Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lăng Tu cũng không muốn phát sinh qua nhiều quan hệ cùng Trầm Văn Sơn, hơn nữa hắn cảm giác lão nhân này là lạ, nhưng phải nói cụ thể là quái lạ chỗ nào, thì hắn lại không nói được. Sauk hi hàn huyên vài câu, liền cáo biệt với Trầm Văn Sơn, vẫn mau rời khỏi Thành Cửu Long cho thỏa đáng.
"Lão nhân kia thật thú vị, chỉ mong hắn có thể chết già, ở Thời mạt thế có thể sống sót dựa vào chính thực lực của mình, quả thực chính là một lão nhân để cho người ta kính nể." Trương Nhất cảm khái muôn vàn.
"Đúng nha, lẻ loi hiu quạnh, cái lão bá kia thoạt nhìn thật đáng thương nha, hi vọng hắn có thể sống thật tốt!"
Tâm tình Đường Tiểu Mạt cũng có chút bi thương, trong đầu của nàng vẫn hiện lên vẻ gầy yêu của Trầm Văn Sơn, thân hình còng lưng, cô độc bất lực, tịch liêu, cô đơn chiếc bóng.
"Ta cảm thấy người này có chút kỳ quái." Tiết Nam đột nhiên nói một tiếng.
"Nga?"
Lăng Tu đang ở vùi đầu suy tư bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía nàng, hỏi, "Ngươi cảm thấy hắn kỳ quái ở đâu?"
Tiết Nam sửng sốt, thật không ngờ một câu lơ đãng sẽ khiến Lăng Tu chú ý, nàng thành thật trả lời: "Người bình thường chúng ta dùng lòng bàn chân để bước đi, mà ông lão này phải chống gậy, nhưng thời điểm hắn bước đi lại nhấc đầu ngón chân lên, hình như hắn... Hình như đang dùng gót chân để bước đi."
Dùng gót chân để bước đi? !
Lời này vừa ra, Trương Nhất cùng Đường Tiểu Mạt bất chợt cảm giác cả người lạnh lẽo, trước đây nghe người khác nói, nếu mà bị quỷ phụ thân, thời điểm người bước đi sẽ chỉ dùng gót chân, hơn nữa Trầm Văn Sơn này xuất hiện vô thanh vô tức, chẳng lẽ là quỷ thật sao?.
Nhắc đến quỷ, Đường Tiểu Mạt liền cực kỳ sợ hãi, ôm chặt cánh tay Lăng Tu, thân thể dán vào Lăng Tu.
Trương Nhất lau mồ hôi lạnh trên trán, đảo cặp mắt trắng dã nói với Tiết Nam: "Ta nói này Tiết đại mỹ nữ, chuyện ngươi vừa mới nói là một câu chuyện ma ta nghe qua, làm gì có người nào nhấc đầu ngón chân lên, bước đi bằng gót chân, như vậy có phải là rất mệt mỏi không."
"Ta cũng không xác định, có thể là ta nhìn lầm sao?." Tiết Nam hiện tại cũng không dám xác định, quả thực đủ quỷ dị, một lão đầu sáu mươi bảy mươi tuổi lại đi bằng gót chân i, quá không phù hợp lẽ thường.
Lăng Tu nhíu lông mày nhăn lại, nếu không phải Tiết Nam nhắc nhở, hắn tuyệt không thể biết Trầm Văn Sơn quái dị ở nơi nào.
Nhưng hiện tại hắn khẳng định, tư thế đi lại của Trầm Văn Sơn có vấn đề, Tiết Nam không có nhìn lầm, đúng là Trầm Văn Sơn dùng gót chân để bước đi, hơn nữa cây gậy đầu rồng này dường như chỉ trang sức của Trầm Văn Sơn, căn bản không phải dùng để chống đỡ thân thể đi lại.
Kiến tạo nhà máy điện trong trung tâm thành phố, đây là việc mới nghe lần đầu, giải thích duy nhất chính là sau tai nạn thì được Trầm Văn Sơn xây, nhưng chỉ một mình hắn một lão đầu tử là không thể hoàn thành công trình như vậy, khẳng định còn có một lực lượng khác chống đỡ hắn.
Càng nghĩ, trong lòng thì càng bất an!
Nhất thiết phải mau rời khỏi Thành Cửu Long, chỉ có rời khỏi chỗ này, trong lòng mới có thể kiên định.
Nhưng lúc này, một cái thùng rác bên lề đường "Loảng xoảng" vang lên một tiếng thật lớn ngã trên mặt đất, vô số rác rưởi đi ra, đổ ra theo, còn có một bóng người.
Toàn thân người nọ đen như mực, tóc cũng lăng loạn chịu không nổi, như là công nhân mới đi ra từ mỏ than, phân biệt không ra ngoài dung mạo.
Đường Tiểu Mạt lập tức dùng súng nhắm vào hắn, nếu xác nhận là tang thi, nàng sẽ không chút do dự mà bắn chết.
