Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Những người ngày xưa đối xử không tốt với hắn, thậm chí còn đề phòng hắn như phòng ôn dịch. Thì hôm nay lại như nô lệ của hắn bị hắn tùy ý đánh chửi, Dương Đại Pháo sẽ không dễ dàng giết những người đó, mà phải từ từ dằn vặt bọn họ đến chết.
Tên trung niên kia rất cung kính tiến lên, giơ ngón tay cái lên cười nói: "Pháo ca đúng là lợi hại, không có một cô nàng xinh đẹp nào có thể chạy trốn khỏi tay lòng bàn tay của ngài."
"Đúng vậy đúng vậy!"
"Lợi hại, pháo ca lợi hại a."
...
Những người còn lại cũng xum xoe lấy lòng, tự nhiên bọn họ là lá mặt lá trái, Dương Đại Pháo có năng lực như vậy, nếu bọn họ còn muốn sống, nhất định phải a dua nịnh hót hắn.
Dương Đại Pháo khinh miệt liếc tên kia, hừ nhẹ nói: "Không hổ là trưởng trấn của chúng ta, công phu nịnh nọt rất cao, di giày, gia gia của ta quá bẩn, trưởng trấn, ngươi nói nên làm gì?"
Tên trung niên kia ngẩn người, vẻ mặt chợt tươi cười nói: "Không có việc gì, ta lau sạch giúp pháo ca, xoa một chút liền tốt rồi."
Nói xong, nằm cả người trên đất, dùng tay áo lau giày giúp Dương Đại Pháo.
"Hắc hắc hắc... Trưởng trấn, bây giờ ngươi như một con chó, vừa nói đến chó, gia gia ta đột nhiên hoài niệm với tiếng chó sủa." Dương Đại Pháo khoái ý âm hiểm cười nói.
"Vậy ta học vài tiếng cho pháo ca nghe một chút?"
"Tốt, đến, kêu vài tiếng."
"Uông... uông..." Tên trung niên kia không chút do dự mà sủa lên.
"Ha ha ha..."
Dương Đại Pháo cười ha hả, tâm tình thư sướng không gì sánh được, "Không sai không sai, tâm tình gia gia ta đặc biệt tốt, thưởng cho ngươi, chút nữa tới quý phủ gia gia đón lão bà ngươi về."
Tên trung niên kia mừng như điên, liên tục dập đầu: "Cảm ơn pháo ca, cảm tạ pháo ca!" Hoàn toàn mất đi tôn nghiêm nam nhân.
Dương Đại Pháo ác độc liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: Gia gia ta đã có cô nàng cực phẩm như vậy, xú bà nương da dày thịt béo của ngươi, lão tử đã sớm chơi đùa chán rồi, coi như đồ bỏ đi là được rồi.
Không cần phải nhiều lời nữa, khiêng Đường Tiểu Mạt hướng về nhà mình, nghe mùi thơm ngát nhàn nhạt trên người Đường Tiểu Mạt, hắn đã cấp bách khó dằn nổi.
Nhưng ở lúc này, một cổ Tật Phong xẹt qua bên cạnh hắn, kích động lên một trận gió.
Tình huống gì?
Tâm thần Dương Đại Pháo rùng mình, định nhãn vừa nhìn, không khỏi sợ đến cái trán toát mồ hôi, hai lông mi vặn thành một, mắt trợn to như trâu, ánh mắt cuồng loạn, cả người run rẩy liên tục, bởi vì cả người Lăng Tu toàn là máu đang đứng ở trước mặt của hắn.
Con ngươi màu đỏ tươi yêu dị, lộ ra một cổ thú tính hung ác; ám ban màu đen giống như là phù chú quỷ dị xa xưa nào đó, phủ đầy cả khuôn mặt; tóc màu tím phiêu động nhẹ nhàng, lại hợp với sát khí lượn lờ, hắn giống như Huyết Tu La đến từ Địa Ngục.
Người sống sót còn lại cũng nghẹn họng nhìn trân trối giật mình ở tại tại chỗ, chỉ cảm thấy sống lưng không ngừng tuôn mồ hôi, bởi vì bọn họ không có thấy rõ Lăng Tu xuất hiện thế nào.
"Đại ca, này... Đây không phải là ngươi lúc trước bị con trai của ngươi thọc vài đao sao? Hắn sao đã biến thành bộ dáng này!" Một người nhỏ giọng nói bên tai tên trung niên kia.
"Đừng nói nữa, ngươi cho ta mắt mù a..." Sắc mặt tên trung niên kia ảm đạm, răng trên răng dưới va vào nhau.
Dương Đại Pháo cũng kinh hãi đảm chiến, trước đây không lâu bị hắn thọc hơn hai mươi đao, cho dù không có đâm vào chỗ hiểm nhưng chảy máu nhiều như vậy cũng sẽ phải chết nhưng tên gia hỏa này lại còn sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt của hắn, hơn nữa trên người cũng không có cả một tia vết thương, hắn xuất hiện ảo giác sao?
