Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Dương Chí Hoa chỉ vào Lăng Tu, đang muốn đe dọa, lại hoảng sợ phát hiện, miếng sắt thép ngoài bộ ngực mình, phát ra một đợt tiếng vang, có vô số khe nhỏ lan ra như mạng nhện.
Thế nào... Sao lại như vậy? !
Hắn cúi đầu, kinh ngạc nhìn, thân thể kim loại của hắn bị đạn bắn mà không bị sao, thế nhưng lại bị Lăng Tu dùng thân thể huyết nhục đánh một quyền tạo ra khe nứt, đây là chuyện hắn không dám tin tưởng.
Ngẩng đầu, cẩn thận quan sát Lăng Tu...
Lúc này ánh mắt Lăng Tu đang ngưng mắt nhìn cánh tay trái của hắn, máu đỏ tươi sắc đang chẩy dọc theo cánh tay trắng nõn rơi xuống đất, toàn bộ bởi vì đau nhức mà cánh tay run nhè nhẹ.
Hắn đưa tay, rút con nhện bám trên gáy xuống, đột nhiên co rút năm ngón tay, con nhện liền "Răng rắc" một tiếng biến thành một đống sắt vụn, các linh kiện rơi xuống.
Chuyện gì xảy ra? Tên này sao lại trở nên cường đại như vậy?
Khuôn mặt sắt thép của Dương Chí Hoa tràn đầy vẻ kinh ngạc, con ngươi màu đỏ tươi, cô độc rồi lại tán lộ ra một cảm giác áp bách nề, hắn không thể tin được đây là Lăng Tu mà vừa rồi bị hắn tùy ý hắn chà đạp.
Đúng lúc này, Lăng Tu nhìn hắn, cặp mắt kia lại như con mắt của Thần Chết, để cho tâm thần hắn trở nên run rẩy dữ dội.
Thế nhưng vừa nghĩ tới cánh tay trái Lăng Tu đã bị mình bẻ gãy, hơn nữa bây giờ mình đã khác xưa, cũng không e ngại một cái tên nhân loại nữa, điều này làm cho nội tâm hắn phẫn nộ như núi lửa sắp phun trào.
"Lăng Tu, tuy rằng không biết trên người của ngươi phát sinh những biến hóa gì, nhưng ta nói được thì làm được, nhất định sẽ tháo hộp sọ của ngươi ra, cải tạo thành người máy trí năng giống như ta!" Dương Chí Hoa gầm nhẹ một tiếng, hai đùi đạp xuống mặt đất, hung mãnh nhào tới hướng Lăng Tu.
Tốc độ rất nhanh, khí thế lăng nhân, toàn bộ phòng thí nghiệm đều chấn động kịch liệt.
"Tiểu tu cẩn thận a!" Ti Đồ Mộng cả kinh kêu to, rất sợ Lăng Tu sẽ bị Dương Chí Hoa đánh thành một bãi thịt băm.
Lăng Tu quay đầu nhìn phía cách đó không xa, thân thể người máy trí năng còn chưa khảm đại não nhân loại, liền lao đi, thân hình như là một thiểm điện màu đen, lưu lại từng đạo tàn ảnh.
Đây là tốc độ gì thế này? !
Không nói Ti Đồ Mộng, ngay cả Dương Chí Hoa cũng thất kinh.
Dương Chí Hoa cảm giác ánh mắt mình cũng theo không kịp Lăng Tu, chờ định thần nhìn lại, khuôn mặt sắt thép không khỏi hoảng sợ vạn phần, chỉ thấy tay phải Lăng Tu nắm một chân của than thể người máy trí năng, dùng một tay giơ nó lên, sau đó điều khiển giống như một cây côn bảng, hung hăng xuống từ không trung.
Hắn cảm nhận được sự uy hiếp mãnh liệt, không chút do dự tránh qua một bên.
Thân thể người máy trí năng đánh không chúng, nện ở trên mặt đất kiên cố.
"Oành ~ "
Một tiếng nổ rung trời, giống sao chổi va chạm vào mặt đất, máy vi tính trên đài điều khiển mất đi cân đối rớt xuống đất, đập xuống đất nát bấy. Đợi bụi bặm tán đi, hết thảy đều yên lặng xuống, một cái hố to hai thước xuất hiện ở trên mặt đất, bốn phía đều là đá lớn nhỏ không đồng đều.
"Rầm ~ "
Ti Đồ Mộng chật vật nuốt nước miếng một cái, mồ hôi lạnh ùa ra, hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ, một tay giơ thân thể máy móc gần ba trăm cân, sau đó đập xuống như một cây côn, đập mặt đất tạo ra một cái hố to, đây quả thực không phải là chuyện nhân loại có thể làm được.