Người nọ té, phàn nàn nói: "Tiểu tu, tiểu phi phi, có thể... Có thể nhìn thấy ngươi thật sự là quá tốt..."
Ti Đồ Mộng? !
Vừa nghe thanh âm, bốn người nhất tề sửng sốt, bởi vì cái thanh âm này thật sự là quá đặc biệt.
Nước mắt tuôn rơi, lau sạch vết bẩn trên mặt, cái người này không phải là Ti Đồ Mộng thì là ai. Hiện tại hắn cho người ta cảm giác, thật giống như đang ngụy trang.
"Ta DCM, ngươi cái tên biến thái sao lại có bộ dáng quỷ dị như vậy?" vẻ mặt Trương Nhất không thể tin được nói.
Vừa hỏi, Ti Đồ Mộng khóc càng thương tâm.
Trương Nhất trực tiếp đi tới: "Khóc em gái ngươi a, ngươi thật cho mình là một nữ nhân sao, nói mau, tới cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Ti Đồ Mộng ủy khuất vô cùng, ôm bụng thút thít nói: "Có thể cho bản ta một phần ăn hay không, ta... Ta đã một ngày một đêm không ăn, thật là đói!"
Nghe vậy, Đường Tiểu Mạt mang khối thịt khô trong balô mình ra.
Ti Đồ Mộng đưa tay nhận lấy, nhất thời ăn như hổ đói, một khối thịt khô lớn như vậy, chỉ chốc lát đã bị hắn ăn sạch, sau đó còn chưa đã ngứa đưa tay hướng Đường Tiểu Mạt hỏi: "Tiểu Mạt bọt, còn nữa không?"
Khóe miệng Trương Nhất co rúm một cái, lập tức níu lấy áo hắn sau đó mắng: "Ngươi cái biến thái chết tiệt vẫn chưa xong đúng không, nói mau a, đã xảy ra chuyện gì, Dương Chí Hoa ở đâu?"
Nói đến Dương Chí Hoa, Ti Đồ Mộng như là hồi tưởng lại một việc kinh khủng, trong ánh mắt toát ra sợ hãi thật sâu.
Run giọng nói: "Dương trưởng lớp hắn... Hắn bị quái vật máy móc bắt đi, nếu không phải là ta chạy nhanh, ta... Ta khẳng định cũng bị chúng nó bắt đi!" nước mắt hoảng sợ ào ào chảy ra.
Quái vật máy móc?
Lăng Tu cùng Trương Nhất nhìn nhau, đột nhiên liên tưởng đến Trầm Văn Sơn.
"Quái vật máy móc là cái quỷ gì? Sao có để ngươi một tên biến thái bị hù dọa thành như vầy?" Trương Nhất vỗ vai Ti Đồ Mộng một cái.
"Chúng nó có sáu chân, thân cao ba thước, tốc độ cực nhanh, tựa như một con nhện to lớn, còn có thể nuốt người vào trong bụng."
Ti Đồ Mộng hoảng sợ nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, thân thể không cầm được mà run rẩy, "Dương trưởng lớp chúng ta là... là bị chúng nó nuốt vào trong bụng mang đi, thật là đáng sợ, lại có quái vật máy móc ăn thịt người, thế giới này biến thành bộ dáng gì thế này, tiểu phi phi, chúng ta... Chúng ta là tập thể nằm mớ thấy ác mộng phải không, chúng ta là đang nằm mơ thấy ác mộng phải không a..."
"Ba ~ "
Trương Nhất không chút khách khí tát hắn một cái.
Ti Đồ Mộng lệch mặt qua một bên, cả người ngơ ngẩn.
"Nếu như là ác mộng, vậy lão tử hiện tại đánh ngươi một cái tát để ngươi tỉnh lại, nhưng ngươi không có tỉnh sao? Tên biến thái, ngươi có thể nhau đàn ông được không, ngay cả biểu muội ta còn kiên cường hơn so với ngươi, ác mộng cái quần ngươi a."
"Nhưng vì cái gì mà lại có quái vật máy móc ăn thịt người, ngay cả giun còn có thể ăn thịt người. Nhất định là ta đang bị ác mộng, không được, ta phải tỉnh lại, ta phải tỉnh lại, nếu đánh bất tỉnh, hay nhảy từ chỗ cao xuống khẳng định có thể tỉnh lại, Đúng vậy, Đúng vậy, cứ làm như vậy!"
Ti Đồ Mộng tới gần với biên giới tan vỡ, trước đây ở thành Tân Hải chỉ thấy được tang thi, nào thấy qua giun biến dị cùng quái vật máy móc ăn thịt người, điều này làm cho tâm lý của hắn đã tới cực hạn.
Hắn tựa như phát điên tìm kiếm lầu cao, muốn triệt để để cho là mình tỉnh lại từ cơn ác mộng, chỉ cần tỉnh lại, là có thể trở lại cái thế giới tràn ngập ánh mặt trời ấm áp, thế giới có một mảnh bầu trời xanh thẳm quen thuộc.