Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Trầm Văn Sơn chật vật bò dậy từ dưới đất, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, hắn cũng không nghĩ tới Dương Chí Hoa sẽ phục hồi ký ức. Hắn đột nhiên nhớ tới một câu nói: Không có người nào có thể hoàn toàn khống chế đại não loài người, cho dù là thượng đế cũng không thể.
Ký ức được phục hồi, như vậy cái người máy trí năng này liền có căm hận đối với hắn!
Vừa nghĩ, hắn liền đổ mồ hôi lạnh, lập tức chạy vội tới gần cây gậy đầu rồng, chợt đâm một cái vào mặt đất, cửa phòng thí nghiệm liền mở ra, năm sáu chục người máy cơ khí bước vào.
Tựa như binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhất tề nổ súng hướng người máy trí năng.
"Bang bang phanh ~ "
Đạn dày đặc xẹt qua trên không trung, tập trung tần công vào ngực người máy trí năng. Chỉ là, người máy trí năng không tổn hao gì, hết thảy đạn đánh vào trên người nó đều bắn toé ra một tia lửa sau đó liền bắn ra.
Trầm Văn Sơn vừa kích động lại ảo não, vỏ ngoài của người máy trí là dung loại kim loại siêu cường, có lực phòng ngự kinh người, đạn thông thường căn bản là khó có thể tổn được nó. Hắn hiện tại có cảm giác tự làm tự chịu, không nói hai lời, bước nhanh thoát khỏi phòng thí nghiệm.
Mắt thấy hắn muốn rời khỏi, trong mắt người máy trí năng phụt ra hai đạo hàn mang, cánh tay phải nâng lên, một khẩu sung máy được lắp ráp ở trên cánh tay của hắn liền phun ra trăm phát liên tiếp, mỗi một phát đều có uy lực kinh người, ngay cả tấm thép dày cũng bị đục thủng dễ dàng.
Đất đá bắn ra, những người máy kia gục ở tại chỗ.
Trầm Văn Sơn chỉ cảm thấy thân thể thoáng mất cân đối tè ngã xuống đất, nhìn lại, mới biết được chân trái của bản thân bị một viên đạn bắn chúng, mất đi năng lực đi lại.
"Chết tiệt!"
Hắn chửi bới một tiếng, bóp một cái chốt mở ở trên gậy đầu rồng, một giây kế tiếp, một con nhện người máy cao tới ba thước xông vào.
Súng máy của người máy trí năng bắn rất nhanh, nhưng tốc độ con nhện người máy né tránh cũng không chậm, bất kể là trần nhà hay là tường, đối với con nhện người máy mà nói đều là như giẫm lên đất bằng, tính toán tinh vi khiến cho nó tránh được tất cả các viên đạn, lập tức hạ xuống từ trên trần nhà, hung hăng đánh về phía người máy trí năng.
Hai loại người máy bất đồng quấn quít lấy nhau, các loại dung cụ bị đụng ngã, hư hỏng, mặt đất cũng xuất hiện một cái hố. Nhưng rất rõ ràng, người máy trí năng đang chiếm thượng phong, vò ngoài của nó không bị đạn xuyên qua, vậy chân bén nhọn của con nhện người máy sao có thể đâm thủng.
"ầm ầm ~" "keng ầm ~" ...
Một cái chân của con nhện người máy bị người máy trí năng cứng rắn xé rách xuống, địa phương đứt chân có điện lưu "Tư tư két" xuất hiện, con nhện người kêu lên.
"Con Nhện Bự có ý thức hay không có vậy!"
Đường Tiểu Mạt ngơ ngẩn nhìn trận đại chiến cơ khí này, cuối cùng cảm giác con nhện người máy này cũng là có ý thức, nếu không sẽ không phát ra tiếng kêu rên.
Lăng Tu cũng cảm thấy vậy, Trầm Văn Sơn nếu có thể đem đại não của con người làm người máy trí năng, vậy liền có thể lợi dụng thần kinh con nhện, làm con nhện người máy, khiến cho một con con nhện cơ khí to lớn như vậy có ý thức tự chủ.
Nhưng lúc này, con nhện người máy to lớn bị người máy trí năng kéo thành hai nửa, các loại linh kiện rơi đầy đất.
Sau khi xử lý hết thảy trở ngại đó, người máy trí năng bước tới gần Trầm Văn Sơn, súng máy chỉ vào Trầm Văn Sơn.
Trầm Văn Sơn hoảng sợ vạn phần, mồ hôi lạnh ùa ra: "Là ta tạo ra ngươi, ngươi là hài tử của ta, ngươi... Ngươi không có khả năng thương tổn ta a!"
