được ngươi cầu xin hay không thì ta không biết, nhưng có thể xác định là, chúng ta bây giờ tựa hồ là... An toàn!" trong chỗ sâu trong ánh mắt, nổi lên vui sướng cùng kích động không ức chế được, có thể còn sống, tất nhiên là một chuyện đáng giá để cao hứng.

"PHỐC ~ "

Lúc này, Lăng Tu phun ra một ngụm máu tươi, mỗi lần sử dụng lực lượng tinh thần, thân thể hắn giống như là bị móc sạch, suy yếu đứng thẳng không được, con ngươi màu đỏ tươi cũng ẩn đi.

Trương Nhất chạy tới đỡ hắn, Đường Tiểu Mạt thì sử dụng năng lực của mình, giúp hắn khôi phục khí lực.

Nghe thấy được động tĩnh, ba người Dương Chí Hoa đi tới.

"Tiểu tu đây là thế nào, sao lai hộc máu?" Ti Đồ Mộng hỏi vội.

"Không có việc gì, Lão Lăng tính nóng quá vượng, phun máu là rất bình thường." Trương Nhất lung tung giải thích một lần.

Dương Chí Hoa lúc này phát giác Trần Tùng nằm trên mặt đất kêu rên thống khổ, nhướng mày, chuẩn bị chạy tới nâng dậy.

Mà Lăng Tu còn nhanh hơn hắn một bước bước ra, đi tới hướng Trần Tùng.

Thời điểm Dương Chí Hoa cho rằng Lăng Tu là muốn nâng Trần Tùng dậy, Lăng Tu dùng dao gâm, chém tay phải Trần Tùng xuống. Máu tươi phun ra, thống khổ tăng lên, bộ mặt Trần Tùng vặn vẹo, lạc giọng lực kiệt gào lên.

Không chỉ Dương Chí Hoa, Ti Đồ Mộng cùng Tiết Nam ngây ngẩn cả người, ánh mắt run rẩy kịch liệt, thế nào cũng không nghĩ tới Lăng Tu lại đột nhiên xuất thủ với Trần Tùng.

Mắt thấy Lăng Tu muốn chém rơi tay kia của Trần Tùng, Dương Chí Hoa lớn tiếng hét lớn: "Dừng tay!"

Chạy đi tới, trường đao trong tay chỉ vào Lăng Tu, tức giận không gì sánh được thở phì phò, "Lăng Tu, ngươi muốn làm gì? Trần Tùng hắn khi nào đắc tội ngươi?"

"Đắc tội ta khi nào?"

Lăng Tu ngẩng đầu lạnh lùng cười, lấy tay lau vết máu lưu trên khóe miệng, chợt dùng dư quang đạm mạc liếc Trần Tùng, trầm giọng nói, "Ngươi nói thế đắc tội ta khi nào!"

Sát khí như thực chất hóa vậy!

Trần Tùng đâu còn dám có nửa điểm nguỵ biện: "Ta nói... Ta nói, đừng giết ta... Đừng giết ta..."

Lập tức, đem chuyện vừa rồi thừa dịp mọi người đang chiến đấu cùng giun biến dị mà cướp đoạt khẩu súng trong tay Đường Tiểu Mạt, nói rõ từng chi tiết một.

"Ta đi mẹ ngươi ~ !"

Trương Nhất vừa nghe, lúc này giận tím mặt, xông lên hung hăng đạp Trần Tùng một cước.

Dùng sức mạnh của Trương Nhất đạp một cước này, liền đá gãy một cây xương sườn của Trần Tùng, hung hăng hướng Trần Tùng phun một bãi nước miếng sau đó liền đi tới trước mặt Đường Tiểu Mạt, quan tâm hỏi: "Biểu muội, ngươi không sao chứ, trên người có không có thụ thương?"

Đường Tiểu Mạt lắc đầu: "Ta không sao!"

"Không có việc gì liền tốt rồi."

Trương Nhất yên lòng, quay đầu nhìn về phía Lăng Tu, hung tợn nói, "Lão Lăng, thằng chó này quá nguy hiểm, giết hắn, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn hại chết."

Không cần Trương Nhất nhắc nhở, Lăng Tu đã sớm dự định làm như vậy.

Trần Tùng lần lượt khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn, nếu như không phải là Đường Tiểu Mạt có năng lực chặn lại giun biến dị, lúc này hắn đã là mất đi Đường Tiểu Mạt.

Cảm thụ được sát ý trong mắt hắn không che giấu chút nào, Trần Tùng sợ đến sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, hướng Dương Chí Hoa kêu cứu: "Trưởng lớp, mau cứu ta... Mau cứu ta, ta lúc đó chỉ là... Chỉ là quá sợ, ta không phải là có ý định muốn ... Trưởng lớp, ngươi nhanh khuyên nhủ Lăng Tu a!"

 

 

Bình Luận (0)
Comment