"Này... Đây thật là tiểu tu sao?" Hắn trợn to hai mắt nhìn Lăng Tu, sau đó sống lưng lạnh toát, cũng không cách nào đem Lăng Tu bây giờ và Lăng Tu trước kia liên hệ được với nhau.
Dương Chí Hoa cũng run rẩy dữ dội, kinh ngạc nhìn cái hố trên mặt đất, Lăng Tu cường đại, vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn. Lúc này, một kích không có kết quả Lăng Tu trực tiếp xung phong đi lên, hữu quyền rất nhanh mang ra âm hưởng phá không đánh về phía hắn.
Lòng tự trọng của Dương Chí Hoa cực mạnh, con mắt điện tử lóe lên.
"Không nên xem thường ta!"
Nổi giận gầm lên một tiếng, người máy cúng nắm tay đi tới đón đánh, hắn không tin Lăng Tu có thể thắng được lực lượng của hắn.
Quả đấm ảm đạm không có chút máu cứng rắn va chạm cùng nắm tay máy móc màu đen, hai người va chạm bắn ra một tiếng nổ vang lớn.
Lăng Tu không nhúc nhích, Dương Chí Hoa lại như diều đứt giây bay về phía sau, lại một lần nữa va vào vách tường.
Cảm giác thất bại, để cho hắn tựa như phát điên, lại hoảng sợ phát hiện, cánh tay phải của bản thân bị bẻ gãy, điện lưu tuôn ra, "Tư tư" rung động, cả cánh tay phải đã mất đi năng lực hoạt động.
Tâm tình Dương Chí Hoa rung động cực đại, hắn vốn cho là đã đủ để nghiền ép Lăng Tu, thế nhưng hiện thực lại hung hăng quạt hắn một cái tát.
"Làm sao có thể, ta không tin, ta không tin... Lăng Tu, ta sẽ không thua ngươi, ta không có khả năng thua ngươi, a ~ "
Hắn đã lâm vào trạng thái điên cuồng, gào thét liều lĩnh lao tới hướng Lăng Tu.
Khóe miệng Lăng Tu cười mâ lãnh, thân hình hóa thành một đạo huyễn ảnh, lướt tới phía sau Dương Chí Hoa, vung tay phải ra, ngón tay như cương đao đâm vào phía sau lưng, năm ngón tay dễ dàng khảm vào bên đó, nắm lấy dây điện, lôi ra bên ngoài, những thứ dây điện này đều bị lôi đứt.
Điện năng cung ứng bị chặn, thân thể máy móc của Dương Chí Hoa chợt ngã xuống đất, bởi vì tác dụng của quán tính mà trợt về phía trước một khoảng cách, đá vụn bắn toé, hắn không cách nào nhúc nhích tứ chi, nhưng đầu hắn vẫn có nguồn cung ứng sinh lực, không có chết đi, vẫn duy trì thanh tỉnh.
Lăng Tu đi tới bên cạnh hắn, cúi đầu đạm mạc liếc mắt nhìn hắn, sau đó bẻ gãy cánh tay trái, thất tha thất thểu đi tới chỗ Đường Tiểu Mạt.
Mà Dương Chí Hoa, chỉ ở tại chỗ khiếp sợ, không thể tin được khi hắn đã trở thành người máy trí năng, lại còn thua Lăng Tu, không cam lòng, phẫn nộ… Tâm tình tiêu cực bao phủ hắn.
Đường Tiểu Mạt nằm nghiêng trên mặt đất cũng không thể động một cái, nhìn Lăng Tu đi từ từ đến, cũng không nhịn được nữa "Ô ô" khóc lên.
Lăng Tu ngồi ở trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng một cái, sau đó đưa tay, đem nhổ con nhện sau gáy nàng xuống bóp nát.
"Món ăn tình yêu..."
Đường Tiểu Mạt lập tức ngồi dậy ôm thật chặt ôm hắn, năng lực trị thương tự chủ vận hành, bao phủ hai người ở trong một hào quang nhu hòa. cánh tay trái của Lăng Tu "Ca ca" rung động, là đầu khớp xương đang nối lại lần nữa, năm ngón tay cùng vết thương trên mu bàn tay, cũng khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Lăng Tu nhẹ nhàng vỗ sau lưng của nàng an ủi nàng, trong mắt chậm rãi biến mất màu đỏ tươi, lại khôi phục thành hai màu đen trắng.
Ti Đồ Mộng thấy được thì nghẹn họng nhìn trân trối, hôm nay thấy được những điều chưa hề thấy, trong lòng hắn chỉ không ngừng tự nói: Tiểu Mạt có công năng đặc dị, tiểu tu có thể trở nên hung mãnh như dã thú, trời ơi, ta... Ta không phải là đang gặp ác mộng chứ?