Người máy trí năng phát ra một tiếng hừ lạnh: "Bổ đầu của ta ra, lại dùng óc của ta để chế tạo người máy, bây giờ ngươi lại nói ta không được tổn thương ngươi, lão gia hỏa, ngươi rất hài hước a."
Giọng điện tử khàn khàn trầm thấp.
Vừa dứt lời, súng máy sáu nòng súng xoay chuyển kịch liệt, đạn dày đặc đánh vào trên người Trầm Văn Sơn, không cần biết nó là thân thể hay là máy móc, khi các viên đạn mang theo uy lực cường đại oanh kích tới, trong thời gian nháy mắt liền biến mục tiêu thành cái sàng.
Hận ý đối với Trầm Văn Sơn, để cho người máy trí năng điên cuồng bắn hết một bang đạn đạn, bụi bặm bay lên, sau khi yên tĩnh, Trầm Văn Sơn đã không còn nhúc nhích nằm ở trong hố.
"Hắc hắc hắc hắc hắc..."
Nhìn thân thể Trầm Văn Sơn tàn ta, người máy trí năng hưng phấn cùng khoái ý cười ha hả.
Lúc này, Ti Đồ Mộng tỉnh hồn lại lớn tiếng hô hoán người máy trí năng một tiếng.
Nghe vậy, người máy trí năng xoay người đi từ từ đến, dừng lại cách ba người hơn một thước.
"Dương trưởng lớp, ngươi nhanh... Nhanh giúp chúng ta một tay a." Ti Đồ Mộng cấp thiết nói.
Tuy rằng xưng hô với một người máy trí năng như vậy thì rất kỳ quái, nhưng hắn biết rõ, người máy trí năng này có ký ức của Dương Chí Hoa, đó chính là Dương Chí Hoa.
"Giúp các ngươi? Làm sao giúp?" Dương Chí Hoa thần tình đạm mạc.
"Rút con nhện cơ khí bám ở gáy của chúng ta xuống, như vậy chúng ta có thể động." Ti Đồ Mộng nói.
"Chỉ đơn giản như vậy?"
"Đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy." Ti Đồ Mộng gật đầu như con gà con mổ thóc.
Đường Tiểu Mạt nóng nảy, thúc giục: "Nhanh lên một chút a, ngươi làm gì mà phải bần thần như vậy a."
Dương Chí Hoa quay đầu liếc nàng: "Đúng vậy, ta vì sao lại bần thần như vậy?" Giọng nói không mang theo chút tình cảm nào, "Bởi vì... Ta không muốn giúp các ngươi! Các ngươi trơ mắt nhìn ta bị lão gia hỏa kia mở đầu ra, các ngươi đều đáng chết!"
"Dương trưởng lớp, ngươi ở đây nói cái gì, chúng ta..."
"Câm miệng!"
Dương Chí Hoa đánh một quyền vào bụng Ti Đồ Mộng, tuy rằng không có muốn giết Ti Đồ Mộng, nhưng lực lượng máy móc, vẫn để cho miệng Ti Đồ Mộng phun máu tươi, ruột cùng dạ dày như quấn quít lấy nhau, đau nhức khó nhịn.
"Ngươi... Ngươi làm gì?" Đường Tiểu Mạt lớn tiếng chất vấn.
Đây là sự tình nàng không thế nào ngờ tới, vốn cho là chuyện đã được giải quyết, bọn họ có thể bình yên rời khỏi nơi này, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, Dương Chí Hoa không muốn cứu bọn họ, hơn nữa nhìn tình huống, dường như còn muốn thương tổn bọn họ.
"Đường Tiểu Mạt, ngươi đừng nói chuyện!" Lăng Tu quát nhẹ.
"Đúng đúng đúng, Tiểu Mạt cô nương tốt nhất ngươi đừng nói chuyện, thân thể sắt thép này không quá nghe sai sử, ta sợ ngươi chọc ta mất hứng, ta sẽ không khống chế được thương tổn ngươi như thương tổn Tư Đồ." Dương Chí Hoa cười nhạt, trên khuôn mặt sắt thép, có thể biểu hiện rõ ràng tâm tình loài người.
"Ngươi muốn làm gì?" Lăng Tu lạnh lùng theo dõi hắn.
"Ta muốn làm cái gì?"
Dương Chí Hoa hừ nhẹ một tiếng, "Đương nhiên là giúp các ngươi một tay, cho các ngươi cũng tiến hóa thành người máy trí năng tân tiến nhất giống như ta."
Lời vừa nói ra, tâm thần Ti Đồ Mộng cùng Đường Tiểu Mạt run rẩy dữ dội, trên mặt đồng loạt biến sắc.