Hắn hoảng sợ hỏi: "Ngươi... Ngươi là người là quỷ?"
Lăng Tu lại không nói một câu, con ngươi màu đỏ tươi chỉ lạnh lùng nhìn hắn, đi từng bước một đến hướng hắn, khí cơ cường đại chăm chú phong tỏa hắn.
Dương Đại Pháo cảm giác huyết dịch cả người đọng lại ở trong nháy mắt, trái tim phảng phất như bị một bàn tay vô hình nắm lại, hít thở không thông hết sức lợi hại, trong đầu tự nói với mình là phải chạy mau.
"Sưu ~ "
Không nữa có chút chần chờ, hai chân đạp mạnh, thân hình hư ảnh hóa, khiêng Đường Tiểu Mạt lao đi, tốc độ nhanh tới cực điểm, thật giống như một đạo điện quang.
Hắn nhanh, Lăng Tu nhanh hơn hắn.
Bởi vì cả người là máu, để cho thân ảnh Lăng Tu nhìn giống như một lưu quang màu đỏ tươi, thoáng cái liền chắn phía trước hắn.
Dương Đại Pháo quá sợ hãi, lại quay đầu bỏ chạy lần nữa, thế nhưng vô luận hắn chạy thế nào, Lăng Tu luôn có thể Như Ảnh Tùy Hình đuổi kịp hắn, hơn nữa ngăn ở trên đường hắn đi tới, năng lực hắn dựa vào bị đả kích một cách nghiêm trọng.
Khi Lăng Tu lại ngăn trở ở hắn một lần nữa, Dương Đại Pháo gần như tan vỡ, run rẩy thận trọng để Đường Tiểu Mạt trên vai xuống dưới đất: "Còn... Trả lại ngươi, nàng... Nàng trả lại ngươi..."
Thật sự là thật đáng sợ, hắn rất xác định, đối phương cũng là người có được năng lực đặc thù, hơn nữa năng lực đặc thù còn mạnh hơn hắn nhiều lắm, là hoàn toàn nghiền ép sự hiện hữu của hắn. Hiện tại hắn hối hận tới đứt ruột, hắn sớm nên nghĩ tới, có thể tay không đối phó hai mươi mấy người, đối phương sao có thể là người thường được.
Nhưng mà, mặt Lăng Tu vẫn như cũ chỉ không thay đổi nhìn hắn, một giây kế tiếp, bay thẳng đến chỗ hắn.
Hai chân Dương Đại Pháo như cắm rễ ở tại chỗ, hai mắt trợn tròn, thấy một bàn tay trắng bệch như tờ giấy, móng tay màu đen nhánh đưa tới hướng cổ hắn, còn chưa phản ứng kịp, cổ liền căng một cái, ngay sau đó một cổ lực lượng cường đại đến không thể tưởng tượng nổi ùa ra, đưa cả người hắn nhấn xuống mặt đất.
Răng rắc!
Xương cột sống lúc này không chịu nổi lực lượng to lớn đập vào mà gãy, Dương Đại Pháo phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, miệng mũi tràn đầy máu, xụi lơ nằm ở trên mặt đất.
Lăng Tu khom lưng nhặt hoàng đao lên, níu lấy cổ áo của hắn nhắc hắn tới giữa không trung, hoàng đao "PHỐC" một tiếng đâm vào ngực của hắn.
"A ~" Dương Đại Pháo đau đến kêu rên.
Lăng Tu cầm chuôi đao, từ từ kéo hoàng đao đi xuống.
Lưỡi đao sắc bén tựa như một đao phẫu thuật chậm rãi đi xuống hướng bụng của Dương Đại Pháo, máu tươi tuôn ra, theo thân thể của hắn chẩy tới hai chân, lại từ trên chân chảy xuống đất, mùi máu tanh nồng đậm khuếch tán ra.
Tiếng kêu thảm thiết làm da đầu người ta tê dại, thân thể hắn đang không ngừng run rẩy, gương mặt bắp thịt vặn vẹo cùng một chỗ, loại đau đớn thống khổ này, giống như bị giải phẫu mà không có thuốc mê, hắn có thể cảm thụ rõ ràng được hoàng đao đang cắt da thịt mình.
Tên trung niên kia cùng những người còn lại đâu chịu được hình ảnh máu tanh như thế, sắc mặt trắng bệch, có người khá hơn chút thì xụi lơ ở trên mặt đất.
"Ma quỷ, tên này là... Là ma quỷ!"
Ánh mắt mỗi người đều run rẩy kịch liệt, quả thực không thể tin được một thanh niên có bề ngoài không là có chút uy hiếp nào, nhưng lại là một cái ma quỷ đáng sợ như thế.